Những năm qua Hoàng đạt được không ít thành tích đáng nể, sớm đã trở thành người trong đội cảnh vệ đặc biệt rất được tin tưởng
Lần này rời vị trí quan trọng trong một buổi lễ quan trọng, Hoàng đã phải chịu cảnh bị la không ít lần, từ đội phó tới đội trưởng, thậm chí còn bị mời lên gặp chủ tịch nước hỏi rõ lí do
Cũng may Huy dù luôn vươn mình bay cao nhưng cũng tham gia không ít trong việc giúp đỡ chính phủ, lại thêm An đang tham gia hỗ trợ pháp luật nước nhà nên khi nghe lí do sang xem Huy và An thế nào, Hoàng cũng chỉ bị mắng vài câu rồi được hỗ trợ sang đó thật nhanh, kết quả là còn chưa cởi bỏ trang phục làm việc đã bị hối thúc đi nhanh
May mắn có được sự giúp đỡ, cả hai đã đến được bệnh viện Huy nằm trong 2 giờ đồng hồ
An đến, hoàn toàn mất đi khả năng kiểm soát bản thân, thúc giục hỏi xem phòng Huy nằm ở đâu
Rồi Hoàng và nó được dẫn đến phòng theo dõi đặc biệt
Tim nó quặn thắt lại khi thấy người con trai mình quấn đầy băng nằm bất tỉnh trên giường bệnh
Mới hôm qua thôi, anh còn dẫn nó đi ăn, còn bảo nó đợi anh, còn bảo anh sẽ cùng nó đón Tết mà giờ lại thành nó vào viện thăm anh
Nó ngồi xuống bên giường bệnh, nắm lấy bàn tay quấn kín vải trắng khóc
Huy của nó mạnh mẽ lắm
Huy của nó hay cười lắm
Huy của nó tốt bụng lắm
Huy của nó cũng thương nó nhiều lắm
Nhưng Huy của nó không biết thương chính mình,
Huy của nó nguyện hi sinh mình để bảo vệ người khác
Huy của nó, tuyệt vời lắm đấy…
“An à… Bác sĩ bảo… Huy bị vật nhọn đ*m vào một bên mắt, e rằng sau này…” Uy có chút lo lắng nói với nó
Nó gục đầu xuống, nắm chặt tay anh hơn
“Huy à, em bắt được người hại anh rồi, những người trên chuyến bay đó cũng bình an rồi, anh tỉnh dậy đi mà Huy à, hức hức” tiếng nó yếu ớt thì thầm với anh
Bác sĩ đứng bên cạnh khám bệnh cho cơ trưởng cùng mấy người đồng nghiệp đến thăm 2 phi công anh dũng cũng nghẹn ngào trước lời nói của nó
Huy là cơ phó, vẫn còn rất non trẻ nên đã dùng thân mình che cho cơ trưởng khi bị bọn khủng bố tấn công để cơ trưởng có thể nhanh chóng đáp cánh, cũng vì thế mà Huy bị thương nặng hơn cơ trưởng
Cơ trưởng sau khi hết thuốc mê cũng đã tỉnh dậy, mơ hồ nhìn ngó xung quanh
Nhưng tiếng các đồng nghiệp reo lên vui mừng khi thấy cơ trưởng tỉnh dậy cũng chẳng làm nó bận tâm
Nó vẫn gục mặt xuống khóc cho hết nước mắt
“Huy từng nói với anh, ước nguyện lớn nhất của đời nó chính là bảo vệ nụ cười của em” Hoàng nuốt nước mắt vào trong nói với An
“Vậy nên… cho đến khi Huy tỉnh, em nhất định không được bỏ cuộc, nhất định phải kiên cường đợi Huy về, có được không?”
“Hức, dù có là cả đời, em cũng đợi, nên là, nên là anh nhất định phải tỉnh dậy!!!”
A, cái cảm giác này, thật khác so với trước đây
Dù có là nỗi đau do dao cứa vào da, hay cơn đau từ những trận đòn roi, nó cũng chưa từng thấy tim mình đau đến thế
“Trong lúc đưa vào viện, chúng tôi đã tìm thấy vật này vẫn luôn được nắm chặt trong tay của bệnh nhân” bác sĩ đưa ra một chiếc đồng hồ
“Ơ?” Uy khựng lại khi thấy món đồ trên tay bác sĩ
Anh bước lại gần An, ngồi xuống vỗ về nó
“Trước khi đi, Huy đã nói với anh, lần này nhất định sẽ đón Tết cùng em có phải không nào? Vậy từ giờ đến đó, An của bọn anh sẽ chọn là đứng dậy làm mọi thứ để bảo vệ người em thương, hay là ngồi đây buồn bã mà chẳng làm gì nào? Huy của em mạnh mẽ lắm, nhất định sẽ trở vệ cạnh em thôi. Nào, em rất giỏi phải không? Vì em là An của Huy mà!” Uy nhẹ nhàng vỗ về nó
Nó dần nín khóc, ngước mặt lên nhìn lấy chiếc đồng hồ trong tay Uy
Nó do dự một hồi, rồi vẫn quyết định nắm lấy chiếc đồng hồ mà nó đã đưa anh lúc hai người chia tay ở sân bay, miệng lẩm bẩm
“Vì em là An của Huy…”
Nó xoay người, nhìn lấy người con trai nó thương
Bất giác, nó đưa tay gỡ bảng tên mà Huy đã đưa nó xuống, cài lên trên chiếc mền trắng vị trí trên ngực, nơi mà mọi người vẫn luôn cài bảng tên rồi thì thầm:
“An của Huy… Nhất định sẽ bảo vệ Huy như cách Huy đã bảo vệ An!!! Vậy nên, Huy của An phải tỉnh dậy để cùng An đón Tết đấy nhé!!” nó ép bản thân nở một nụ cười mà nó cho là đau xót nhất từ trước tới giờ