Học Bá Đừng Nhìn Tôi, Nhìn Đề!

Chương 26: Tôi chỉ thích mấy em gái mềm mại ngọt ngào



Mục Nam Dữ dựng xe trước tòa ký túc xá, tay cầm một bịch kẹo to trở về phòng tắm rửa, xong xuôi thì mở ngăn kéo lấy ra mấy miếng băng chống thấm, cẩn thận tỉ mỉ dán lên tay Bạch Cảnh Đàm.

Bạch Cảnh Đàm nhìn lướt qua cái tay mới được thay băng của mình, từ từ đứng lên lấy đồ đi tắm: "Quan Phương đâu rồi?"

"Cậu ta á hả, hình như là đi karaoke với mấy đứa bạn cùng ngành rồi, bảo là muốn kỷ niệm sinh viên y năm nhất vẫn còn tóc đầy đầu."

Tắm xong Mục Nam Dữ cảm thấy thoải mái hơn hẳn, ngồi ngay dưới hướng gió máy lạnh để hong khô tóc, nhắc đến tóc, cậu tự nhiên lại liếc qua nhìn cái gáy của Bạch Cảnh Đàm.

"Có một câu nói như này 'khuyên người học y, thiên lôi giáng xuống. Khuyên người học luật, thiên đao vạn quả'*. Tôi thấy tóc trên đầu cậu cũng hơi loe ngoe rồi đó, coi chừng bị hói."

"Vậy sao?"

*Dụ dỗ người khác học y thì sẽ bị sét đánh, dụ học luật thì sẽ bị kiếm đâm =)))) ák dữ vậy luôn hả mn, tại tui không học gì liên quan đến 2 ngành này nên không rõ lắm, nhưng mà chắc khá là khó với cực.

Bạch Cảnh Đàm cúi người lấy một cái áo thun trắng, xong lại đứng thẳng lưng, mấy ngón tay thon dài tùy tiện vuốt hết tóc mái lòa xòa trước trán lên, đường chân tóc màu nâu đậm có hơi rối, nhìn là biết không hề liên quan gì đến hai chữ "hói đầu" rồi.

Đuôi mắt phượng hơi cong lên: "Tôi cảm thấy Luật cũng khá là dễ học."

Giọng nói lẫn ngữ khí nhẹ như bông, nghe có hơi ngạo mạn, nhưng câu này là từ miệng của thủ khoa kì thi đại học nha, sao có thể không tin được chứ.

Mục Nam Dữ nhìn chằm chằm hắn 2 giây, gương mặt rõ vẻ hoài nghi nhân sinh, lại cúi đầu nhìn thoáng qua cuốn sách《 Từ vựng Tiếng Anh cấp 4 cần ghi nhớ 》đang mở trên bàn, cậu cảm thấy chắc là mình dùng chỉ số thông minh để đổi lấy tứ chi phát triển rồi.

"Cậu đi tắm thì đi tắm lẹ lên, đừng có ở đây làm phiền tôi học Tiếng Anh, tôi còn phải thi được 600 điểm cấp 4 nữa."

"Cậu muốn thi được 600 điểm?"

"Phải."

"Vì sao đột nhiên muốn thi 600 điểm?"



Tự nhiên Mục Nam Dữ cảm thấy có hơi chột dạ.

"Vì sao cái gì mà vì sao, tui tự mình ngộ ra chân lý muốn quay đầu học tập, trở thành vận động viên bơi lội giỏi Tiếng Anh nhất không được sao?"

Bạch Cảnh Đàm im lặng nhìn cậu một lúc, rồi quay sang chỗ khác.

"Không có, như vậy rất tốt."

Cửa phòng tắm đóng lại một tiếng "cạch".

Mục Nam Dữ gấp sách từ vựng lại, lên B trạm tìm video của thầy giáo "Chạy nước rút 600 điểm cấp 4 trong một tháng" kia. Theo hướng dẫn của video, cậu lấy một tờ giấy trắng, che phần dịch nghĩa lại rồi bắt đầu học từng từ một.

Thật ra có rất nhiều từ được học từ hồi cấp 3 rồi, nhưng mà lúc đó cậu làm gì chịu chăm chỉ học tập mỗi ngày, nên lượng từ vựng cậu biết ít tới thảm thương, bây giờ phải học lại thì đúng là cả một quá trình dài.

Cậu cố gắng kiên nhẫn học được hơn chục từ, cái đầu đã bắt đầu nhưng nhức rồi.

Mục Nam Dữ bực bội từ vò đầu mình mấy cái.

Mấy cái từ vựng đáng ghét cứ lởn vởn trước mắt cậu, đang tính gấp sách lại cố gắng ghi nhớ thêm lần nữa, đột nhiên một luồng hơi ẩm bao quanh lấy cậu, mùi bạc hà mát lạnh xông thẳng vào trong mũi, cậu ngẩn người không chớp mắt, lúc này mới phát hiện ra có người đứng ngay bên cạnh mình.

"Đừng học từ như vậy."

Mục Nam Dữ hơi liếc mắt sang bên cạnh: "Cậu thì biết cái gì, đây là phương pháp của chủ kênh mấy chục ngàn fans trên B trạm chỉ dạy đó."

"Phương pháp của chủ kênh này chỉ thích hợp với đại đa số những người đã có căn bản Tiếng Anh rồi thôi." Bạch Cảnh Đàm híp mắt phượng, nhìn cậu dò xét, "Còn cậu..."

"Tôi thì như nào..."

"Tiết Tiếng Anh hồi cấp 3 chỉ biết ngủ."

"Kiểm tra không đủ điểm, bài tập thì không làm."

"Lúc nghỉ hè chú Mục bảo cậu đi học TOEFL IELTS với tôi, cậu cũng không đi."

Giọng điệu của Bạch Cảnh Đàm không hề có ý trào phúng châm biếm gì cả, giống như hắn chỉ đang trần thuật lại một sự thật nào đó thôi, nhưng như vậy lại càng khiến mặt Mục Nam Dữ nóng lên.

Cậu im lặng một lúc.

Khiêm tốn xin lời khuyên: "Vậy, tôi nên học như thế nào mới được?"

"Bắt đầu học từ những từ vựng thông dụng nhất."

Bạch Cảnh Đàm mở ngăn kéo của mình ra tìm tìm một lúc, lấy ra một quyển từ vựng cấp 4 mà trang sách cũng đã ngả vàng.

"Đây là sách tôi dùng hồi trước, những từ quan trọng tôi đã highlight rồi, đầu tiên cậu học hết những từ cơ bản đó đi, để đến lúc đi thi cũng không quá mù mờ không hiểu gì."



Mục Nam Dữ lật lật hai trang, trên trang sách không chỉ đánh dấu những từ quan trọng mà còn có rất nhiều chỗ được ghi chú, chữ viết rất sạch đẹp, nhìn có hơi quen mắt.

Hình như cậu có nhìn thấy ở đâu rồi...

"Cạch", cửa phòng ngủ bị ai đó đẩy ra.

"Dữ ca, tui về rồi nè —— Đàm ca cũng ở đây hả. Các cậu, các cậu cũng bạo quá nha, nhân lúc tui không ở đây lén lút hú ha hú hí với nhau!"

Mục Nam Dữ chưa kịp suy nghĩ xong, cậu nhìn qua thấy cả người Quan Phương đầy mồ hôi mồ kê thì tỏ vẻ ghét bỏ.

"Tụi tôi làm cái gì —— cậu đi tắm trước đi đã, cả người toàn mùi mồ hôi!"

Quan Phương tiện tay lấy cái khăn lông ướt nhẹp của mình lau qua cái mặt: "Hai ngươi các cậu dắt díu nhau cưỡi xe đạp lượn cả vòng sân trường mà dám bảo là không làm gì à?!"

"Trên diễn đàn cũng muốn nổ tung rồi, ai ai cũng đang đoán xem mối quan hệ của hai cậu có tốt không, đàn anh đàn chị đàn em gì cũng rục rích muốn hành động, trong lòng hai người không tự biết mình đã câu hết bao nhiêu hoa đào à?!"

Mục Nam Dữ thoáng nhìn qua Bạch Cảnh Đàm đang cau mày, sau đó nhìn xuống cuốn sách từ vựng Tiếng Anh cấp 4 trên tay hắn, rất nghiêm túc nói.

"Tôi không có câu hoa đào gì hết, tôi đẹp trai như vậy thì cũng không thể nào cấm bọn họ nhìn đúng không? Dù sao thì tôi cũng bận học tập rồi, không yêu đương chi sất."

Vừa nói xong, cậu cảm nhận được một bàn tay nhẹ nhàng vỗ về đầu cậu, giống như là khen thưởng vậy.

Bạch Cảnh Đàm rút về tay, bình tĩnh đáp: "Đúng vậy."

Quan Phương hận sắt không thành thép: "Nếu tui mà có được gương mặt với dáng người của hai cậu, chắc chắn vừa khai giảng xong là tui phải hẹn hò với mấy chị gái xinh đẹp liền!"

Bạch Cảnh Đàm nhìn cậu ta từ trên xuống dưới, hơi cong môi: "Phẫu thuật thì chắc có hy vọng —— không phải cậu học y à?"

Mục Nam Dữ nhìn gương mặt tủi thân của Quan Phương mà "phì" cười.

Gần 11 giờ đêm, phòng 404 cuối cùng cũng tắt đèn.

Cả ngày phải tập quân sự, buổi tối còn chạy tới lui khắp chốn, còn phải học từ vựng, Mục Nam Dữ vừa đặt lưng xuống giường là mí mắt đã muốn díu hết vào, thật sự không chịu nổi nữa.

"Dữ ca Dữ ca, cậu ngủ chưa?"

Mục Nam Dữ "ừm" một tiếng, coi như báo rằng cậu vẫn chưa ngủ.

"Dữ ca, rất nhiều người trên diễn đàn đang hỏi tui, rốt cuộc là tại sao tối nay cậu phải đẩy xe chở Đàm ca về vậy?"

Mục Nam Dữ híp đôi mắt hạnh sắp thành đường chỉ, nhìn giường phía trên không động đậy gì cả, chắc là Bạch Cảnh Đàm đã ngủ rồi.

"Tay Bạch Cảnh Đàm bị thương, còn tuột huyết áp, tôi sợ cậu ấy ngất xỉu."



"Há, thì ra là Mục Nam Dữ lấy việc giúp người khác làm niềm vui!"

"Chứ không thì sao?"

"Nếu không thì, trước đây là bạn thân cởi truồng tắm mưa, lên đại học lại phát hiện thật ra là tình anh em chủ nghĩa xã hội ——"

"Cậu câm miệng." Mục Nam Dữ không phản bác khúc "bạn thân", cậu buồn ngủ lắm rồi nên giọng nói cũng mơ hồ, "Dữ ca của cậu thẳng tắp, tôi chỉ thích mấy em gái mềm mại ngọt ngào."

Người ở trên bỗng dưng trở mình, ván giường vang lên tiếng "kẽo kẹt"

Mục Nam Dữ hốt cả hền, cậu tỉnh cả ngủ, vội vàng bồi thêm một câu.

"Nhưng mà tất nhiên là hiện tại tôi không có ý định yêu đương, tôi còn phải thi Tiếng Anh cấp 4 nữa."

"Ha ha ha ha, vậy là Dữ ca muốn đợi tới năm 2 mới bàn đến chuyện hẹn hò hả?"

Mục Nam Dữ còn chưa kịp mở miệng, người ở giường trên lại phát ra mấy tiếng ho khan.

Giọng nói của Bạch Cảnh Đàm lúc đêm khuya có chút khàn khàn lười biếng, trầm đến mức tai cậu thấy hơi tê dại, nhưng giọng điệu lại rất lạnh, lạnh như muốn đóng băng người ta.

"Năm 2 cũng không bàn tới."

"Cấp 4 xong thì phải thi cấp 6, qua được cấp 6 còn phải thi tin học cấp 2, sau này thì phải lo thi lên thạc sĩ, bàn chuyện yêu đương cái gì?"