Tướng Vương em im re nên Tướng Vương anh được đà nói hươu nói vượn: “Ờ thì gặp nhau ở nhà ăn, đúng không?” Anh ta còn đánh mắt về phía Vương Tử Chu: “Ai đó còn ăn chùa parfait của anh nữa! Sao, ngon không?”
Há có người dám đổi trắng thay đen, ăn gian nói dối, hỗn loạn triều đình như thế!
Tướng Vương em tức tím người, một trăm tám mươi câu thành ngữ chửi bới tuôn ra trong đầu mà cuối cùng vẫn phải ngậm bồ hòn làm ngọt.
Vương Mạn Vân, hãy đợi đấy.
Chúng ta thanh toán sau.
Nghe Mạn Vân nói vậy, Trần Ổ gật gật đầu.
Hôn quân! Hôn quân gặp đúng nịnh thần/Nước non tang tóc muôn phần bi ai, thôi thì chúc các ngươi may mắn – Tướng Vương em nghĩ bụng.
Sau khi đủng đỉnh gọi món trên máy tính bảng như không có chuyện gì xảy ra, Tướng Vương anh nhác thấy đồ uống của bọn họ, một cốc đỏ, một cốc vàng: “Ồ, Hijikata Toshizo và Okita Soji, thế thì anh phải gọi Kondo Isami①?” Khựng lại: “Ơ sao không có Kondo Isami?! Thế thôi không uống nữa.” Đoạn, anh ta cố tình dịch ly rượu của họ sang cạnh nhau, tặc lưỡi: “Toshizo với Soji cơ à, mờ ám quá nhỉ?”
① Kondo Isami: Chỉ huy trưởng của Shinsengumi.
“Đấy là trong truyện đồng nhân thôi? Hiện thực thì khác, Toshizo và Soji chỉ có tình đồng chí!” Vương Tử Chu giành lại ly rượu, đấu tranh cho lẽ phải.
“Hỏi chấm, Toshizo còn bắt bệnh, bốc thuốc cho Soji cơ mà, quan tâm Soji như thế là chắc chắn có vấn đề!”
“Anh kỳ quá đi mất!” Vương Tử Chu thốt lên.
Hôn quân can gián lên đài, khuyên nhủ: “Thôi ăn đi.”
Vương Tử Chu gắp một miếng gà rán, nhét vào miệng, vẹo vọ nhai trong tức giận.
Mạn Vân thiếu điều cười xỉu ngang.
Mạn Vân chỉ: “Em xem nó giống hamster không.”
Trần Ổ tiếp lời: “Em là nhím, bạn ấy là hamster, thế anh là gì?”
Mạn Vân chống cằm: “Anh á, con cáo Nick Wilde trong ‘Zootopia’.”
Vương Tử Chu nghĩ bụng, giống thật, lõi lọc gian manh thì nhanh lắm.
Nhưng cô không phục: “Sao anh lại được làm nhân vật chính?”
Mạn Vân nói: “Bởi vì anh có sức hấp dẫn…” Anh ta ngó Trần Ổ, nói: “Hỏi nó xem, nguyên mẫu của nhân vật được yêu thích nhất trong ‘Công viên’ là ai?”
Vương Tử Chu nghĩ ngay đến một hồn ma tên là “Húc Thiên Trúc” trong “Công viên”.
Cô đã tra cứu lại, “Húc Thiên Trúc” xuất hiện trong tập thứ mười bốn “Nặc cao ký 1”, thuộc phần đầu của “Dậu Dương tạp trở” do Đoạn Thành Thức đời Đường sáng tác②. Bút ký của Đoạn Thành Thức chỉ nói sơ lược về Húc Thiên Trúc, không đề cập một chữ nào về việc trông nó ra sao, tính cách thế nào. Còn trong “Công viên”, Húc Thiên Trúc lại là một cậu ma nhà xí đẹp trai, phóng khoáng.
② “Ma nhà xí tên Húc Thiên Trúc”: Trích tập mười bốn “Nặc cao ký 1”, phần đầu của “Dậu Dương tạp trở (Ghi chép những đoạn tản mạn ở Dậu Dương)” của Đoạn Thành Thức đời Đường.
Khi đọc truyện, Vương Tử Chu cũng cảm thấy nhân vật này vượt ngoài tầm kiểm soát của tác giả, như thể từ dưới đất trồi lên từ trên cây rơi xuống, tự do tự tại với sức sống mãnh liệt phi thường. Có lẽ đây cũng là lý do vì sao Húc Thiên Trúc được người đọc chào đón đến vậy.
Vương Tử Chu từng đọc vài bài review sách nhắc đến Húc Thiên Trúc, rằng đây là một nhân vật hiếm hoi vừa thông minh vừa sinh động, biết “hâm nóng” bầu không khí, thậm chí xét trên khía cạnh nào đó còn hơn cả nam chính. Lúc đó Vương Tử Chu rất tò mò, tại sao Trần Ổ lại xây dựng một nhân vật như vậy? Đa số yêu quái trong sách sử thường không có tính cách đặc biệt, cậu ấy căn cứ vào đâu mà tạo nên tính cách riêng cho chúng?
Ra là có nguyên mẫu.
Nguyên mẫu còn đang ngồi ngay trước mặt cô.
“Anh là cậu ma nhà xí á?” Vương Tử Chu hỏi Mạn Vân.
Mạn Vân nói: “Em thông minh đấy.”
Vương Tử Chu sửng sốt.
Rồi xong, sau này chỉ cần dịch đến những đoạn liên quan tới Húc Thiên Trúc là khuôn mặt của Mạn Vân sẽ hiện lên trong đầu mình mất thôi. À đấy, bình thường đám yêu quái trong truyện không hoạt động bằng hình thái nguyên bản, chúng nó có hình người.
Vương Tử Chu uống một hớp rượu để kìm nén sự bàng hoàng.
Khoan đã.
Cô sực nhớ ra là Húc Thiên Trúc đã xuất hiện từ Công viên 1, mà Công viên 1 xuất bản vào năm ba đại học nên chắc chắn phải được viết từ trước đó. Suy ra Trần Ổ đã quen Mạn Vân – người ở tít tận Bắc Kinh, ít nhất từ năm hai?
Thế có nghĩa là, họ đã quen nhau từ trước khi Trần Ổ nộp đơn xin vào Higashitake và Mạn Vân xem danh sách những người nộp đơn.
Bởi nếu lấy một người làm nguyên mẫu để xây dựng nhân vật khi chưa quen biết, chưa hiểu rõ người đó thì rất có thể sẽ tạo ra một mớ bòng bong vừa cứng nhắc lại khô khan, như tứ bất tượng* chẳng hạn.
*Tứ bất tượng: Dị thú thượng cổ trong thần thoại Trung Quốc, còn được mệnh danh là vua của muôn loài, như rồng mà không phải rồng, như hổ mà không phải hổ, như chó mà không phải chó, như hươu mà không phải hươu; có cái uy của rồng, cái mãnh của hổ, có sự trung thành của chó mà lại có sự linh hoạt của hươu.
Vương Tử Chu hỏi: “Ồ ra là hai người quen nhau sớm như vậy cơ à?”
Trần Ổ không nói gì.
Mạn Vân nhướng mày: “Sớm hơn em tưởng.”
“Sớm hơn là?”
Khóe miệng Mạn Vân bỗng cong lên thành một vòng cung khó tả, dường như ẩn chứa những cảm xúc rất phức tạp. Anh ta dùng khuỷu tay huých huých Trần Ổ: “Em trả lời đi.”
“Lúc tớ lên lớp 11.” Trần Ổ trả lời, “Anh ấy năm nhất.”
Vương Tử Chu thoáng hối hận nhưng nghĩ lại cũng chẳng cần giấu giếm Trần Ổ làm gì, cô thẳng thắn nói: “Xin lỗi, hôm ấy ở ký túc xá nghe thấy cái tên này xong tớ hơi tò mò nên đã về hỏi bạn thân. Bạn ấy học cùng cấp ba với anh Đàm Duệ Minh nên đã kể tớ nghe vài điều về anh ấy.”
“Bạn Tưởng Kiếm Chiếu à?” Trần Ổ hỏi.
Vương Tử Chu giật mình: “Cậu biết nó á?”
“Có một chút ấn tượng.” Cậu nói.
Mạn Vân hơi ngả người ra sau, híp mắt: “Em ấy kể về Đàm Duệ Minh như thế nào?”
Vương Tử Chu trả lời: “Bảo là học giỏi nhưng khá mờ nhạt… Có lẽ là do không thích chơi trội chăng?”
“Có cái đúng có cái sai.” Mạn Vân điều chỉnh từ trạng thái hơi căng thẳng sang một tư thế ngồi thoải mái hơn, “Nó không thích chơi trội thật, nhưng em biết đấy, một số người dù muốn hay không cũng không thể che giấu được sự hiện hữu của họ.”
“Ừm.”
“Đàm Duệ Minh là kiểu nhân vật mà các tiểu thuyết gia yêu thích nhất.” Mạn Vân liếc nhìn Trần Ổ, sau đó quay sang Vương Tử Chu, “Trong ‘Công viên’ có một con yêu quái mà em lân la khắp các thư viện cũng sẽ không tìm ra nguồn gốc của nó.”
“Anh nói được không?” Anh dừng lại, hỏi Trần Ổ.
Trần Ổ im lặng.
“Kể cả anh không nói thì em ấy cũng sẽ hỏi thôi.” Mạn Vân lại nhìn về phía Vương Tử Chu, “Anh nói đúng không? Em họ.”
Vương Tử Chu biết con yêu quái đó.
Bởi cô vốn định hỏi Trần Ổ con yêu quái đó từ đâu ra, nên dịch như thế nào.
Cô hỏi: “Có phải ‘Di Võng’ không?”
Mạn Vân tặng cho cô một ngón tay cái.
“Đúng là em họ của anh có khác, làm việc nghiêm túc, trách nhiệm quá, đọc sách cẩn thận phết đấy!”
Vương Tử Chu bảo Trần Ổ: “Quả thật tớ không tìm được bất kì thông tin nào về con yêu quái ấy, cậu cũng không bổ sung bất kì điều gì liên quan đến nó trên tài liệu trực tuyến của chúng mình.”
Ở “Công viên”, “Di Võng” là con yêu quái yếu nhất và cũng là mạnh nhất.
Trong toàn bộ dàn nhân vật chỉ riêng nó không có hình người, hay có thể nói là không có hình thù, như một khoảng không vô hình. Nó rất yếu, yếu đến độ không thể điều khiển bản thân xuất hiện hay tan biến nhưng cũng chính vì thế mà nó tạo ra một cảm giác ám ảnh kinh khủng khiến người ta phải lo lắng, bồn chồn trong sợ hãi. Đôi khi, các nhân vật đang tụ tập chuyện trò, cười đùa với nhau thì đột nhiên lặng ngắt, bởi Di Võng đến.
Không ai có thể nhìn thấy nó nhưng mọi người vẫn có thể cảm nhận được rằng nó đã đến.
Bị nó bao trùm, bủa vây.
“Thôi xong, Di Võng đến rồi.” Đây là câu thoại thường thấy trong “Công viên”, nó thay đổi bầu không khí, khiến câu chuyện chùng hẳn xuống như rơi vào vũng nước đọng.
Trong quá trình đọc, Vương Tử Chu thấy vừa sợ vừa thương Di Võng. Qua miêu tả của Trần Ổ, trái ngược với sự hiện hữu mạnh mẽ của mình, Di Võng hoàn toàn không có quyền tự quyết, ngay cả chuyện đơn giản như xuất hiện hay biến mất nó cũng không thể điều khiển theo mong muốn của mình.
Vương Tử Chu cảm tưởng như con yêu quái bị mọi người xa lánh, sợ hãi kia đang khóc. Nhưng chính vì không có hình hài, nó không nhỏ nổi một giọt nước mắt nào cho mọi nỗi buồn thương, bất lực của mình.
Nếu hữu hình, hẳn nó phải là một đứa trẻ yếu đuối, hay khóc nhè.
Có lẽ trong các tài liệu lịch sử cũng có ghi chép về yêu quái tương tự nhưng Vương Tử Chu không tài nào tra ra cái tên “Di Võng”.
“Tớ sáng tạo ra.” Trần Ổ nói.
“Cậu lấy căn cứ ở đâu?” Vương Tử Chu hỏi.
Trần Ổ suy nghĩ một lúc mới trả lời: “Thiết lập của Di Võng là vô hình, tức là không nhìn được. Trong Đạo Đức Kinh có câu ‘Nhìn mà không thấy gọi là Di’, U Minh Lục có đoạn ‘người chết thành ma, ma chết thành tích, tích chết thành hi, hi chết thành di’, tớ lấy chữ ‘di (夷)’ từ đó. Còn chữ ‘võng (魍)’, bỏ thiên bàng* quỷ (鬼) thì còn ‘võng (罔)’, tức là võng trong ‘Tượng Võng’, Trang Tử cũng nhắc tới Tượng Võng với nghĩa là vô hình.”
*Thiên bàng: là bộ phận cấu thành nên chữ, được dùng để phân tích hình thể của chữ. Ở đây, chữ 魍 được cấu tạo bởi thiên bàng 鬼 và 罔.
Dừng một lát, cậu nói: “Đại khái là thế. Cậu có thể tham chiếu kho ngữ liệu của cậu để dịch, cái này thì tùy cậu thôi.”
“OK.” Vương Tử Chu đáp.
Nhưng rõ ràng câu hỏi này vẫn chưa có lời giải cụ thể. Mạn Vân bảo Đàm Duệ Minh là kiểu nhân vật mà các tiểu thuyết gia yêu thích nhất, sau đó tự nhiên nói về con yêu quái duy nhất được sáng tạo trong truyện, chắc chắn phải có sự liên kết nào đó ở đây.
Mạn Vân ngồi xoay cốc trà trong nhàm chán.
Vương Tử Chu cẩn thận chú ý tới bầu không khí, hỏi: “Thế nghĩa là… Di Võng cũng có nguyên mẫu hả? Chẳng lẽ… liên quan đến Đàm Duệ Minh?”
“Ừ.” Trần Ổ do dự một chút rồi nói.
Khi trả lời, thậm chí cậu còn không ngẩng lên.
Thái độ của Mạn Vân rất khác thường, anh không cợt nhả như mọi khi nữa.
Vương Tử Chu bỗng cảm thấy vô cùng áp lực, lẽ ra mình không nên hỏi.
Không nên hỏi.
Nhưng Mạn Vân lại ngẩng lên nhìn cô.
Làm cô nghĩ mình có thể mạnh dạn hỏi thêm một câu.
“Đàm Duệ Minh có biết anh ấy là nguyên mẫu của Di Võng không?”
“Nó là Di Võng, nó phải biết chứ.” Mạn Vân đáp.
Nó là Di Võng.
Mang sự hiện hữu đặc biệt nhưng cũng có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Trần Ổ không lên tiếng.
Mạn Vân cũng không nói gì.
Không khí trong phòng bỗng chốc như rơi vào hầm băng.