Bình rượu mở một chai lại một chai, qua mấy vòng toàn bộ mọi người đều lộ nguyên hình, mấy cái ly cùng cụng nhau đầy cả bàn rượu. Đào Lễ tránh bên trái né bên phải vẫn bị một tỷ tỷ ngực bự rót hai ly lớn ép uống, tửu lượng bình thường của nàng bắt đầu muốn ngất. Điều khiến trong lòng nàng run sợ chính là Trương Thiên Trữ đánh Thái cực quyền như muốn bánh xe bị quay văng ra ngoài, cuối cùng vẫn là bị bắt uống hết một ly.
Có lẽ là do uống quá nhanh, gương mặt xinh đẹp đỏ lên, tựa vào ghế sô pha, miệng khẽ mở ra rồi lại đóng vào, giống như đang lầm bầm lầu bầu.
Đào Lễ thật muốn khóc, học tỷ a! Chị ngã xuống thì tôi làm sao bây giờ a! Sao trở về được a! Chị phải chịu đựng a! Đào Lễ rót chén trà đưa đến bên Trương Thiên Trữ, muốn giúp nàng tỉnh rượu. Cái chén còn chưa được bưng ra, Trương Thiên Trữ liền một phen kéo áo Đào Lễ, liếc ánh mắt mê man làm Đào Lễ muốn khóc!
Xong rồi xong rồi, uống nhiều quá rồi!
Trương Thiên Trữ làm như Đào Lễ không biết mà nhìn nàng chằm chằm nửa ngày không nói lời nào, Đào Lễ cũng không nói, kỳ thật thấy Trương Thiên Trữ uống rượu, có cảm giác khác thường. Học tỷ lúc nào cũng đều xinh đẹp như vậy.
Trương Thiên Trữ đột nhiên hỏi Đào Lễ:
"Tiểu Đào tử, em nói tôi xinh đẹp hay Đồng Ngưng đẹp hơn?"
"Đồng Ngưng?"
Đào Lễ nhất thời không kịp phản ứng.
"Chính là người trong nhóm bạn tỷ tỷ đây, tiểu Ngưng, đại mỹ nữ ở bên kia kìa."
Đào Lễ quay đầu nhìn về phía Đồng Ngưng, phát hiện nàng cũng hướng ánh mắt nhìn về phía này, hai người đối mặt nhau, Đào Lễ nhanh chóng thu hồi tầm mắt.
"Đều..đều xinh đẹp a!"
Làm người thật khó!
Trương Thiên Trữ cười vui vẻ lại gần Đào Lễ, ở bên tai nàng nhẹ nhàng nói:
"Nếu nàng câu dẫn em thì đừng mắc mưu, nàng sẽ không thật sự thích em đâu, nàng chỉ là thích cướp đồ của tôi thôi. Tôi xem trọng cái gì đều muốn cướp đi cái đấy, biết không?"
"Không… không thể nào!"
Đào Lễ lại quay đầu nhìn Đồng Ngưng, Đồng Ngưng vốn đang cúi đầu, nhưng cảm nhận được ánh mắt Đào Lễ, ngẩng đầu, hai người lại nhìn nhau. Đào Lễ lại thu hồi ánh mắt, trong lòng có phần khác thường, Đồng Ngưng kia nhìn thật thẳng thắn quá đi a! Không giống như người có tâm kế! Nhớ lại màn ảnh lúc trước Trương Thiên Trữ khơi cằm Đồng Ngưng rồi hôn lên hai má nàng, Đào Lễ không khỏi cảm thán, hai vị mỹ nữ học tỷ nhìn qua thấy quan hệ thực thân thiết, tựa hồ bên trong cũng chỉ là ngầm so tài phân chia cao thấp. Bất quá học tỷ nói "Tôi xem trọng cái gì", đó chính là.. Đào Lễ không khỏi miên man vô định.
Rốt cuộc cũng chờ được đến khoảnh khắc tan cuộc, Trương Thiên Trữ tựa hồ có chút thanh tỉnh, lôi kéo Đào Lễ bảo nàng chờ trước cửa toilet một chút. Đào Lễ đứng đó, đột nhiên có người từ phía sau lưng vỗ nàng, nàng quay đầu lại, lại là Đồng Ngưng.
"Đang đợi cô ấy sao?"
Đồng Ngưng đơn giản hỏi.
"Đúng a…Chờ Thiên Trữ học tỷ lấy xe quay về trường học."
Đào Lễ không biết tại sao phải giải thích, đối với Đồng Ngưng nàng tựa hồ có điểm cảm thấy lưng phát lạnh.
Đồng Ngưng cười: "Thiên Trữ uống say đến vậy em còn dám ngồi lên xe nàng sao?"
Đào Lễ phát hiện Đồng Ngưng cười rộ lên thật đẹp mắt, chính là chẳng biết tại sao, nàng lại có phần sợ vị học tỷ này:
"Chị ấy hẳn là không có sao đâu, nhìn có vẻ thanh tỉnh lên nhiều."
Đồng Ngưng nói:
"Nếu không tôi đưa em về? Tôi cũng có xe."
"Này, không tốt lắm đâu…"
Đào Lễ trong lòng hơi khẩn trương, nghĩ lại lúc trước Trương Thiên Trữ nói, chỉ cần nàng cảm thấy hứng thú với cái gì đó, Đồng Ngưng đều muốn cướp đi. Chẳng lẽ thật sự giống như nàng nói, Đồng Ngưng đã bắt đầu hành động chiếm đoạt rồi?
"Không tốt lắm?"
Đồng Ngưng nghiêng thân mình lên phía trước sát Đào Lễ, tóc thật dài vắt trên vai rơi xuống.
"Cái gì không tốt? Tôi đáng sợ như vậy sao?"
Đồng Ngưng mỉm cười, ngữ khí lại mềm mại cực kỳ, nhưng Đào Lễ vẫn lắc đầu.
Đồng Ngưng đang muốn nói gì đó, thì một nam nhân gọi tên, tiếp đến Kiến Phúc Quý đi tới, kéo nhẹ Đồng Ngưng nói:
"Đi thôi."
Đồng Ngưng nghiêm mặt lạnh nói:
"Tự anh về đi. Tôi muốn cùng học muội này về."
Trong lòng Đào Lễ kêu: "Tôi còn chưa đáp ứng chị mà a!"
Nam nhân kia chỉ có thể thực bất đắc dĩ bĩu môi, liếc mắt nhìn Đào Lễ một cái, nói:
"Vậy em đi đường cẩn thận."
Đào Lễ tự nhiên biết nam nhân kia là đang nói với Đồng Ngưng chứ không phải mình, nhưng là sao giống như gián tiếp cảnh báo Đào Lễ phải cẩn thận đây? Mắt thấy hắn đi rồi, Đồng Ngưng quay qua nhìn Đào Lễ, chân Đào Lễ mềm nhũn từng đợt:"Thiên Trữ học tỷ a! Sao giờ này chị còn chưa ra a?"
"Em không đi cùng tôi thì coi như xong."
Đồng Ngưng làm ra một bộ dạng không vấn đề gì, xoay người đi ra ngoài, vừa đi vừa lầm bầm:
"Ai, Thiên Trữ cũng thật là, không có bằng lái xe lại còn hay vác xe của ba nàng chạy lông nhông khắp nơi, chẳng may xảy ra chuyện gì thì làm sao giờ nha…"
Đào Lễ nghe thấy, trong lòng "lộp bộp" một tiếng, không…không có bằng lái? Đây không phải chuyện đùa nha! Nhưng là… thật sự không có lý do gì một nữ sinh viên còn đang mài đũng quần trên ghế nhà trường lại có thể mở xe Lamborghini chạy đi khắp thế giới nha! Mắt thấy Đồng Ngưng đi đến ra cửa quán bar, Đào Lễ hô:
"Đồng… Đồng học tỷ, chờ tôi một chút! Phiền chị có thể chở tôi đi một đoạn đường được chứ?"
Đồng Ngưng đưa lưng về phía Đào Lễ cười rất vui vẻ:
"Thật là một đứa nhóc thú vị. Bất quá, Thiên Trữ từ khi nào mà có hứng thú với nữ sinh đây?"
Tâm lý Đồng Ngưng bất minh sở dĩ.
Đào Lễ đi theo phía sau Đồng Ngưng, thấy con xe Mini Cooper màu vàng chóe của Đồng Ngưng, trong lòng lại bách chuyển thiên hồi:
"Đồng học tỷ, chị chắc là có bằng lái chứ?"
Đồng Ngưng ngồi vào trong xe, lấy ra bằng lái ném cho Đào Lễ, Đào Lễ chụp được liền xem xét, tấm ảnh hộ chiếu kia chụp khuôn mặt nàng thật sự đẹp đến từng tấc! Ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu nàng chính là đem xúc cảm tốt đẹp đến từng tấc giấu đi, không thể để cho học tỷ biết được. Biến hóa nhỏ như thế, không phải ai cũng tinh tế nhận ra được.
"Có thể lên xe được chứ?"
Đồng Ngưng đưa tay giúp Đào Lễ mở cửa xe, Đào Lễ vội vàng ngồi lên xe.
Đang lái xe với tốc độ cao, Đào Lễ mới hồi phục lại tinh thần. Toàn bộ tóc bị gió thổi bay ra phía sau, rót vào cổ áo nàng làm cho cơn say rượu đều hoàn toàn thanh tỉnh. Chiếc xe này để mui trần, chất thì chất thật, nhưng với Đào Lễ thành thật mà nói không thể để tóc tai đàng hoàng thật đúng là một loại tra tấn. Vài lần nàng cố gắng để nó vào nếp hoàn chỉnh nhưng đều bị tuyên cáo thất bại, đành phải tùy ý để tán loạn. Quay đầu nhìn Đồng Ngưng, phát hiện tóc của nàng cũng bị gió thổi bay lên, nhưng là chỉ lộ ra cái trán thôi sao cũng nhìn đẹp mắt vậy? Hẳn là do mặt nàng nhỏ. Đào Lễ thở dài, không nghĩ vừa liếc bản thân qua kính chiếu hậu, vội vàng dùng hai tay che mặt. Nhìn mặt mình như vậy, có vẻ nhìn nhỏ hơn một chút!
Đồng Ngưng dùng dư quang nhìn Đào Lễ nhích tới nhích lui, tò mò hỏi:
"Em vội cái gì vậy?"
"…không có việc gì."
Hành động mờ ám bị học tỷ phát hiện, có chút mất mặt.
Đồng Ngưng cười, nói:
"Bên cạnh tôi thật sự không quen. Thời gian ở cùng Thiên Trữ có phải cũng như vậy không?"
"Không sai biệt lắm."
Đào Lễ thành thật trả lời.
"Nga? Tại sao?"
"Bởi vì tôi cũng chỉ gặp nàng có ba lần thôi."
"Ba lần a, thế thì cũng không phải là quá thân thiết."
Đồng Ngưng quay đầu đối diện Đào Lễ cười:
"So với thấy tôi cũng chỉ có hơn hai lần thôi."
Đào Lễ bị nụ cười của Đồng Ngưng làm cho tê dại cả người, vội vàng dời tầm mắt, miệng cũng không biết đang nói cái gì:
"Đúng a.. Đúng vậy a!"
Không nhìn thấy Đồng Ngưng, không rõ vẻ mặt của nàng như thế nào, nhưng lại biết nàng đang trầm mặc.
"Sao trầm mặc thế? Nói chuyện với tôi thấy rất nhàm chán sao?"
Đào Lễ lo lắng, trong đầu loạn chuyển, muốn nhanh chóng tìm đề tài đánh vỡ trầm mặc xấu hổ này.
"Em tên…"
"Đào Lễ!" Đào Lễ vội vàng nói tiếp.
"Ân, Đào Lễ, tên thật có ý nghĩa."
Đồng Ngưng nghiền ngẫm nói. Trong lòng Đào Lễ thực đắc ý, nàng vẫn thường xuyên nhận được những lời tán dương về tên nàng, hơn nữa đa số những người bạn mới quen lần đầu có thể nhớ tên nàng. Đào cha Đào mẹ, trí tuệ của các ngài thật sự muốn thổi phồng thành thiên tài cũng không tính là quá đáng a!
Đào Lễ xuất thần, Đồng Ngưng nhìn trong mắt không thấy tiếp lời, có chút tức giận:
"Đào Lễ!"
"Ai?" Bị thanh âm của Đồng Ngưng kéo hồn về.
"Ở chung một chỗ với tôi làm em không thích sao?"
Đào Lễ bị hỏi đến không hiểu gì
"Sao chị lại nói vậy?"
"Chả lẽ em không nhận ra từ lúc lên xe đến giờ, em toàn ở trạng thái không có lời nào để nói a?"
Đồng Ngưng trừng mắt nhìn nàng. Trong lòng Đào Lễ nhất thời có rất nhiều dấu chấm hỏi, tuy rằng đối mặt với vị học tỷ này có phần hơi sợ, nhưng là thật sự không có gì để nói a. Lúc nãy không phải đều một mực nói chuyện sao? Đồng học tỷ sao lại đúc ra kết luận như vậy? Đào Lễ tự phân tích cùng tổng kết, Đồng Ngưng lại một lần nữa thấy nàng "không có gì để nói", khóe miệng co quắp, tức giận một cước dẫm nát chân ga trước, chiếc xe lao vút với tốc độ bàn thờ lên đến 160km/h. Đào Lễ "oa" một tiếng, tóc lại bị tạt đến sau ót. Trong lòng không khỏi hô:
"May mắn tóc mình là hàng thật giá thật a, nếu là tóc giả đã sớm giống như hoa Lily bay phiêu đãng trong bầu trời đêm a!"
P/s::)))))) lao lực bộ Ái sinh ái nhục quá mấy mẹ ơi… Bộ này edit gần xong rồi á ahihi <3
Cá nhân An thích Đồng Ngưng lắm =)))) bá đạo hạt gạo mà còn phúc hắc nữa…. ÔvÔ