Cô Phương nhìn theo tay nó, thấy hắn đang gác chân lên bàn, nhắm mắt nghe nhạc liền gõ thước, hắng giọng:" Hoàng Vũ Thiên Phong, cô đề nghị em bỏ chân xuống !" Hắn vẫn ngồi nghe nhạc như cũ. Cô Phương nói lần thứ hai:" Hoàng Vũ Thiên Phong, em có nghe cô nói không?" Nó khoanh tay để trước ngực, cười cười thâm ý nhìn cô Phương:" Cô ơi, em nghĩ, với kẻ đầu đá như cậu ta, cô phải dùng biện pháp mạnh !" Còn chưa để cả lớp tiêu hóa xong lời nói, nó đã chộp nguyên viên phấn trên bàn phi thẳng về phía hắn. Viên phấn chính xác đáp ngay giữa mi tâm* hắn, tạo hiệu quả khác là làm hắn té ghế cái rầm. Trong lớp nhất thời hóa đá, mở miệng to đến nỗi muốn rớt cằm, có người còn trực tiếp té xỉu ! Kai lồm cồm bò dậy từ trên đất, tức giận mắng:
" Đứa nào dám đánh ông?" Nó cười nửa miệng:" Đứa này dám! Sao? Có vấn đề?" Hắn ngạc nhiên thốt lên:" Sao cô lại có mặt ở đây?" Nó nhùn vai:" Tôi đến đây để học !" Hắn liếc viên phấn nguyên lành không sứt mẻ trên bàn, hậm hực hỏi:" Là cô ném phấn vào tôi?" Nó tỏ vẻ tiếc rẻ, che miệng thốt lên:" Thật sự! Nguyên là tôi định ném cả hộp hay cái khăn lau bảng cơ, ai dè chỉ bắt được mỗi viên! Làm anh thất vọng rồi !" Hắn uất nghẹn:" Cô, cô,..." Cô Phương nhìn nó cười tán thưởng:" Thiên Băng, em giỏi lắm! Rất tốt, cô sẽ cho em làm lớp trưởng!" Nó cười đáp lại:" Em cám ơn cô !" rồi dẫn theo mấy đứa bạn về chỗ ngồi. Tiết Văn đầu tiên của cô Phương trôi qua.