Sau màn giới thiệu của cô Phương, từng nữ học viên bước ra, dưới ánh đèn rực rỡ, vẻ đẹp của họ sau những tà áo dài thướt tha lại thêm phần xinh đẹp, khả ái. Đám Minh Thư ra trước bọn nó. Minh Thư mặc một áo dài màu vàng nhạt, điểm xuyến ngọc trai dọc theo thân áo, đường cong 3 vòng uyển chuyển, duyên dáng, tóc uốn để sang một bên vai, làm không ít nam sinh phía dưới xịt máu mũi. Thanh Tâm mặc áo dài màu thanh thiên có thêu những đám mây nhỏ, tóc vấn lỏng, nhìn qua thập phần tao nhã. Lâm Lâm lại vận áo dài màu hồng, trên ngực điểm những đóa hoa đào kết lại từ ngọc trai, cổ tròn khoét sâu, tay áo may xòe, quyến rũ vô cùng. Tóc vấn cao trên đỉnh đầu, cài một đóa hoa nhỏ màu đỏ, lộ ra cần cổ trắng nõn, tinh tế. Những nữ học viên trước, đều bị lu mờ. Ban giám khảo gật gật đầu nhìn nhau, vẻ rất vừa ý. Tuy nhiên, trong đám khách mời, lại có một người không hề thay đổi nét mặt, từ đầu đến cuối cũng không liếc mắt một cái. Hiệu trưởng khu 5 thấy vậy liền hỏi:" Cô Jenny, cô thấy 3 thí sinh này thế nào?" Người kia từ từ mở mắt, nhìn đám Minh Thư không quá 3 giây lại nhắm mắt lại, hờ hững nói:" Không hứng thú!" Ông hiệu trưởng ngạc nhiên:" Sao lại không hứng thú?" Jenny đạm mở miệng:" Diễn xuất của họ quá nhàm chán, hoàn toàn không diễn tả được ý nghĩa của trang phục mình mặc!" Ông hiệu trưởng vuốt cằm, nói:" Tôi thấy họ rất tỏa sáng mà!" Jenny lại cụp mi, nói:" Ông cứ chờ đi, cái thật sự được gọi là tỏa sáng còn ở phía sau kìa!" Hiệu trưởng à một tiếng rồi quay đi.