" Khi nụ cười của người đó tắt, thì nước mắt, sẽ nhấn chìm tất cả!"
Nó đi thơ thẩn một mình trên đường phố, làm không biết bao nhiêu trái tim thanh niên đập loạn cả lên. Đang đi, bỗng nó dừng lại, đổi hướng đi về một phía. Nó dừng lại trước một cánh cửa màu đen. Có cái gì đó thôi thúc nó mở cánh cửa này. Nó vươn tay vặn tay nắm cửa, mở ra, bước vào trong. Không khác gì đi trong đường hầm. Xung quanh đen đặc một màu, tay để ngay trước mặt cũng không thấy 5 ngón. Nó mở điện thoại lên, nhờ ánh sánh mà phát hiện ra mình đang ở trong một hành lang không rộng cũng chả hẹp. Nó tò mò men theo hành lang đi sâu vào trong. Trên tường treo đầy những bức tranh cổ, vẽ cái gì thì nó không biết được. Càng vào sâu, hành lang càng rộng ra và sáng lên. Cuối cùng, nó đến trước một cánh cửa có tay cầm bằng vàng khối có hoa văn in nổi. Lúc chạm vào có cảm giác tê giật chạy dọc ống tay. Tròng mắt nó thoáng dao động. Cửa mở ra, dẫn vào một cánh phòng tối, ngập trong tấm màn màu tím nhẹ, mùi hoa hồng tím còn thoang thoảng. 4 góc phòng thắp 4 cây đuốc nhỏ làm từ gỗ bạch đàn, khắc những hoa văn kì lạ. Cả căn phong ngập mùi u ám. Giữa phòng đặt một cái bàn tròn phủ khăn đen, trên đặt một quả cầu tím bằng thủy tinh. Có một cái ghế nhỏ cũng phủ khăn đen đặt bên cạnh. Nó tò mò ngồi xuống, nhìn chăm chăm vào quả cầu. Đột nhiên, có một bàn tay trắng nõn vươn ra, đặt trên quả cầu, một giọng nói từ tính nghe không ra giới tính vang lên:" Cô bé, em là người người mang mệnh sát. Người mang mệnh này sẽ gặp nhiều trắc trở trong cuộc sống, trong tình yêu. Chết- đó là định mệnh chắc chắn cho nhưng con người mang mệnh sát. Nhưng em thì khác, chết, nhưng cũng không phải chết. Một khi giấc ngủ qua đi, mọi thứ sẽ bị đảo lộn, mọi thứ..." Nó la lên:" STOP! Nói vớ vẩn gì vậy?" Nó đẩy ghế ra, hằm hằm bước ra ngoài, sập cửa mạnh đến bản lề cũng muốn long ra luôn! Từ sau dạ đen, chủ nhân của bàn tay trắng nõn kia bước ra. Áo choàng fche kín đầu tóc lẫn thân hình, chỉ lộ ra đôi mắt màu nước biển xanh biếc cùng vài cọng tóc mái màu vàng. Khóe miệng dưới tấm vải đen khẽ cong lên. Reng... reng... reng... có tiếng điện thoại reo. Bàn tay trắng nõn thò vào trong áo, rút máy điện thoại ra, nhìn màn hình hiện ra dòng chữ nhấp nháy: Jenny đáng yêu! Tay ngọc lướt trên màn hình, rất tự nhiên đem máy đặt bên tai, giọng con trai rõ rành rành:
" A lô!"
[Hi, John, anh đến Hạ Long chưa?]
" Đến rồi, đến rồi, ở đây thật là đẹp!"
[Em bảo rồi mà! Anh cứ không tin!]
" Thì giờ tin rồi nè! Được chưa?"
[Hì, vậy anh gặp Sophia chưa?]
" Gặp rồi, rất lạnh lùng nha!"
[Nó là vậy đấy, anh đừng để bụng, nó như vậy từ nhỏ rồi!]
" Không sao, không sao, đó mới là khí chất của "người đứng đầu"."
[Nó rất đẹp đúng không?]
" Phải rồi.."- Trong mắt đẹp thoáng qua tia sáng-" Cô gái đó là người sẽ làm đảo lộn thế giới này mà..."
[Gì cơ?]
" À, không có gì, không có gì, anh đi tắm biển đây, biển ở đây rất đẹp!"
[Ừm, vậy thôi, cúp máy đây, chúc anh chuyến đi vui vẻ!]
Nhét lại cái máy vào túi, thoát đi bộ áo choàng, lộ ra một chàng trai cực kì đẹp với vóc dáng đáng mơ ước và mái tóc vàng rực như được dát toàn vàng. John vặn veọ cái eo, than:" Aizz, mỏi muốn chết!" Anh ta ung dung đóng lại cửa, đi ra ngoài.