Nastia hớn hở dạo một lượt dãy đồ ăn, thấy món gì ngon là gắp ngay, chẳng mấy chốc, đĩa của cô đã đầy đủ thập cẩm các loai. Cô bê đến một cái bàn gần đó đứng ăn một cách ngon lành. " Tôi nói cấm có sai mà!"- giọng của kẻ nào đó truyền đến làm Nastia đang nhét đồ ăn đầy miệng liền suýt thì phun hết ra. Cô cố gắng xử lí hết đống thức ăn trong miệng, quay lại, hỏi:" Cậu nói sai cái gì?" Nhìn Nastia, đột nhiên Kin phì cười, rồi rất không có hình tượng mà bò ra bàn cười sằng sặc. Nastia cau mày:" Cười gì vậy?" Kin run run chỉ vào Nastia, cười không dứt:" Mặt cô, mặt của cô, ha ha, ngộ quá, ha ha..." Nastia lôi gương từ trong túi ra, sau khi đã biết rõ nguyên nhân làm Kin cười như vậy, cô đen mặt rút khăn ăn lau sạch đống dầu mỡ dính trên mặt, chống nạnh nhìn cậu:" Cười đủ chưa?" Kin đứng thẳng dậy, chinhrb lại phục trang chỉnh tề, liếc cô từ trên xuống dưới, cuối cùng dùng hai tay beo má cô, cười nói:" Được rồi, như vầy mới xinh nè!" Nastia thoáng đỏ mặt. Kin nhìn cô nói:" Tôi nói đâu có sai đâu, cô chắc chắn sẽ bỏ hết thời gian tiệc tùng vào việc ăn!" Nastia vênh mặt lên, cãi:" Hứ, phải ăn thì mới có sức mà tiệc tùng chứ!" Kin mỉm cười:" Tôi thắng cô, nên tôi được phép ra một điều kiện!" Nastia nhăn nhó:" Tôi không có nhớ là mình đã thách đấu với cậu lúc nào?" Kin rất tự nhiên nói:" Cô không nhớ nhưng tôi nhớ, nên cô phải chịu!" Nastia nhíu mi:" Được rồi, cậu muốn gì, nói đi!" Kin giơ một bàn tay ra trước mặt Nastia, hơi khom người, mỉm cười nói:" Có thể làm bạn nhảy của tôi tối nay chứ?" Nastia hơi sững lại, rồi cô nở nụ cười, dịu dàng nhún gối chào, đặt tay mình vào tay cậu, nói:" Rất sẵn lòng!" Hai người, tay trong tay tiến về phía sàn khiêu vũ. Điệu nhạc lãng mạn vang lên, đưa họ hòa mình vào từng bước nhảy.
" Anh, tại sao lại muốn chia tay chứ?" Kathryn khó tin nhìn hắn.
" Bởi vì anh bất chợt nhận ra, người anh yêu, là một người khác, anh không muốn em phải đau khổ, Kathryn, tha thứ cho anh!" hắn nhìn thẳng vào mắt Kathryn, từng chữ từng chữ nói ra.
Rốt cuộc hắn cũng đã hiểu, trái tim của mình đặt ở đâu. Là nó, chứ không phải Kathryn. Hắn luôn phân vân giữa hai người, nhưng bây giờ hắn mới nhận ra, bất tri bất giác, không biết từ lúc nào, hắn đã thích nó. Là một loại cảm giác muốn được ở bên cạnh nó, nắm tay nó, nó buồn, hắn cũng buồn, nó vui, hắn cũng vui, đây là cái gọi là tình yêu sao? Hắn yêu nó sao? Câu trả lời chính là "CÓ". Hắn đã yêu nó rồi, đã yêu nó mất rồi! Vậy nên hắn quyết định, nếu đã xác định bản thân yêu một người thì không nên để một người khác tự đa tình, sẽ làm người đấy tổn thương mà thôi. Kathryn nhìn vẻ chắc chắn trên mặt hắn, bật khóc, xoay người chạy đi. Hắn nhìn theo bóng Kathryn, thở dài. Xin lỗi...