Học Viện Của Các Thiên Thần

Chương 75: Chương 76




" Tiara, đến đây đi, đuổi theo tớ nè....haha.."
" Sophia, đợi với nào, cậu ăn hiếp tớ nha, tớ về sẽ mách mẹ cậu, ..."
"... ..."
" Hic, tớ bị trật chân rồi, cậu đi về trước đi Tiara,..."
" Không, tớ sẽ ở đây với cậu, tớ không bỏ cậu một mình đâu, Sophia,..."

" Tiara, cảm ơn cậu,..."
"... ..."
" Sophia, cậu có nhìn thấy ngôi sao kia không? Đó là tớ và cậu đấy! Chúng ta sẽ mãi ở bên cạnh là là bạn của nhau nhé!"
" Tất nhiên rồi! Móc tay nào, ai thất hứa sẽ là con chó nhỏ!"
" Ừ!"
"... ..."
" Tiara, cẩn thận kìa!"
Đoàng...

" Sophia, tỉnh lại đi, cậu đừng bỏ tớ mà,... Sophia, Tiara sợ phải ở một mình lắm, huhu, Sophia,...."
Tiara... Tiara... Tiara....
" Tiara...." Nó hét lên, ngồi bật dậy. Nastia vội vàng bắt lấy tay nó, lo lắng hỏi:" Sophia, cậu sao rồi? Sophia?" Nó chộp lấy tay Nastia làm cô giật cả mình, hai mắt đầy nước, liên tục hỏi:" Tiara, Tiara, cậu ấy đâu rồi? Tiara...." Nó nhảy xuống giường, vội hướng cửa phòng định đi ra. Nastia hốt hoảng kéo nó lại:" Sophia, bình tĩnh lại, Tiara của cậu không có ở đây, cô ấy đang được các bác sĩ cấp cứu!" Sophia hốt hoảng nắm chặt tay Nastia, nói:" Sao lại phải cấp cứu, Tiara cậu ấy rốt cuộc bị làm sao? Nói cho tớ biết đi, làm ơn... hức hức... tớ phải đi tìm cậu ấy, xin cậu... Nastia... dẫn tớ đi gặp... cậu ấy... đi mà... Tiara... hức hức..." Nó gục vào vai Nastia, khóc thảm thiết. Nastia đau lòng ôm lấy đôi vai đang run rẩy của nó. Sophia, rốt cuộc, chuyện gì đã xảy ra với cậu?
Trong phòng bệnh, nồng nặc mùi thuốc sát trùng, Yến Nguyên nằm tái nhợt trên giường bệnh, trên đầu băng bởi một dải băng trắng, loáng thoáng thấy được màu hồng nhạt của máu. Nó ngồi lặng bên giường bệnh, gương mặt phủ đầy đau buồn, tay nó nắm chặt bàn tay của Nguyên. Hắn đau lòng nhìn nó, quay sang Nastia:" Sao Sophia lại trở thành như vậy?" Nastia lắc đầu:"Không biết, lúc tớ đến chỗ nhà kho sau trường thì thấy nó ngất bên cạnh Yến Nguyên bị thương, tớ vội vàng đưa hai người vào viện. Lúc tỉnh dậy Sophia vô cùng kích động, nó vừa khóc vừa liên tục gọi tên Tiara, tớ đành phải đưa nó đến đây." Nicko đột nhiên thốt lên:" Em vừa nói là Tiara?" Bọn nó khó hiểu nhìn anh. Nicko nói:" Lúc nhỏ, anh thường nghe Sophia khoe rằng nó quen được một cô bạn người Việt bên Anh, cô bé ấy tên là Tiara, nhưng vì một sự cố mà gia đình cô bé ấy đã rời đi, còn nó sau chuyện đó thì bị mất đi một phần trí nhớ!" Dania thốt lên:" Lẽ nào, cô bé tên Tiara đó chính là..." - " Đúng vậy!"Giọng nói của một người con trai vang lên. Bọn nó quay lại, Mia ngạc nhiên:" Quân Huy?" Lạc Quân Huy nhìn vào phòng bệnh, quay sang bọn kia:" Đi, tôi sẽ nói tất cả mọi chuyện ấy cậu biết!" Cả bọn liền đi theo.
Bên trong phòng...
" Tiara,..." Nó nhìn Yến Nguyên, khẽ gọi. "Ưm,..." - người trên giường khẽ nhúc nhích, rồi dần mở mắt ra. Nó cười mừng rỡ nói:" Tiara, cậu tỉnh lại rồi!" Yến Nguyên mở to mắt nhìn nó:" Sophia, cậu nhớ ra tớ rồi sao?" Nó khóc, gật đầu. Yến Nguyên cũng khóc, cô nói:" Tốt quá rồi, Sophia, cuối cùng cậu cũng nhận ra tớ rồi..." Nó nắm chặt tay Yến Nguyên:" Tiara, tớ xin lỗi,..." Yến Nguyên dịu dàng vỗ tay nó:" Cậu không cần phải xin lỗi, cậu có làm gì sai đâu?" Nó gạt nước mắt:" Tại sao cậu ngốc vậy? Sao lại đỡ gậy đó cho tớ chứ, cậu có biết rất nguy hiểm không hả? Hức..." Yến Nguyên nhìn lên trần, dịu dàng nói:" Không phải trước đây cậu cũng vì tớ mà chắn một viên đạn sao? Cũng vì vậy mà cậu mới bị mất đi một phần trí nhớ..." Nó bĩu môi:" Vậy thì sao chứ? Cậu coi thường tớ rồi, 1 gậy đó vốn chẳng là gì với tớ, nhưng với cậu thì khác đấy!" Yến Nguyên mỉm cười. Nó lau hết nước mắt trên mặt, hỏi:" Đúng rồi, sao hồi đó nhà cậu lại chuyển đi vậy? Sau khi tớ xuất viện thì gia đình cậu đã chuyển đi rồi!" yến Nguyên nhìn nó nói:" Sau cái đêm hôm đó, tớ bị ám ảnh nặng, dần rồi bị trầm cảm, nên ba mẹ quyết định chuyển nhà đi chỗ khác để bệnh của tớ đỡ hơn, sau này biết cậu về Việt nên tớ đi theo!" Nó cười:" Không sao, từ giờ trở đi chúng ta lại trở thành bạn của nhau nhé!" Yến Nguyên gật đầu:" Ừ!"

Lại chỗ bọn hắn nào...
" Cậu nói thật sao? Sophia đã từng vì chắn đạn cho Yến Nguyên mà mất trí nhớ sao? Vậy hai người đó là bạn từ nhỏ sao?" Nastia kinh ngạc hỏi.
"Ừ!" - Quân Huy gật đầu -" Nguyên theo Sophia về Việt cũng là để cảm ơn Sophia."
Thì ra là vậy!