Học Viện Ma Thuật Và Pháp Thuật Ilvermorny

Chương 3: Phần 4 Giấc Mơ



Sinh nhật thứ mười một của Chadwick đang đến gần nhưng Isolt vẫn chưa có cách nào kiếm được một cây đũa phép tặng thằng bé như cô đã hứa. Theo những gì được biết, chiếc đũa phép mà cô đánh cắp từ bà dì Gormlaith đã là cây duy nhất ở Mỹ. Cô không dám hy sinh nó để tìm ra cách chế tạo đũa, cũng như vô vọng trong việc nghiên cứu đũa của cha mẹ ruột lũ trẻ, vì lõi gân tim rồng và lông bạch kỳ mã trong đũa của hai người quá cố cũng đã chết từ lâu.

Vào đêm trước sinh nhật thằng bé, cô mơ thấy mình tới con lạch nọ tìm con Horned Serpent, nó đã nhô lên khỏi mặt nước, cúi đầu trước cô để cô cạo lấy một mảnh dài từ sừng nó. Tỉnh dậy trong đêm, cô lập tức tới chỗ con lạch.

Horned Serpent thật đang đợi cô ở đó. Đầu nó nhô lên hệt như trong giấc mơ, cô lấy đi một phần sừng nó và không quên cám ơn nó. Trở về nhà, cô đánh thức James, vốn là một người có tài chạm khắc đá và gỗ đã cùng cô xây dựng ngôi nhà xinh đẹp này cho gia đình.

Khi Chadwick tỉnh dậy vào ngày hôm sau, nó nhận được một chiếc đũa phép tinh xảo với thân từ cây tần bì gai với lõi là sừng con rắn. Vậy là Isolt và James đã chế tạo thành công chiếc đũa phép với sức mạnh phi thường.

———— Thành Lập Học Viện Ilvermorny ————

Năm Webster lên mười một tuổi, tiếng tăm của ngôi trường bé nhỏ tại gia này đã lan rộng. Thêm hai cậu bé phù thuỷ khác từ bộ tộc Wampanoag cùng với một người mẹ và hai cô con gái đến từ Narragansett, tất cả đều hứng thú chia sẻ những hiểu biết về ma thuật của riêng họ để đổi lấy kỹ thuật làm đũa phép. Những người này đều được nhận những cây đũa phép do Isolt và James làm ra. Linh tính mách bảo Isolt chỉ nên dành riêng lõi sừng Horned Serpent cho hai cậu con nuôi của mình, vì thế cô và James đã tìm cách tận dụng nhiều loại lõi khác nhau như lông con Wampus, gân tim Snallygaster (một loại rồng sống ở vùng đồi quanh Washington, D.C. và Maryland) và gạc của Jackalope (một loại thỏ có sừng như hươu nai).

Đến năm 1634, ngôi trường gia đình đã lớn mạnh vượt xa viễn cảnh khó tin nhất mà cả gia đình Isolt có thể mơ đến. Ngôi nhà ngày một mở rộng ra theo từng năm. Ngày càng nhiều học sinh đến học, và khi ngôi trường vẫn còn ở quy mô nhỏ thì đã đủ số lượng học trò để thực hiện ước mơ của Webster là tổ chức những cuộc thi đua giữa các Nhà. Tuy vậy, khi danh tiếng ngôi trường vẫn còn chưa lan ra khỏi những bộ lạc bản địa Bắc Mỹ và người châu Âu nhập cư, Ilvermorny vẫn chưa có học sinh nội trú. Những người duy nhất ở lại qua đêm là Isolt, James, Chadwick, Webster và hai cô bé sinh đôi mà Isolt mới sinh, được đặt tên theo hai người mẹ quá cố của cô và James: Rionach và Martha.