Tang Noãn một hơi chạy xuống hòn non bộ bỏ hoang bên ngoài tiểu khu, lúc cảm giác bản thân chạy không nổi nữa mới từ từ dừng lại, ôm gối khóc nức nở.
Trời đã tối, có dấu hiệu sắp mưa, cả bầu trời như bị đổ mực, hoàn toàn đen kịt. Xung quanh yên lặng đến đáng sợ, không khí như này khiến cô càng khóc lớn hơn, lại cảm thấy có chút gì đó kì lạ khó hiểu.
Cô đi nhanh quá, không kịp thay giày, trên người vẫn đang mặc váy ngủ, nhiệt độ buổi tối cuối xuân âm u lạnh lẽo khiến hàm răng trên dưới của cô không ngừng run lên. Sau khi nín khóc một hồi, tâm trạng của cô mới từ từ bình tĩnh trở lại, lúc này mới từ từ nhìn bốn phía xung quanh, trong lòng không nhịn được bắt đầu lo lắng.
Tang Noãn ôm chặt lấy chính mình, nhắm mắt lại ra hiệu bản thân không nên sợ hãi.
Lúc này có tiếng bước chân gấp gáp ở đằng xa.
Trái tim của Tang Noãn căng thẳng, cô nhắm mắt lại và thầm cầu nguyện. Nhưng tiếng bước chân tới đây càng ngày càng gần.
Ngay khi cô sắp hét lên thành tiếng, một âm thanh trong trẻo nhẹ nhõm đột nhiên vang lên bên tai cô.
Mở mắt ra đã nhìn thấy xa xa Mạc Tư Nguyên đang chạy đến. Anh cúi xuống nhìn cô, hít một hơi, đôi mắt đen như mực.
Không hiểu sao vừa nhìn thấy anh, nỗi sợ hãi trong lòng Tang Noãn đã lập tức biến mất, trong đáy lòng dâng lên một sự tủi thân khiến lồng ngực cô uất nghẹn, nước mắt lại bắt đầu rơi.
Mạc Tư Nguyên trầm mặc, yên lặng nhìn Tang Noãn một hồi, sau đó đi tới nắm lấy cánh tay của cô.
“Về nhà đi.”
Tang Noãn hất tay anh ra: “Tránh ra!”
Ánh mắt Mạc Tư Nguyên tối sầm lại. Ngập ngừng một lúc, anh đưa chiếc áo khoác trên tay cho cô.
“Mặc áo khoác vào trước đi.”
Tang Noãn vùi mặt vào trong cánh tay, cuộn tròn thành con tôm ngồi xổm trên mặt đất, cố ý không để ý đến anh. Anh nghe thấy tiếng khóc phát ra từ trong cánh tay của cô, dáng vẻ vô cùng đáng thương.
Mạc Tư Nguyên thở dài, mặc kệ cô có muốn hay không, thẳng thừng bước lên phía trước lấy áo khoác trùm lên người cô.
“Anh tránh ra!”
Tang Noãn hai tay ra sức giãy giụa, nhưng sức lực quá yếu, giãy cả buổi cũng tiêu hao không ít sức lực. Cô không thể chống lại sức lực của anh, đến cuối cùng cũng không thể giãy giụa được và cơ thể cứ thế tùy ý đi bộ ra biển, mặc kệ anh đang cầm áo mặc giúp cô.
Anh kéo khóa lên cao nhất, nửa khuôn mặt của cô bị vùi vào trong. Mạc Tư Nguyên ngồi xuống bên cạnh cô, yên lặng trong chốc lát rồi trầm giọng nói: “Em không muốn trở về cũng được, có thể giải thích sao tối hôm nay em lại gây chuyện không?”
“Không cần anh quan tâm.”
Tang Noãn dùng sức hỉ mũi, không một chút khách khí chà lên ống tay áo của anh, nhìn thấy Mạc Tư Nguyên khẽ nheo mắt lại
Cô thấp giọng nói: “Dù sao họ cũng chỉ quan tâm đến anh, sẽ không để ý đến em, cũng không quan tâm đến sống chết của em!”
“Hành động theo cảm tính.” Giọng Mạc Tư Nguyên lạnh như không khí ban đêm: “Họ không quan tâm em thì tại sao lại bảo tôi đuổi theo em? Cứ chạy đi như vậy, em có biết họ lo lắng cho em nhiều lắm không?”
“Đây không phải là chuyện của anh, đừng có xen vào chuyện của người khác! Mạc Tư Nguyên, không phải từ trước đến giờ anh không bao giờ xen vào chuyện của người khác sao? Tại sao lần này anh lại quan tâm đến chuyện của em như vậy! Không ai cần anh quản chuyện của em! Anh là đồ đáng ghét!”
Giọng cô sau khi khóc hơi khàn khàn, nhưng giọng điệu lại hết sức chói tai. Mạc Tư Nguyên có thể nhận ra cô vốn không phải đang nói đến chuyện này, vẻ mặt ngừng một lát rồi trầm xuống.
Truyện được edit và đăng tải tại lantruyen.vn!
Sau khi im lặng khoảng nửa phút, Mạc Tư Nguyên thấp giọng nói.
“Chuyện câu lạc bộ, em biết hết rồi đúng không?”
“Ai cần anh xía vào chuyện của em!”
Mặc dù trong lòng Tang Noãn cảm thấy không thoải mái, nhưng cô vẫn có chút hy vọng. Cô hy vọng rằng anh tới câu lạc bộ Mỹ Thuật, không phải vì cô. Nhưng bây giờ nghe anh nói điều này có nghĩa là những gì cô nghĩ là sự thật, nhất thời tức giận nhịn không được liền nói.
“Ai muốn anh bắc cây cầu này cho em chứ? Anh không phải nói là không muốn đi hay sao? Không phải em năn nỉ anh như thế nào anh cũng không muốn đi hay sao? Sau đó chờ em bị đuổi ra khỏi câu lạc bộ thì anh lại lén lút đi đến! Còn khiến em ngu ngốc cho rằng Lâm Vi cầu xin em trở lại câu lạc bộ! Anh có phải là đang vờn em không? Vờn kiểu này có vui không!”
“Không phải.” Mạc Tư Nguyên bình tĩnh nói: “Tôi chỉ nghĩ là em sẽ vui vẻ thôi.”
“Anh nghĩ? Anh dựa vào cái gì mà nghĩ như vậy! Mạc Tư Nguyên anh là ai, dựa vào cái gì mà có thể thay em quyết định, khó tránh lúc nào cũng tự cho mình là đúng!”
Tang Noãn trong lòng bắt đầu trào dâng sự bức xúc. Cô quay đầu lại, hung hăng nhìn chằm chằm Mạc Tư Nguyên, tức giận mắng anh:
“Mạc Tư Nguyên, anh có phải cảm thấy rằng cái gì em cũng không bằng anh nên không được có suy nghĩ riêng của mình đúng không? Đúng, em thừa nhận! Thành tích của em không bằng anh, cũng không được hoan nghênh như anh, từ nhỏ đến lớn ai cũng quý mến anh. Ba mẹ quý mến anh, giáo viên bạn học quý mến anh, hàng xóm và cô dì cũng quý mến anh! Thế nhưng, em cũng có nỗ lực! Em nỗ lực để có thể đạt được kết quả tốt khi thi cử, nỗ lực làm cho người khác cũng quý mến mình. Nhưng vì cái gì mà mọi người cứ đem em ra so sánh với anh! Vì sao mà em làm cái gì trong mắt mọi người cũng thành sai, chỉ cần vừa cùng so sánh với anh, thì dễ dàng đem tất cả những nỗ lực của em vứt đi hết.”
Đây là nỗi lòng của Tang Noãn đã tích tụ trong nhiều năm.
Cô biết mình không thông minh bằng anh, cô biết anh rất xuất sắc. Thế nhưng cô không nỗ lực hay sao? Cô đã nỗ lực để khắc phục nhược điểm suy nhược màu sắc của bản thân và cuối cùng cũng vẽ được một bức tranh để có thể nhận được lời khen của giáo viên, nhưng mọi người chỉ thấy rằng anh đạt được hạng nhất trong cuộc thi vẽ, chúc mừng anh và căn bản không để ý đến cô. Cô chăm chỉ tăng hạng của mình từ 50 lên 30 trong lớp trong vòng nửa học kỳ, nhưng ba mẹ cô chỉ biết rằng anh lại giành được hạng thứ nhất. Cô không nhận được lời khen như mong đợi mà chỉ nhận được một lời chê trách từ ba Tang.
Hết lần này đến lần khác, luôn luôn như thế này, cuối cùng cô cũng không muốn cố gắng nữa, dù sao ở trước mặt anh mọi cố gắng của cô thế nào cũng là không tự lượng sức, đều không có ý nghĩa gì. Nỗ lực hay không nỗ lực kết quả cũng đều như nhau, dù cô có làm gì cũng đều đồ bỏ đi hay sao?
Tang Noãn cúi đầu, giọng nói trầm thấp, nói đến buồn bực, tất cả ân oán tích tụ bao năm đều bộc phát, nước mắt hoàn toàn như mở van, ra sức rơi xuống: “Mạc Tư Nguyên, anh có biết là em chán ghét anh, em rất chán ghét, rất chán ghét anh! Vì cái gì mà anh lại ở nhà em? Vì cái gì mà anh lúc nào cũng thể hiện sự ưu tú của bản thân như vậy? Em thật sự hận anh chết đi được!”
“Xin lỗi.”
Mạc Tư Nguyên im lặng nãy giờ, đột nhiên lên tiếng.
Có lẽ vì quá kích động, Tang Noãn cảm thấy bụng đau nhói. Cô ấn vào bụng mình, cả người vì khóc mà cảm thấy choáng váng, mơ hồ nói: “Anh nói cái gì?”
“Tôi nói, xin lỗi.”
Không biết từ lúc nào Mạc Tư Nguyên đã ngồi xuống đối diện với cô, nhìn thẳng vào cô.
Trong màn đêm yên tĩnh, giọng nói của anh vừa lành lạnh lại kiên định: “Xin lỗi, tôi chưa từng nghĩ bản thân sẽ tạo áp lực cho người khác.”
Tang Noãn sửng sốt một hồi lâu, nhìn vào ánh mắt của anh, đột nhiên cảm giác có chút mơ màng.
Truyện được edit và đăng tải tại lantruyen.vn!
Một lát sau, cô bỗng nhiên tránh tầm mắt của anh, vội vàng nói: “Anh, người như anh, trừ bản thân ra thì có thể nghĩ được cái gì. Trừ phi một ngày anh ngã xuống, nếu không anh sẽ không bao giờ thấy được những thứ mà những người vai phụ như em đã trải qua.”
“Ừm.”
Mạc Tư Nguyên gật đầu, không phủ định lại: “Vì vậy tôi xin lỗi em và hứa sau này sẽ không đưa ra quyết định thay em nếu không có sự đồng ý của em, cũng không để cho người khác đem tôi so sánh với em. Như vậy em có thể đừng giận dỗi, theo tôi trở về nhà không?”
“Anh… Nói thật sao?”
“Thật.” Mạc Tư Nguyên đứng lên, dáng người cao đứng trước mặt Tang Noãn, cô phải ngửa lên mới có thể thấy rõ.
Anh đưa tay cho Tang Noãn: “A Noãn, cùng tôi trở về đi.”
Tang Noãn sững sờ nhìn bàn tay đó, trong lòng bắt đầu do dự.
Thực ra cô đã sớm do dự rồi. Lúc đầu khi cô chạy ra ngoài, cô thực sự rất buồn, cô chẳng qua cũng chỉ là giận quá mà thôi. Ngay lúc cô trốn ở đây một mình và lạnh lẽo, cơn giận của cô sớm đã bị dọa đến không còn, chẳng qua là cô không còn mặt mũi nào nên không chịu về nhà.
Mà bây giờ anh lại nói lời xin lỗi với cô.
Nỗi sợ mất mặt không muốn về nhà của cô cũng bắt đầu lung lay.
Mạc Tư Nguyên! Mạc Tư Nguyên kiêu ngạo. Trong trí nhớ của cô, anh dường như chưa bao giờ xin lỗi ai, nhiều nhất anh cũng chỉ nhàn nhạt nói câu ngại quá, làm cho người ta cảm thấy không có một chút chân thành nào. Và bây giờ anh lại ở ngay trước mặt, hơn nữa lại vô cùng thành khẩn mà nói lời xin lỗi?
Tang Noãn cẩn thận suy nghĩ một lúc. Cảm thấy loại chuyện này với Mạc Tư Nguyên chẳng qua là một phần tính khí, nếu bây giờ cô không đồng ý, anh thật sự có thể quay đầu rời đi bỏ mặc cô. Sau khi cân nhắc các lựa chọn khác nhau, cuối cùng cô ấy ngẩng đầu lên với đôi mắt ngấn lệ.
“Vậy phải viết giấy cam đoan!”
“Được rồi.” Mạc Tư Nguyên trả lời dứt khoát: “Em theo tôi trở về, về đến nhà tôi sẽ lập tức viết giấy cam đoan cho em.”
Nói rồi anh tiến lên xem xét, đỡ Tang Noãn đứng dậy.
Tang Noãn không từ chối hành động của anh, lúng túng tránh tay anh rồi tự đứng dậy: “Em không muốn đi cùng anh, anh đi phía sau!” Sau đó cô chủ động đi trước anh vài bước.
Cuối cùng cũng đã giải quyết xong.
Mạc Tư Nguyên thở dài một hơi, nhìn theo bóng lưng nhỏ bé có chút bất lực, nhưng khi nhìn xuống nửa dưới người cô, anh bỗng nhướng mày.
“A Noãn…”
“Hả?”
Tang Noãn đứng lại, cúi đầu nhìn theo tầm mắt của anh. Sau đó lại ngạc nhiên khi nhìn thấy chiếc váy ngủ màu trắng gạo dính một khoảng màu đỏ, lập tức hoảng hốt.
“A! Anh… Không cho anh nhìn!”
Chẳng trách hôm nay cô cảm thấy có chút yếu ớt, tâm tình không tốt, bụng khó chịu. Kỳ kinh của cô trước nay luôn luôn không chính xác, hơn nữa tâm trạng không tốt cô cũng không chú ý đến, lúc nào không đến không ngờ lại đến vào lúc này.
Thật là xấu hổ!
Cô lấy tay túm lấy vệt màu đỏ trên váy ngủ, xấu hổ trốn tránh Mạc Tư Nguyên.
Nhưng Mạc Tư Nguyên lại sải bước đi tới, không nói lời nào cởi áo khoác buộc vào eo cô, thúc giục nói:
“Đi nhanh, đừng để bị cảm lạnh…”
“Áo của anh…” Tang Noãn sờ soạng áo anh.
Anh đi rất vội, lúc đến đây cũng mặc bộ đồng phục. Nếu ngộ nhỡ bộ đồng phục này dính máu… ngày mai anh còn phải đi học.
“Lo cho bản thân mình trước đi.” Mạc Tư Nguyên thờ ơ nói.
…
Sau này Tang Noãn nhớ lại đêm đó, cô không thể nhớ nổi những lời cãi vã hay giận hờn gì đó. Chỉ nhớ bộ đồng phục màu trắng mà anh đã đưa cho cô vào lúc cô xấu hổ nhất. Lúc đó cô mới phát hiện ra rằng, nếu nói dáng vẻ giương cung bạt kiếm giữa cô và anh lúc nào biến mất thì…