Cứ như vậy hai ngày nữa lại trôi qua, cô vẫn thế, vẫn trầm mặc, yên tĩnh đến đáng sợ, cô không nói, không khóc, không nháo, không gì cả chỉ ngồi một góc giường tay vẫn đặt trên bụng mà xoa.
" Cạch"
Cánh cửa phòng mở ra, người bước vào là người mà cô cả đời này không tha thứ và không muốn gặp lại nhất người đó là Tô Uyên Linh.
Cô ta bước vào bộ dạng dương dương tự đắc, hất cằm nhìn cô.
- Chậc... không ngờ Cố tiểu thư cao cao tại thượng cũng có ngày hôm nay.
Haha... đáng đời, ai bảo cô muốn tranh người với tôi.
Cô ta đi đến bên giường cô, nhìn xuống cô như nhìn kẻ dưới thấp hơn mình một bậc.
- Sao, thế nào? Cảm giác mất con mà chồng lại ở bên chăm sóc người phụ nữ khác như thế nào? Đau lòng không, hửm?
....
Cô không nói gì chỉ vẫn ngồi đó, đôi mắt vô hồn nhìn ra ngoài cửa sổ.
- Sao vậy?? Đau lòng đến không nói được gì sao?
- Có muốn biết chồng cô đã hứa gì với tôi không? Hửm.
Cô ta ghé sát tai cô, thì thầm.
- Anh ấy nói, sau khi tôi xuất viện sẽ lập tức ly hôn với cô rồi rước tôi về làm Lâm thiếu phu nhân đó.
Vừa nói cô ta vừa nở nụ cười đắc trí, khuôn mặt tỏ vẻ hứng thú chờ đợi biểu tình tiếp theo của cô.
....
Cô vẫn không mở miệng, nét mặt vẫn trầm mặc, tĩnh lặng như nước.
Cô muốn yên ổn nhưng Tô Uyên Linh lại không muốn như vậy, cô ta tiến đến gần hơn, đưa tay nắm lấy tóc cô giật ra sau ép cô đối mặt với cô ta.
- Cố đại tiểu thư sao vậy? Cô là đang khinh thường tôi sao.?
Khuôn mặt Tô Uyên Linh tức đến mức vặn vẹo, nghiến răng nói.
....
Cô càng im lặng cô ta càng được nước lấn tới, tay nắm chặt tóc cô, giật sâu về sau.
Cảm giác tê buốt nơi da đầu truyền tới, cô nhăn mặt khó chịu, tay dùng lực đẩy mạnh khiến cô ta ngã trên mặt đất.
- Cố Tuyên Nghi, em làm gì vậy???
Giọng của Lâm Mặc Phong truyền đến từ phía cửa.
Khi nãy, sau khi nghe điện thoại trở vào không thấy Tô Uyên Linh trong phòng anh liền tức tốc đi tìm, đi một vòng liền đi đến đây, anh không nghĩ nhiều chỉ muốn nhìn qua xem Tô Uyên Linh có ở đây không vì anh đã tìm hết mọi nơi trong bệnh viện chỉ có phòng bệnh của cô là chưa tìm, không ngờ anh lại nhìn thấy cô xô ngã Tô Uyên Linh,cảm thấy bất bình nên anh đã lên tiếng chất vấn cô.
- Phong....
Nghe thấy tiếng anh, Tô Uyên Linh liền quay lại, thu vẻ mặt mưu mô xảo quyệt của mình lại bày ra vẻ mặt yếu đuối như người bị ức hiếp thật sự là cô ta vậy, quả thật là một bạch liên hoa đúng nghĩa.
- Em có sao không???
Anh đi đến đỡ Tô Uyên Linh từ dưới sàn đứng lên.
- Phong, anh đừng trách Tiểu Nghi, có thể vừa mất con tinh thần em ấy chưa ổn định nên mới nhất thời xô em té, chứ không phải em ấy cố ý đâu, anh đừng trách em ấy.
Cô ta ra vẻ thiện lương nói giúp cô trước mặt anh.
- Cố Tuyên Nghi anh không nghĩ em là con người không biết điều như vậy, Uyên Linh biết em xảy thai nên đến thăm em, em không biết ơn còn xô cô ấy té? Em đây là muốn gì?
Anh không phân biệt đúng sai liền lớn tiếng trách mắng cô.
- Rõ ràng là em sai trước, là em đẩy Uyên Linh ngã lầu khiến cô ấy xảy thai nhưng cô ấy không màng hiềm khích, mặc kệ thân thể còn yếu đến thăm em mà em đối xử với cô ấy như vậy sao?
Anh luôn miệng bênh vực, nói tốt cho Tô Uyên Linh mặc kệ cảm xúc của người vợ là cô đây.
Về phía cô, từ lúc anh xuất hiện mắt cô luôn dán chặt vào anh, nhìn người chồng đã một tuần không gặp, nhìn người chồng mà cô yêu thương, an ủi, chở che người phụ nữ khác, nước mắt tủi thân kìm nén bấy lâu nay bỗng trào ra.
- Con chúng ta mất rồi.
Đây là câu đầu tiên cô nói trong hơn hai ngày qua.
- Em có ý gì?_ anh vừa ôm Tô Uyên Linh vào lòng vừa hỏi cô.
- Con chúng ta mất rồi, đứa bé mất rồi.
Cô gào lên nói với anh.
- Thì sao??_ anh nói.
- Thì sao???? hahaha.... con anh mất rồi anh còn hỏi thì sao??? haha....
Cô thật sự không biết nên làm gì bây giờ, cô có nên khóc không, khóc thương cho đứa con tội nghiệp của cô hay nên cười, cười vì sự ngu muội của cô khiến bản thân rơi vào tình cảnh khốn cùng này.
- Hai ngày, tôi đã tỉnh hai ngày rồi anh một lần đặt chân đến đây cũng không có, hôm nay anh cuối cùng cũng đến nhưng câu đầu tiên là chất vấn tôi tại sao lại làm tổn thương tình nhân của anh, tôi là vợ anh đấy, tại sao đến một lời hỏi thăm cũng không có, anh có còn là chồng tôi không? Hả???
Cô đau đớn, tuyệt vọng gào lên.
Nỗi đau mất con, nỗi tuyệt vọng khi bị chính chồng mình nghi ngờ, còn gì có thể đau hơn, còn ai đau khổ hơn cô lúc này.