Sau khi ly hôn với cô anh không hề liên lạc hay gặp lại cô. Anh không biết bản thân mình bị làm sao, nhưng sau khi ly hôn với cô trong anh luôn cảm thấy trống rỗng giống như anh đã làm mất một thứ gì đó vô cùng quan trọng.
Suốt một tháng nay, anh không ngày nào yên giấc, mỗi lần về đến nhà, lên đến phòng ngủ trước kia của hai người là hình bóng cô lại xuất hiện trong đầu anh, từng cử chỉ nhỏ nhất của cô đều lần lượt như thước phim quay chậm lướt qua trong đầu anh.
Không chỉ khi về nhà, mà lúc ở công ty hình bóng cô cũng xuất hiện khiến anh không thể nào tập trung làm việc được. Đi đến đâu mọi ngóc ngách dù là công ty hay ở nhà, bất cứ nơi đâu cũng đều là hình bóng của cô.
Anh thật sự không biết thân mình bị làm sao, tại sao lại không ngừng nhớ đến, nghĩ đến cô. Anh yêu cô rồi sao??? Không thể nào, người anh yêu là Tô Uyên Linh, chỉ có thể là Tô Uyên Linh, đúng vậy? Anh và Tô Uyên Linh sắp kết hôn rồi, nên anh không thể yêu cô được, nghĩ đến cô chỉ vì cảm thấy tội lỗi và áy náy thôi. Đúng vậy, chắc chắn là như vậy.
Mỗi ngày đều như vậy, mỗi khi bản thân bất giác nhớ đến cô anh lại tự nói với bản thân những điều như vậy. Không biết anh đang cố chấp điều gì, tại sao không chịu thừa nhận rằng mình đã thật sự yêu cô? Tại sao lại cứ cố ép bản thân mình yêu Tô Uyên Linh mặc dù thật tâm anh sớm đã không còn yêu?
Anh yêu à?
Giọng nói ngọt ngào bất chợt vang lên, đánh tan tâm trạng rối như tơ vò của anh.
Tô Uyên Linh một thân váy đỏ bó sát cơ thể xuất hiện trước mặt anh.
Cô ta tiến đến, ngồi thẳng lên đùi anh, dùng giọng điệu ngọt ngào quyến rũ anh.
Phong à, anh đang làm gì mà ngẩn người ra vậy?
Em mau xuống đi, đây là công ty đừng làm càn.
Anh không vui lên tiếng.
Từ sau ngày ly hôn với cô, anh đối với cô ta không còn như trước, không còn chỉ cần cô ta gọi một cuộc anh liền chạy đến, không còn chỉ cần cô ta rơi nước mắt anh liền đau lòng. Cả cô ta và anh đều nhận ra sự thay đổi này nhưng thay vì đối mặt cả hai đều lựa chọn lờ đi, tiếp tục giả vờ như không thấy, không biết đến sự tồn tại của nó.
Không xuống.
Cô ta nũng nịu lên tiếng, bầu ngực no đủ cố ý cọ sát với khuôn ngực rắn chắc của anh.
Anh khó chịu muốn lên tiếng thì cửa phòng có tiếng gõ cửa, sau đó là tiếng nói của Thẩm Quân, trợ lí của anh truyền tới.
Chủ tịch, đến giờ họp rồi.
Tôi biết rồi.
Anh đáp lại, đẩy cô ta xuống khỏi người mình, cầm theo tài liệu rời khỏi phòng bỏ mặc cô ta ở đó với khuôn mặt méo mó trông thật khó coi.
Nhìn bóng dáng anh khuất dần cô ta tức giận dậm chân, khuôn mặt đỏ bừng, tức đến muốn bốc khói.
Cố Tuyên Nghi đáng chết, đã ly hôn rồi vẫn không buông tha cho anh ấy.
Cô ta tức giận réo tên cô. Mỗi lần bị anh làm lơ, bỏ mặc cô ta đều đổ lỗi lên đầu cô, lấy cô ra trút giận mà không chịu nhìn lại bản thân mình.
Cứ chờ đó, tôi và Phong sắp kết hôn rồi, tôi sẽ là Lâm thiếu phu nhân cao cao tại thượng đến lúc đó tôi sẽ bắt cô phải trả đủ. Cứ chờ đó đi, tiện nhân.
Cô ta mắng cô rồi tức giận rời khỏi văn phòng của anh.
Cô ta ôm một cục tức trở về nhà, nhìn thấy chị Tú đang lau dọn gần đó, cô ta tức tối đi tới đá đổ chậu nước của chị Tú.
Chậu nước bị đổ bắn lên người chị Tú, ước cả một mảng áo, chị Tú tức giận đứng lên muốn nói lý lẽ với cô ta.
Làm sao? Có tý việc làm cũng không xong, đồ vô dụng.
Chưa để chị Tú lên tiếng cô ta đã mắng chị.
Cô...
Tôi làm sao, nói chị biết tôi và Phong sắp kết hôn rồi, sớm thôi tôi sẽ là nữ chủ nhân của căn nhà này, đến lúc đó sẽ cho chị biết thế nào là kết cục của kẻ dám coi thường chủ nhân.
Cô ta lên giọng uy hiệp chị Tú. Chị Tú thường ngày luôn không để cô ta vào mắt, coi cô ta như không khí, nếu không phải có anh ở đó cô ta đã sớm dạy cho chị Tú một bài học.
Chỉ là sắp thôi, khi nào thành sự thật hẵng nói, mà dù cô kết hôn cùng cậu chủ thì sao, cả Lâm gia chỉ mình cô Tiểu Nghi mới có tư cách làm chủ, còn loại trà xanh phá hoại hạnh phúc gia đính người khác như cô cũng đòi làm sao? Hứ, tôi khinh!
Chị Tú thẳng thừng nói lại cô ta. Đối với chị nữ chủ nhân duy nhất của căn nhà này vĩnh viễn chỉ có Cố Tuyên Nghi cô, còn loại trà xanh như cô ta không xứng.
Chị...
Có chuyện gì mà ầm ĩ như vậy?
Cô ta còn muốn mắng tiếp nhưng một giọng nữ uy quyền vang lên, cắt ngang những lời định nói của cô ta.