Hôm Nay Bạn Ăn Chưa

Chương 1: Bánh Hẹ



Lời tác giả:

Rất lâu rồi không viết thể loại điền văn cố sự, lo lắng không biết có ai theo dõi không?(????ω????)?

Lập xuân qua đi, nhiệt độ ở Giang Nam dần ấm áp hơn, cỏ dại đã nấp mình suốt mùa đông bắt đầu chen chúc mọc lên, cải dưa[1], mã lan đầu[2] cũng sinh trưởng rất tốt, giống như e sợ nếu có chút chậm trễ sẽ bị người khác lãng quên.

[1] Nguyên văn là "tuyết lí hồng" (雪里红).

[2] Mã lan đầu (马兰头): một giống thảo mộc có lá giống lá hoa cúc, nhưng hương vị nhẹ hơn.

Cánh cửa gỗ nặng nề kêu "cót két" một tiếng, bên trong phòng bếp truyền ra giọng nói the thé: "Lão nương bảo con đi cắt vài cọng rau hẹ[3], Đỗ Tam Nữu, con ăn hết rau hẹ rồi mới về nhà à?"

[3] Rau hẹ: còn có tên khác là "cửu thái" (韭菜).

"Kêu gào cái gì?" Một phụ nhân đội khăn trùm trên đầu, tức giận đáp lại. Trong nháy mắt, một nữ nhân trung niên mặc tạp dề làm bằng vải thô, cầm chày cán bột đi ra. "Đại tẩu, là tẩu sao?" Thấy phía sau bà không có ai thì lại cười hề hề. "Đã ăn cơm chưa?" Phảng phất như tiếng la hét vừa rồi chỉ là ảo giác.

Người vừa tới rõ ràng cũng đã quen thói chua ngoa của bà, chỉ nói: "Đang ăn đây." Liếc thấy vết bột mì trắng như tuyết trên tay bà, đối phương không tự chủ mà nhướng mày, nhớ tới lý do tại sao đến đây, vội vã bắt lấy cánh tay bà: "Tam Nữu nhà bà lại đánh nhau với người ta nữa kìa, nhanh lên."

"À, với ai vậy?" Phụ nhân không hề nóng nảy, tiện miệng hỏi rồi lại xoay người. "Chờ ta cán bột xong đã."

Người trước mắt liền sầm mặt: "Là nhị quả phụ ở đầu phía đông thôn ta. Bà lo mà cán đi." Nói xong thì định rời đi.

"Ai?" Đinh Xuân Hoa lập tức quay người. "Con mẹ nó!" Bà kéo tay tẩu tử lại. "Giúp muội canh lửa." Rồi bà mang chày cán bột lao ra ngoài.

Đối phương bị bà đẩy ra thì lảo đảo một chút, cố vững vàng rồi đi theo sau, bước chân hơi ngừng lại rồi bước vào nhà bếp, củi dưới đáy nồi đang cháy sáng, thỉnh thoảng phát ra tiếng nổ lốp đốp.

Ở phía tây thôn, bọn trẻ con đang vui đùa ầm ĩ giữa đường, đột nhiên có một bóng người hết sức quen thuộc vụt qua như gió, một đám thiếu niên tóc chỏm quả đào nhìn nhau: "Mau, đi xem náo nhiệt đi."

"Nói thêm câu nữa thử xem." Một thiếu nữ tóc đen cột cao, thân mang áo yếm xanh nhạt, một tay chống nạnh một tay cầm liềm, chỉ vào lão bà đang ngồi phịch dưới đất với vẻ trịch thượng.

Bọn trẻ đều chăm chú nhìn xem, dưới chân thiếu nữ còn đang giẫm lên ai đó, đôi chân nhỏ bé dễ dàng giẫm lên người nam tử không thiên không lệch[4] ba tấc[5], phía trên chỉ chừa lại nửa tấc: "...Chu choa, Tam Nữu cô cô thật —— lợi hại!"

[4] Nguyên văn là "bất thiên bất ỷ" (不偏不倚), chỉ sự công bằng, không thiên vị.

[5] Tấc (寸): đơn vị đo chiều dài, 10 phân là 1 tấc, 10 tấc là 1 thước.

Đinh Xuân Hoa đưa cái chày cán bột cho tiểu tử đang nói chuyện: "Mang về cho nãi nãi." Bà vờ như nhàn nhã[6] đi qua, biết mà vẫn hỏi[7]: "Làm sao vậy? Làm sao vậy? Nhị quả phụ, Tứ Hỉ nhà bà làm sao vậy, chỗ êm ái không nằm, sao lại nằm dưới chân Tam Nữu nhà ta rồi?"

[6] Nguyên văn là "nhàn đình tín bộ" (闲庭信步).

[7] Nguyên văn là "minh tri cố vấn" (明知故问).

Lão phụ nhân cứng đờ cả người, không hề lên tiếng, nhất thời không dám động đậy chút nào. Thiếu nữ khinh bỉ liếc nhìn bà —— đồ nhát cáy. Nàng xoay mặt lại: "Mẫu thân, người tới đây làm gì vậy, cơm nấu xong chưa?"

"Con còn dám hỏi hả, bảo con đi cắt rau hẹ mà con lại đi đánh nhau với người ta, bản lĩnh thật đấy." Đinh Xuân Hoa dùng sức chọc chọc vào trán nàng. "Bỏ cái chân ra, đại cô nương gần mười tuổi rồi mà không biết xấu hổ. Về nhà ngay, đợi mà nấu rau hẹ của con đi."

Tập thể nam nhân già trẻ ở thôn Đỗ gia —— chết tiệt! Đến lúc này mà còn nghĩ tới chuyện ăn cơm, trưởng thôn bóp trán đi ra: "Mẫu thân Tam Nữu, tay của mẫu thân Tứ Hỉ bị Tam Nữu cào xước, Tứ Hỉ còn bị nó rượt đuổi, chân bị bong gân."



"Vậy thì sao?" Đinh Xuân Hoa trừng mắt. "Khoan nói gì khác, mẫu tử hai người đánh không lại Tam Nữu là một tiểu cô nương, vậy mà còn không biết xấu hổ cáo trạng với ông." Nói xong thì liếc mắt sang hai người trên đất, hai người hận không thể lập tức tìm một cái lỗ trên mặt đất mà chui vào, tiểu cô nương chanh chua còn chưa trị được, lại thêm lão... Đinh Xuân Hoa cũng lười chấp nhặt với bọn họ: "Là tại vì sao?"

Tam Nữu đi đến bên cạnh mẫu thân, khinh thường nhìn nhị quả phụ, lên tiếng giải thích: "Con thấy ruộng nhà mình thiếu mất vài bụi rau hẹ, sau khi cắt rau hẹ về thì hỏi thăm mọi người xem có thấy ai lấy trộm không. Tiểu Mạch nói với con là nhị quả phụ. Con tìm bà ấy, bà ấy không thừa nhận, còn mắng Tiểu Mạch là đồ mồ côi, có người sinh không có người dạy, ăn nói huyên thuyên.

Tiểu Mạch giận đến mức nước mắt lưng tròng, con nhịn không được, lên tiếng nói lý với bà ấy hai câu, Tứ Hỉ thiếu đầu óc liền nhảy cẫng lên, chỉ vào mặt con nói con bắt nạt mẫu thân của nó. Nếu con không bắt nạt cho nó thấy, chẳng phải phí công nó mắng chửi rồi à?"

Nhà Tam Nữu là bậc trưởng lão trong thôn, xét về bối phận thì Tam Nữu đứng thứ ba, nhị quả phụ cũng phải kêu nàng là cô cô, trưởng thôn lẽ ra cũng phải gọi mẫu thân của Tam Nữu là thẩm thẩm, có điều bình thường bà cũng xuề xoà, là người rộng rãi, không câu nệ tiểu tiết, miễn sao không gọi tên riêng thì thế nào cũng được.

Trưởng thôn lớn hơn phụ mẫu Tam Nữu mười tuổi, nhìn phụ thân Tam Nữu lớn lên, gọi là thẩm thẩm thì xấu hổ, song cũng không dám nặng lời: "Mẫu thân Tam Nữu à, là do Tam Nữu muội muội khua liềm loạn xạ, mọi người sao có thể là đối thủ của nó. Bà xem, việc này..."

Đinh Xuân Hoa bĩu môi: "Ta thấy, là đáng đời. Không biết ta đã nói các người bao nhiêu lần, Tam Nữu nhà ta làm người có đạo lý, người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta, nhổ cỏ tận gốc." Tứ Hỉ vừa mới đứng dậy, cả người còn run rẩy, nghe vậy thì vô thức che đũng quần, lại thấy bà nói tiếp. "Các người nghĩ ta nói hươu nói vượn sao? Khuê nữ lợi hại hơn tiểu tử cũng không phải chuyện vẻ vang gì, nếu không phải để cho các người sáng mắt ra, có đánh chết ta cũng không thèm đến đây ồn ào."

"Thôi thôi, đều là tại ta." Trưởng thôn không nói nên lời. "Là vì ta không có truyền lời của bà cho mọi người. Mà này, không phải hôm nay Tứ Hỉ làm việc ở huyện lí sao, sao lại ở nhà rồi?"

Tứ Hỉ chột dạ, sợ trưởng thôn tiếp tục tra hỏi, liền khập khiễng chạy về nhà. Nhị quả phụ nhấc chân theo sau, bị Tam Nữu đứng chắn đường: "Rau hẹ đâu?"

"Một bó rau hẹ thôi, bỏ đi." Trưởng thôn biết Đinh Xuân Hoa không bận tâm, liền ra tay làm người hoà giải. Ai ngờ hắn nói xong thì Đinh Xuân Hoa khinh thường liếc hắn một cái, thật muốn che mặt... Hắn càng ngày càng không có uy tín trong thôn. "Nếu không thì bảo bà ấy hoàn tiền cho hai người?"

"Nhà con đâu phải người keo kiệt như vậy?" Tam Nữu lên tiếng. "Mẫu thân Tiểu Mạch rõ ràng là vì khó sinh mà mất, dùng chính mạng mình đổi lấy mạng nhi tử, nhị quả phụ người không lấy đó làm gương, lại còn bại hoại nhân gia. Nhị quả phụ, người không sợ nửa đêm nửa hôm đường tẩu con tới tìm người tán gẫu, sẽ hỏi người sao lại dám mắng nhi tử của bà ấy à?"

"Ngươi, ngươi đừng nói bậy." Thôn dân Đỗ gia thuận theo ý trời, kể cả người không tin quỷ thần cũng kính quỷ thần. Hơn nữa, hàng năm đâu đâu cũng xảy ra đôi chuyện mà lão đại phu không giải đáp được, ngay cả lão hoàng đế luôn cho rằng nhân định thắng thiên cũng phải kiêng dè quỷ quái, huống chi dân chúng tầm thường.

Tam Nữu đã đến nước Tề hơn mười năm, rất hiểu điều này, nàng nghịch tua rua ở eo, nhàn nhã tự đắc: "Người nói bậy là bà đấy, đừng tưởng quỷ thần ở thế giới bên kia dễ bị lừa gạt. Con kể cho người biết, quỷ không cần ăn uống vệ sinh ngủ nghỉ, cũng không cần làm việc, mỗi ngày chỉ bay lang thang khắp nơi. Nếu mà đường tẩu bắt gặp Tiểu Mạch hai mắt đỏ hoe, dù người có thắp hương bái Phật, cầu gia gia cáo nãi nãi thì cũng không cứu được đâu."

Một đợt gió lạnh thổi qua, Tam Nữu khi nãy rượt đuổi nên người đầy mồ hôi, nàng liền thở phào khoan khoái, lúc ngẩng đầu lên thì lại thấy sắc mặt nhị quả phụ trắng bệch. Đỗ Tam Nữu vừa định hỏi, bà làm sao vậy? Khoé mắt liếc sang mẫu thân đang ôm tiểu hài tử bên người, tiểu hài tử tuy có sợ hãi, song phúc chí tâm linh[8], lại ung dung cười: "Có thấy không, còn bảo con nói bậy không? Trời sập tối rồi, nghe nói buổi tối là âm khí nặng nhất, nhị điệt tức phụ, hy vọng ngày mai vẫn thấy người bình an." Nói xong thì xoay người, bước được nửa bước thì quay lại, mọi người đều đang dõi theo, thấy Tam Nữu quay đầu lại nói: "Có điều, người cũng đừng lo lắng, phụ thân Tứ Hỉ sẽ không để cho người bị ma quỷ bắt nạt đâu."

[8] Phúc chí tâm linh (福至心灵): phúc ở đây có nghĩa là hạnh vận, ý câu là khi vận khí đến thì tự nhiên tâm tư cũng mẫn tiệp linh động ra.

Nhị quả phụ nhất thời cảm thấy trong lòng bàn chân phát rét, bà hoảng sợ trừng lớn hai mắt: "...Ngươi, ngươi, ngươi cút đi, xuỳ xuỳ." Bà vung loạn hai tay, Tam Nữu theo bản năng lui về sau hai bước, nhị quả phụ vừa bỏ chạy vừa kêu khản cả cổ. "Cút ngay, cút ngay..." Giống như thật sự bị quỷ đuổi theo.

Một đám hài tử nhìn theo, tiềm thức cũng cho rằng quỷ đều đã rời đi: "Tam Nữu cô cô, người nói thật không vậy? Gia gia ta bảo trên đời này không có quỷ, là nhân tâm quấy phá mà thôi."

"Gia gia của ngươi nói đúng, người chết như đèn tắt[9]." Tam Nữu lấy rau hẹ từ trong lòng Tiểu Mạch. "Hơn nữa quỷ không đáng sợ, người còn đáng sợ hơn nhiều."

[9] Nguyên văn là "nhân tử như đăng diệt" (人死如灯灭).

"Ta hiểu, ta hiểu, mẫu thân ta cũng nói, quỷ doạ người khiến người choáng váng, người doạ người khiến người mất mạng."

Đỗ Tam Nữu đồng tình sâu sắc: "Đúng vậy."

"Vậy là vừa rồi người hù doạ nhị quả phủ sao? Nhưng mà, sao lại có gió thổi qua?" Thiếu niên rất hiếu kỳ.

"Chỗ này ngay ngã tư mà, đại điệt tử, lại sắp có gió mạnh đấy." Tam Nữu cúi đầu, chỉ vào tóc mái trên trán. "Thấy không, tóc ta lại bay bay này, nhị quả phụ làm chuyện đuối lý, nên trong lòng có quỷ đấy thôi."

"Đúng vậy, ban ngày không làm chuyện hại người, nửa đêm không sợ quỷ gõ cửa. Tam Nữu cô cô, người hiểu biết thật nhiều." Đám thiếu niên sùng bái nói. Đỗ Tam Nữu cũng nghếch cằm lên: "Đương nhiên rồi."



Đinh Xuân Hợp ra tay đè xuống cái đầu đang đắc chí: "Có định ăn cơm tối không?! Lắm lời vô ích."

"Ăn chứ, ăn chứ, thân thể là vốn liếng của đời người. Tiểu Mạch, đi thôi, hôm nay đến nhà cô cô ăn đi." Nàng đưa liềm cùng rau hẹ cho mẫu thân, nắm tay tiểu hài tử năm sáu tuổi, xung quanh là một đám nhóc con: "Các ngươi đi báo cho gia gia, nãi nãi của Tiểu Mạch một tiếng đi."

"Chúng ta đi đây." Tam Nữu lớn hơn đám trẻ này hai ba tuổi, lại vô cùng hiểu biết, tiểu hài tử trong thôn Đỗ gia sùng bái nàng không thôi, đôi khi lời phụ mẫu nói chưa chắc đã hữu dụng bằng lúc Tam Nữu lên tiếng.

Đinh Xuân Hoa nghe thấy, không nhịn được mà thở dài: "Con là Nữ Oa[10], không phải Hầu Vương."

[10] Nữ Oa (炎帝): con gái của Viêm Đế, sau biến thành chim Tinh Vệ.

"Là Nữ Hầu Vương." Tiểu Mạch thốt ra. Đinh Xuân Hoa liếc mắt nhìn nó. "Con cứ đi theo Tam Nữu quấy phá đi, sớm muội gì cũng biến thành Tiểu Hầu Tử."

Tiểu hài tử chớp mắt: "Vậy khi lớn lên con sẽ thành Mĩ Hầu Vương sao?"

"Tiểu Hầu Tử lớn lên sẽ thành Đại Hầu Tử." Đinh Xuân Hoa đả kích nó, thấy Tiểu Mạch khụt khịt mũi, vừa định mở miệng, Tam Nữu đã vỗ vào đầu nó. "Nói ngươi bao nhiêu lần rồi, không được nuốt nước mũi, mau hắt xì ra."

"Bẩn." Tiểu hài tử che đầu theo thói quen, lại vô thức sờ lên mũi mình.

Tam Nữu nhéo tai hắn: "Nuốt vào trong bụng thì không bẩn sao? Đỗ Tiểu Mạch, ngươi làm vậy là lừa mình dối người, không khác gì nhị quả phụ đâu."

"Căn bản không giống." Tiểu hài tử ngạch cổ lên cãi. "Nãi nãi ta bảo, trượng phu của nhị quả phụ bị té gãy chân lúc đang xây nhà cho người ta, không thể đi làm kiếm tiền, nhị quả phụ mỗi ngày đều mắng ông áy vô năng, ăn không ngồi rồi, sao không chết đi, phụ thân Tứ Hỉ chịu đựng đủ, liền theo bà mong muốn mà uống thuốc diệt chuột tự sát. Nhị quả phụ có tật giật mình, đừng cho là ta không biết. Người có thể đánh ta, nhưng không thể đem ta đi so với bà ấy.

"Ôi, nửa năm học ở tư thục thật không uổng phí." Tam Nữu thật sự kinh ngạc.

"Đương nhiên rồi." Tiểu Mạch đắc ý cười nói. "Học tư thục ba năm có thể kể tích xưa, phụ thân nói nếu ta theo học mười năm, thi được tú tài, lại tiếp tục đọc sách, tương lai ta nhất định lợi hại hơn người." Đề tài lại thay đổi. "Sau khi Đường Tăng đuổi Tôn Ngộ Không đi, Bạch Cốt Tinh ăn thịt Đường Tăng, chuyện đến Tây Thiên thỉnh kinh thế là có thể kết thúc rồi?" Hắn ngửa đầu lên hỏi.

"Không thể tới Tây Thiên, tay không chạm kinh thư, sao có thể gọi là cố sự đến Tây Thiên thỉnh kinh?" Tam Nữu cười mỉa. "Vậy mà còn đòi lợi hại hơn ta? Xem ra ngươi phải nỗ lực hơn rồi, Đỗ Tiểu Mạch." Nói vậy nhưng nàng vẫn từ tốn hơn. "Đừng quên trên đầu Tôn Ngộ Không có Khẩn Cô Chú, Đường Tăng có bị yêu quái bắt đi thì sẽ niệm Khẩn Cô Chú, Tôn Ngộ Không đau không chịu nổi, sẽ trở về cứu hắn."

Đỗ Tam Nữu nói xong, đôi mắt của Tiểu Mạch lại mở to, giống như sắp khóc: "Hầu ca thật đáng thương."

"Có đáng thương thì cũng do hắn tự chuốc lấy. Vừa quen biết Đường Tăng được vài ngày, Đường Tăng cho hắn một cái mũ nát, hắn lại không chút hiểu biết, xem như bảo bối mà đội lên đầu, Khẩn Cô Chú không xích hắn thì còn xích ai." Tam Nữu không đồng tình.

"Đường Tăng là sư phụ của hắn mà." Tiểu Mạch thấy Hầu ca của mình bị khinh bỉ, trong lòng rất khó chịu. Tam Nữu cười khẩy: "Ngươi với Nhị Oa lớn lên cùng thái nãi nãi, hắn ta lén lút trêu chọc ngươi bao nhiêu lần rồi?"

Tiểu hài tử nghẹn lời, Đinh Xuân Hoa trừng mắt với khuê nữ nhà nàng, Tam Nữu bĩu môi: "Được rồi, đừng buồn nữa, cô cô giảng sự tích đi Tây Thiên thỉnh kinh là muốn nói cho Tiểu Mạch rằng, tâm hại người có thể không có, nhưng tâm phòng người nhất định phải có, làm chuyện gì cũng phải cân nhắc trước sau."

Tiểu Mạch ngẩng đầu, có vẻ khó tin: "Vậy là tam cô cô cố ý kể chuyện cho ta sao?"

"...Nghĩ vậy cũng hợp lý." Tam Nữu nhẹ nhàng túm tóc hắn. "Là tiểu tử nhà ngươi rất dễ bị lừa, ai cho ngươi cái bánh thì ngươi cũng xem hắn là người tốt, còn ngốc hơn Hầu ca, nên ta đây mới phải dạy cho ngươi."

Tiểu Mạch rất thất vọng, ánh mắt nhìn đến rau hẹ trong tay Đinh Xuân Hoa, tiểu hài tử chóng buồn chóng vui, lại tiếp tục tò mò: "Tam nãi nãi, sao nhà mọi người lại ăn rau hẹ vậy?"

"Không phải, cái này để làm bánh hẹ[11]." Đinh Xuân Hoa nói xong thì đẩy cánh cửa gỗ vào nhà.

[11] Bánh hẹ (韭菜盒子).

Truyện được edit và đăng duy nhất ở Wattpad Ve Sa Lai và vesalai.wordpress.com. Vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ Editor.