Hôm Nay Mèo Con Cũng Cứu Vớt Vai Ác

Chương 35





Vào ngày thiết yến, toàn bộ hoàng cung trở nên bận rộn.

Đường Hi vừa nhìn đã biết tất cả mọi người đang chuẩn bị cho tiệc rượu tối nay.

Nếu như là nguyên chủ trước đây thấy Nhiếp Nhung chỉ là một tướng quân mà lại lại tổ chức yến tiệc phô trương như vậy thì nhất định y sẽ bất mãn vô cùng.

Nhưng thật ra ngày hôm qua cung nhân mới được thông báo về việc tổ chức yến tiệc, mà tiệc của hoàng gia dĩ nhiên không thể qua loa, đơn giản được nên không tránh khỏi bọn họ luống cuống tay chân.

Chuyện này vốn không đến lượt Thẩm Hành tiếp quản nhưng do tay hắn duỗi rất dài, hơn nữa bao năm qua vẫn như vậy nên dường như không có triều thần nào phản đối.

Lúc đầu thì cũng có một số triều thần tận trung với hoàng đế hết lời khuyên nhủ thuyết phục, nhưng vị hoàng đế nhỏ ngu ngốc rơi vào tình cảnh không trâu bắt chó đi cày(1) này dường như cũng không thèm nghe lọt tai mấy lời này.

(1)Không trâu bắt chó đi cày: Ép buộc làm việc mà không người ta đủ khả năng, làm khó người khác.

Một số quan thần cũ cũng bởi vì vậy mà bị hoàng đế nhỏ hạ lệnh phế bỏ chức quan, sau lưng lại còn có Thẩm Hành thêm dầu vào lửa cho nên những người có can đảm khuyên can cũng dần ít đi.

Một nửa giang sơn nằm trong tay Thẩm Hành, nửa kia là của Chiến thần tướng quân Nhiếp Nhung, trong tay cậu chẳng có gì cả.

Đường Hi đứng trên lan can nhìn đàn cá chép xô nhau nước bắn tung tóe trong hồ chỉ để tranh miếng mồi, cậu vừa xót xa tình cảnh của mình vừa lén lút chảy nước miếng.

【1551, mấy con cá này mập ghê ha, à không phải, đẹp ghê ha.】
1551:【Nhanh lau nước miếng của cậu đi con mèo ngốc kia, chuẩn bị tiếp đón nhân vật phản diện đi, thái giám sau lưng cậu gấp muốn chết luôn rồi kìa.】
Hoàng đế còn không vội mà thái giám đã gấp.

Ngay cả tiên hoàng khi xưa khi nghênh đón các tướng sĩ thắng trận trở về cũng là đứng ở cổng thành mà chờ, Đường Hi không những đổi cổng thành thành cổng cung mà bây giờ còn không chịu nhấc chân đi.

Cứ đứng nữa là sẽ muộn mất.

Thời điểm Nhiếp Nhung cùng một ngàn binh lính đứng trước hoàng cung, mọi chuyện sẽ chấm dứt.

Tuy rằng hoàng thành có năm ngàn cấm quân nhưng mà một ngàn vũ quân của Nhiếp Nhung có thể so với năm ngàn này rồi, còn chưa kể đến còn có mấy vạn quân mới từ chiến trường về đang canh giữ ở ngoài cổng thành, đao gươm trên tay bọn họ đã uống máu vô số quân địch, đám cấm quân kia làm sao có thể so được.

Đức công công vô cùng gấp gáp nhưng ông cũng không dám tiến lên làm phiền hoàng đế nhỏ đang ngắm cá.


Hoàng đế nhỏ trước đây chưa từng hứng thú với cá trong vườn thượng uyển, hôm nay đột nhiên muốn xem nhất định là đang ra uy với Nhiếp Nhung, mặc dù biết như vậy không ổn nhưng ông cũng không dám khuyên can.

Quả thật là Đường Hi đang say mê ngắm cá, không ngờ mình như vậy lại có thể dọa cho đám người kia một phen hết hồn.

Cậu nhanh chóng phất tay áo làm bộ nổi nóng: "Truyền nhuyễn kiệu cho trẫm!"
Cỗ kiệu nhanh chóng di chuyển, đường đi ở ngự hoa viên trải đầy đá cuội xốc nảy đau chết cậu rồi.

Đường Hi oan ức vô cùng, không phải là cậu không muốn nhanh chóng đến cổng cung nghênh đón vai ác mà là thiết đặt hoàn cảnh không cho cậu đối xử tốt với Nhiếp Nhung.

Không chỉ không thể đối xử tốt với hắn mà còn phải xem hắn là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt.

Cuối cùng nhuyễn kiệu cũng đến nơi.

"Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!" Mọi người đồng thanh hô to.

Đường Hi cố gắng giữ cho giọng của mình không run: "Bình thân."
Cậu hận không thể tự mình mở cửa cung, gương mặt nhỏ nhắn đầy căng thẳng.

"Mở cửa cung —— "
Cửa cung đỏ thẫm chậm rãi mở ra.

Đường Hi ngước mắt nhìn Nhiếp Nhung, nam nhân đang cưỡi trên con ngựa đen tuyền nhưng lại thấm đẫm chút sắc đỏ của máu tươi.

Dáng vẻ hiên ngang, uy phong lẫm liệt, áo giáp vẫn còn dính máu tươi, mũi đao hướng xuống tỏa ra ánh sáng lành lạnh.

Mặc dù vẫn còn cách hắn một đoạn nhưng Đường Hi như ngửi được mùi máu tanh toát ra từ con người hắn.

Đó chính là biển máu trong đáy mắt, là hào quang mà chỉ những người đã từng đi qua huyết ngục mới có được.

Hắn nhìn chằm chằm Đường Hi, chậm rãi nở nụ cười trào phúng: "Bệ hạ, thần đã về."
Những người nhát gan xung quanh đã bắt đầu run rẩy.

Nhưng Đường Hi không cảm thấy sợ hãi, trong đầu cậu có một luồng linh cảm mãnh liệt, gần như là chắc chắn.

Đây chính là nhân viên dọn phân chết tiệt nhà cậu.

Hai người bọn họ chăm chú nhìn nhau như chốn không người.

Nhiếp Nhung hơi nhíu mày, hoàng đế nhỏ này dường như có chút không giống như trong ký ức của hắn.

Ấn tượng về vị bạo quân lúc trước càng trở nên mơ hồ trong tâm trí hắn, thay vào đó là hình ảnh một đôi mắt mèo tò mò.

Đôi mắt tròn xoe như mèo con, rõ ràng là tò mò không nhịn được nhưng vẫn phải cố làm ra vẻ lạnh lùng.

Gương mặt nhỏ thanh tú, long bào vàng óng càng tôn thêm nét môi hồng răng trắng của hoàng đế nhỏ.

Thẩm Hành mở miệng phá vỡ cục diện bế tắc, thay hoàng đế nhỏ khách sáo chào hỏi vài câu.

Khi nãy hoàng đế nhỏ không để ý đến Nhiếp Nhung khi hắn nói thần đã trở về, ở trong mắt người khác đây chính là y đang bất mãn vì hắn nhìn thấy y lại không quỳ xuống hành lễ.

Nhưng ở đây có người nào dám đứng ra chỉ trích vị hung thần đại nghịch bất đạo này đâu.

Thẩm Hành huyên thuyên một hồi cũng chỉ đổi lấy ánh mắt lạnh nhạt của Nhiếp Nhung.

Trong lòng Nhiếp Nhung bỗng dâng lên vài phần chán ghét, hắn chỉ muốn nghe hoàng đế nhỏ nói chuyện, con ruồi này lại cố tình vo ve bên tai ầm ĩ nhức cả đầu.

Thẩm Hành bị cái liếc mắt kia làm cho mồ hôi lạnh trên lưng thi nhau chảy xuống, nhưng trên mặt hắn vẫn bình tĩnh nở nụ cười.

Nhiếp Nhung đè xuống cơn lửa giận khó giải thích, bước xuống ngựa một chân quỳ xuống, giọng nói trầm thấp đầy khí phách: "Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."
Ở triều đại này thần tử hành lễ với hoàng đế thì chỉ cần quỳ một gối.

Chờ hắn nói xong, binh lính được huấn luyện nghiêm khắc ở phía sau đồng loạt thả binh khí, quỳ xuống hô to: "Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"
Đinh tai nhức óc, chỉ riêng khí thế thôi là đã đủ để áp đảo cậu.

Đường Hi khống chế cái đuôi sắp lộ ra vì sợ hãi của mình, giả vờ bình tĩnh: "Bình thân."
Cậu bắt chước Thẩm Hành nói vài câu cảm tạ, mặc cho ai nấy đều thấy được đây chỉ là qua loa lấy lệ mà thôi.


Nhưng khuôn mặt nhỏ trắng như tuyết kia bị ánh mặt trời rọi đến đỏ bừng, thoạt nhìn vừa đáng thương lại đáng yêu, ai lại nhẫn tâm oán trách hoàng đế nhỏ đây?
Ngay cả đám binh lính có ấn tượng xấu về tên bạo quân này cũng không có ý kiến gì, bọn họ đều là những nam nhân cao to vạm vỡ, lần đầu tiên thấy được thiếu niên như búp bê sứ ửng hồng dưới ánh dương này, làm sao nỡ nói gì được.

Có thể là do cặp mắt mèo long lanh quá dụ người.

Bọn họ ở biên cương hoang dã đã quen rồi, đứng nghiêm không nhúc nhích như tùng như bách mà nhìn thẳng vào vị hoàng đế nhỏ này.

Không hổ là bậc quân vương chăm lo cho đất nước, vừa nhìn đã như hạc trong bầy gà, những người khác làm sao so được.

Hoàng đế nhỏ bị kinh sợ cũng chỉ có thể làm bộ như mình không thấy nhiều người như vậy.

...!
Yến tiệc buổi tối Nhiếp Nhung cũng không thể mặc bộ giáp đẫm máu đến tham dự được, quá dọa người rồi.

Hắn vừa cởi bộ giáp vừa hứng thú nghĩ, thật muốn mặc như vậy mà đến, hoàng đế nhỏ chắc sẽ rất tức giận.

Nói không chừng y sẽ khóc luôn, gương mặt nhỏ nhắn kia chỉ phơi nắng có một chút là đã ửng hồng, quá mức câu dẫn.

Cốc cốc.

"Tướng quân." Trương Hiểu Sinh đứng bên ngoài gõ cửa.

Nhiếp Nhung đeo chiếc đai lưng bằng vàng lên: "Vào đi."
Trương Hiểu Sinh: "Ngài có nhìn thấy tên hôn quân kia không?"
Hắn là cánh tay phải đắc lực của Nhiếp Nhung, là một quân sư nhưng võ công cũng vô cùng tốt.

Lúc hắn nói chuyện với Nhiếp Nhung thái độ vẫn luôn như vậy, hắn có bề ngoài thư sinh nhưng tính tình lại không hề nho nhã.

"Thế nào?" Nhiếp Nhung khẽ cau mày.

Tuy rằng hắn ở phe Hoàng đảng nhưng hắn chỉ cần người mang họ đó ngồi ở vị trí này, bản thân hắn cũng không coi trọng vị hoàng đế này lắm.

Lúc bình thường bọn họ sẽ dùng danh hôn quân để gọi y nhưng thời khắc này hắn lại cảm thấy cái danh kia thật chói tai.

Trương Hiểu Sinh thấy hắn cau mày thì lại hiểu lầm, còn tưởng hắn bất mãn với hoàng đế nhỏ, hôm nay Trương Hiểu Sinh cũng không đi yết kiến, chỉ nghe binh lính kể lại thôi cũng đủ phát hỏa.

Tiên hoàng còn không dám kiêu ngạo mà chậm trễ như vậy.

"Tướng quân, chỉ cần ngài gật đầu, lên núi đao xuống biển lửa chúng tôi đều nghe theo ngài!"
Đây là ám chỉ tạo phản, hắn cùng các huynh đệ đã nhiều lần thuyết phục tướng quân
Mà tướng quân giống như bị hạ độc, rõ ràng là vô cùng chán ghét vị hoàng đế nhỏ kia nhưng hắn vẫn kiên định đi theo bảo vệ Hoàng tộc.

Nếu như nói hắn chỉ là giả vờ, thật ra là lòng lang dạ thú vậy thì sẽ không che giấu được đám huynh đệ đã vào sinh ra tử cùng hắn.

Nhưng không, hắn đúng là ngoan cố bảo vệ Hoàng tộc.

Làm người khác nghĩ mãi mà không hiểu.

Nhiếp Nhung đột nhiên sầm mặt tức giận, đây là lần đầu tiên hắn có phản ứng lớn với cái danh xưng này như vậy: "Không được nói lời như vậy nữa, ngươi muốn ăn đánh sao?"
Trương Hiểu Sinh âm thầm hoảng sợ, cúi đầu đáp ứng.

Mèo nhỏ Đường Hi còn không biết lúc này đang có người xúi giục nhân viên dọn phân của mình tạo phản, cậu đang rất vui vẻ chuẩn bị yến tiệc.

Các cung nữ cúi đầu chỉnh y phục cho cậu, dường như các nàng có vẻ hơi sợ hãi.

Nhất định hôm nay tâm tình hoàng thượng không được tốt.

Đại tướng quân Nhiếp Nhung rất ít khi trở về kinh thành, lần cuối trở về đã là chuyện của một năm trước.

Hôm đó hoàng thượng rất gắt gỏng, đêm đó còn ban chết cho hai tên cung nhân.

Chỉ đơn giản là y nghi ngờ bọn họ lén lút ở sau lưng mình khen ngợi Nhiếp tướng quân anh dũng.

Những cung nữ này đều ở độ tuổi mới lớn, bọn họ đều ngưỡng mộ nam nhân anh tuấn lại dũng cảm này, không thể nhịn được mà vui mừng khi Nhiếp tướng quân trở về.

Các nàng run lẩy bẩy hầu hạ xong hoàng đế nhỏ, bất ngờ phát hiện tâm trạng của hoàng thượng hôm nay rất tốt.


Đường Hi vô tình chạm mắt với một cung nữ, vô thức mỉm cười với nàng.

Lúc phản ứng lại, cậu nhanh chóng tỏ vẻ khó chịu, cầu mong mọi người đừng nhận ra.

Cũng may hệ thống không có nhắc nhở.

Hạ Mai cũng hết hồn, tính cách của nàng vốn hoạt bát gan dạ.

Lúc đầu chỉ là muốn nhìn trộm một cái, không ngờ lại vừa vặn đối mặt với hoàng đế nhỏ khiến nàng sợ ngây người.

Càng không ngờ tới là hoàng đế nhỏ lại nở nụ cười ngọt ngào với nàng.

Mặc dù chỉ là cái nhìn thoáng qua trong phút chốc nhưng lại khiến cho nàng nghi ngờ liệu đây có phải là ảo giác của mình hay không.

Làm sao bây giờ, đột nhiên nàng cảm thấy hoàng đế nhỏ thật đáng yêu.

Yến tiệc bắt đầu vào giờ Dậu(2), lúc Đường Hi đến thì cung nhân đã bày đồ ăn thức uống linh đình, vũ cơ đang ca hát nhảy múa.

(2) Giờ Dậu: từ 17h-19h
Khi bọn họ chuẩn bị hành lễ Đường Hi lập tức phất tay áo ra hiệu không cần, trong ánh mắt của mọi người đi thẳng đến chỗ ngồi.

Vũ cơ cũng đợi cậu ngồi xuống gật đầu mới tiếp tục biểu diễn như không có việc gì xảy ra.

Không thể không nói, cho dù chỉ là một con rối không có thực quyền nhưng địa vị vẫn trên vạn người, luôn khiến người ta say mê.

Cậu đảo mắt nhìn quanh một vòng phát hiện không có Nhiếp Nhung, trên mặt hiện lên mấy phần mất hứng.

Nhân vật chính của buổi yến tiệc mà lại đến muộn như vậy, thậm chí còn trễ hơn hoàng thượng, quả thật như là muốn ra uy với hoàng đế nhỏ.

Cho nên lúc Nhiếp Nhung thong thả đến muộn, các triều thần đều cẩn thận trao đổi ánh mắt với nhau.

Bọn họ không dám công khai đối đầu với tên ác ma này.

Lúc xưa có một quan thần không biết trời cao đất dày ở trước mặt hắn nói nhăng nói cuội, hắn lập tức chém đứt cánh tay của tên đó.

Mặc dù vẫn còn đang ở trong cung nhưng hắn vẫn không thèm xem ai ra gì, vô cùng hung bạo.

Lúc đó hoàng đế nhỏ mới kế thừa ngôi vị, y tức giận muốn chết, vậy mà Nhiếp Nhung còn thẳng thừng nói nếu không vì thể diện của hoàng thượng, hắn đã cắt luôn lưỡi tên đó rồi.

Phần lớn người ngồi đây đang đợi xem kịch vui, muốn nhìn vị hoàng đế ngu ngốc kia sẽ xử lý như thế nào.

Chỉ có số ít đại thần tận trung với hoàng thượng đều mang vẻ mặt vô cùng lo lắng sốt ruột.

Chỉ sợ Nhiếp Nhung và hoàng thượng sẽ ầm ĩ gây chuyện ở đây.

Nhiếp Nhung kiêu căng hung bạo trong mắt bọn họ lại làm ra một hành động khiến cho tất cả mọi người há hốc mồm.

Hắn quy củ quỳ một chân: "Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế, thần đến muộn, thỉnh cầu hoàng thượng trách phạt."
Đường Hi sửng sốt, mới vừa muốn mở miệng lại bị hắn cướp lời.

"Nhưng thần mong hoàng thượng trước hết hãy nghe thần giải thích rồi hẵng tức giận."
Tác giả có lời muốn nói:
Thế giới này tai mèo của Đường Hi sẽ lộ ra nha..