Biểu cảm Lam Tư Ngộ có thể nói là có chút nghiêm túc.
Tịch Mộ trưng ra gương mặt tươi cười của mình, hỏi: "Bởi vì tôi đến muộn nên cậu giận sao?"
Lam Tư Ngộ tức giận liếc mắt nhìn anh một cái, "Không hề, anh cũng đâu có trễ nhiều đâu."
Tịch Mộ thở phào nhẹ nhõm, "Vậy có lẽ là tôi cảm giác nhầm, tôi cứ cảm thấy hôm nay có vẻ cảm xúc cậu không quá tốt."
Lam Tư Ngộ không thừa nhận chính mình có chút xấu tính: "Do anh cảm giác nhầm."
Trước đó Tịch Mộ còn có thể nghĩ đó là ảo giác của mình, thế nhưng bây giờ anh có thể xác định, ngày hôm nay 100% là cảm xúc của đứa nhỏ này đang không tốt. Anh ngồi xổm trước mặt Lam Tư Ngộ, cầm hai tay cậu rồi nhìn cậu ta bằng ánh mắt dịu dàng. "Sao vậy? Tối hôm qua gặp ác mộng cho nên cảm xúc không ổn sao?"
Tối hôm qua cậu ta cũng chẳng ngủ được bao nhiêu, toàn bộ thời gian phải chơi trò tư vấn tâm lý dở tệ với Chu Lập Chí: "Tối hôm qua anh ngủ ngon không?" Lam Tư Ngộ hỏi ngược lại Tịch Mộ.
"Ngủ trễ một chút, nhưng chất lượng giấc ngủ rất tốt." Tịch Mộ tự khen bản thân vì giữ được thần thái sáng láng.
Lam Tư Ngộ mấp máy miệng một chút.
Tịch Mộ là người cực kỳ biết nhìn người, "Tôi không thể ngủ ngon sao?"
Lam Tư Ngộ kéo kéo khóe miệng mình một cách cứng đờ.
Bỗng nhiên Tịch Mộ tỉnh ngộ, "Tối hôm qua cậu ngủ không ngon nên không chịu được khi thấy tôi nghỉ ngơi tốt đúng hông. Woa, quỷ bự nhà cậu đúng là biết cách tự xem bản thân làm trung tâm đấy."
Một câu nói như một chiếc công tắc.
Dùng bản thân làm trung tâm, thể hiện đặc trưng nhân cách, có cảm xúc, ám thị.
Tịch Mộ bật sáng công tắc tự ti của Lam Tư Ngộ.
"Đừng nói với tôi như thế." Lam Tư Ngộ nhắc nhở anh.
"Nói gì cơ?" Tịch Mộ vốn dĩ cũng không biết cậu ta nói câu trước không khớp câu sau nghĩa là đang muốn diễn đạt cái gì.
"Nói tôi lấy bản thân làm trung tâm."
"Sự thật mà."
"Tôi rất dễ bị ám thị tâm lý, khi anh nói thế, tôi có thể nhoáng cái liền biến thành kiểu người như thế. Thật ra thì tôi cũng không sao, lúc đấy người khổ cũng chỉ có anh thôi."
Tịch Mộ khép hờ hai mắt lại, biểu cảm như đang nuốt giận vào bụng. "Cậu cũng biết cuối cùng người khổ là tôi à?"
"Ừm." Thứ Lam Tư Ngộ tự hào nhất chính là hiểu chuyện. "Trừ anh ra, vốn dĩ cũng chẳng có ai bận tâm tôi đang nghĩ gì.
Tịch Mộ sững sờ, anh há mồm ra, muốn nói gì đó.
"Chẳng qua vì anh ngốc, nên mới thế thôi." Lam Tư Ngộ sẽ không để anh cảm động quá lâu.
Tịch Mộ không đành lòng bèn vươn tay nhào nắn mặt Lam Tư Ngộ, "Nhóc quỷ gầy nhà cậu."
"Không mắng tôi xấu sao?"
"Bộ dạng cậu thế nào có phải tôi không biết đâu." Tịch Mộ cười nói: "Lam Tư Ngộ đúng là một bé cưng xinh đẹp."
Biết rõ rằng anh đang dỗ mình thôi, thế nhưng Lam Tư Ngộ vẫn bị lấy lòng. Cậu ta khẽ ngẩng đầu, cả đuôi lông mày đều lộ rõ sự kiêu ngạo.
Tịch Mộ sờ mặt Lam Tư Ngộ, đôi mắt lộ ra sự đau lòng, "Nếu cậu sớm khỏi hẳn rồi đi ra khỏi đây thì tốt rồi."
Lam Tư Ngộ cọ cọ mặt vào lòng bàn tay anh, đôi mắt khẽ híp nhìn anh.
"Ở đây có chút ngộp nhỉ." Tịch Mộ cảm thấy thế.
Lam Tư Ngộ chủ động kéo tay Tịch Mộ, hai người cùng rời khỏi phòng.
"Anh sẽ ở lại đây bao lâu nữa?" Lam Tư Ngộ hỏi anh.
"Một năm." Tịch Mộ trả lời cậu, "Chỉ e giữa chừng còn phải về trường một chuyến nữa. Cậu thì sao? Bao giờ xuất viện?"
Lam Tư Ngộ cũng cho anh đáp án tương tự, "Một năm."
Tịch Mộ cười ha ha, "Nhất định cậu không chỉ ở lại bệnh viện này một năm thôi đâu."
Lam Tư Ngộ lắc lắc đầu, "Nhà anh ở đâu, cho tôi địa chỉ, ra bên ngoài rồi tôi đi tìm anh."
"Nghe có chút sợ nha, tôi không muốn nói cho cậu đâu."
Hai người cười đùa vui vẻ, sau đó đi ngang qua một gian phòng nào đó
Tịch Mộ dừng lại, gõ gõ cửa phòng bệnh. "Tống Luân." Anh ra hiệu cho Lam Tư Ngộ ra hiệu, "Đến đây tạo mối quan hệ với hàng xóm nào."
Người trong cửa nghe được tiếng Tịch Mộ thì hoảng hốt đến mở cửa. "Bác sĩ Tịch!" Giọng Tống Luân nghe như rất hoảng hốt.
Tống Luân mở cửa, Tịch Mộ đã đứng ở trước mặt gã, ngay lúc gã muốn kể cho anh chuyện gã thấy hôm qua thì liền thấy được Lam Tư Ngộ đi theo sau lưng Tịch Mộ.
Hai tay hai chân Lam Tư Ngộ đang đeo dây đai, giống hệt như tối hôm qua. Chuyện thấy được là sự thật lại khiến gã nhớ đến đôi mắt gã nhìn thấy qua khe cửa.
Gã liền ngậm miệng lại ngay lập tức.
"Sao vậy?" Tịch Mộ nở nụ cười, "Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy anh nóng lòng gọi tên tôi vậy đấy."
Tống Luân lui về phía sau một bước, sau đó khép cửa phòng lại.
Tịch Mộ đột nhiên không kịp chuẩn bị, thiếu chút nữa bị đập trúng mũi. "Này." Anh đang muốn phàn nàn
Lam Tư Ngộ xông lên, ôm eo Tịch Mộ, sau đó ngước mắt nhìn anh.
"Tôi không sao." Tịch Mộ xua tay, sau đó nói, "Xem ra hôm nay cảm xúc của người hàng xóm của cậu không được tốt, không thích hợp chào hỏi chúng ta cho lắm, hay là đến khu nghỉ ngơi đi."
Nói là bọn họ đi ra ngoài tản bộ, thế nhưng còn chưa ra khỏi cửa đã bị người gọi lại. "Bác sĩ Tịch, Lam Tư Ngộ."
Lam Tư Ngộ cùng Tịch Mộ đồng thời quay đầu.
Ngụy Tri Thục đứng sau lưng bọn họ, trong tay đang cầm một bộ bài biểu diễn kỹ xảo cao siêu. Lúc anh ta đi đến trước mặt Lam Tư Ngộ còn cố ý khoe kỹ năng bản thân.
Đó là một bộ bài Tarot.
"Tôi đang chơi bói bài với bé An Khê, mấy cậu muốn chơi cùng không?" Anh ta liếc mắt nhìn đồng hồ trên vách tường, "Dù sao thì thời gian nghỉ ngơi vẫn còn dài."
Lam Tư Ngộ cau mày.
Tịch Mộ lộ ra nụ cười, tay chạm cằm mình, tự hỏi, "Chơi không ta? Hay là khỏi chơi đi nhỉ?"
Ngụy Tri Thục nở nụ cười, chuẩn bị tiếp tục giật dây Tịch Mộ.
Tịch Mộ đưa ra lựa chọn cẩn thận, "Không chơi."
Lam Tư Ngộ nghe vậy, thầm thở phào.
Ngụy Tri Thục nghe thế thì không đợi anh kịp chuẩn bị mà đã kéo cánh tay Tịch Mộ.
Lam Tư Ngộ thấy thế bèn đuổi theo đến, sau đó nắm một cánh tay khác của Tịch Mộ. "Buông tay cho tôi." Lam Tư Ngộ trừng hai mắt.
Ngụy Tri Thục quay đầu lại, cười với cậu ta, "Ăn giấm à?"
Lam Tư Ngộ không nói lời nào.
Ngụy Tri Thục tiếp tục kéo Tịch Mộ đi, Lam Tư Ngộ cũng bị kéo đi theo.
Điểm đến của Ngụy Tri Thục là phía trức kia nghỉ ngơi, chỗ đó đã có một người ở đó từ trước. Thiếu nữ An Khê dang rộng hai tay nhìn qua có vẻ như chiếm nguyên cái ghế sofa một cách vô lý. Nếu có người đi qua, cô bé sẽ nói: "Đây có người ngồi rồi."
"Một mình ngồi một chiếc ghế sofa cơ à?" Người đến nhìn cơ thể nhỏ bé của cô bé, "Chỉ mình nhóc à."
An Khê quay đầu lại, không nói lời nào.
"Nhóc tham lam quá đấy, con nhóc hư hỏng." Người đến tức đến mức bật cười
Ngụy Tri Thục kéo Tịch Mộ, đẩy anh ngồi lên ghế sofa.
"Bác sĩ Tịch!" Bệnh nhân sợ hết hồn, sau đó nói thầm, "Thì ra bác sĩ Tịch muốn ngồi đây à." Dù sao đi nữa bệnh nhân vẫn ôm một chút sợ hãi với bác sĩ, anh ta thở dài một hơi, sau đó liền rời đi, nhường nguyên cái ghế Sofa cho bọn họ.
"Bác sĩ." An Khê khá là thích Tịch Mộ, vừa nhìn thấy anh đi qua cô bé liền lập tức dính lại.
Ngụy Tri Thục cười ha ha ngồi đối diện bọn họ.
Lam Tư Ngộ đứng sau Tịch Mộ như một bóng ma, sau đó cậu ta lặng lẽ vươn tay, túm áo An Khê kéo lại.
Cậu ta muốn kéo An Khê ra khỏi cạnh Tịch Mộ, nhưng tiếc là An Khê quá chú tâm, thêm cả sức của Lam Tư Ngộ cũng không nhiều, nên cũng chỉ mất công phí sức.
Ngụy Tri Thục khom lưng, ghé đến cạnh Lam Tư Ngộ hỏi cậu ta, "Cần tôi giúp không?"
Lam Tư Ngộ liếc mắt nhìn anh ta, sau đó gật đầu không chút do dự.
Ngụy Tri Thục lập tức đi vòng sau ghế sofa, sau đó đi đến bên cạnh Tịch Mộ và An Khê dính sát với nhau. Anh ta cúi người xuống, gương mặt như sắp dán lên mặt Tịch Mộ. Chưa chờ Tịch Mộ lộ ra biểu cảm kinh ngạc thì anh ta đã giơ tay ra trước bế An Khê đi. "Đủ rồi, đủ rồi, bé không được quấy rối tình dục bác sĩ. Chú vất vả lắm mới tìm người đến chơi với bé, bé đừng làm người ta tức giận bỏ đi chứ."
"Tôi làm gì có." An Khê tức giận bất bình lắc lắc nắm đấm nhỏ.
Chỗ bên cạnh bên ghế sofa lõm xuống, Lam Tư Ngộ cũng ngồi cạnh chen lấn đến chỗ anh.
Trong lòng Tịch Mộ có nỗi khổ mà không nói được.
"Nếu đã đủ người rồi," Ngụy Tri Thục và An Khê ngồi ở đối diện, anh ta cầm bộ bài Tarot trong tay đắc chí xào bài. "Vậy chúng ta bắt đầu thôi."
Tên ngốc, Thần chết, Ẩn sĩ, Nữ tư tế, Giáo hoàng... Mỗi một tấm bài lần lượt lướt qua bàn tay anh ta.
Tịch Mộ và Lam Tư Ngộ ngồi một bên, Ngụy Tri Thục và An Khê ngồi ở một bên khác, chắn giữa bọn họ là một chiếc bàn.
Ngụy Tri Thục cầm bài Tarot đưa đến trước mặt An khê rồi nói: "Rút đi."
An Khê bị làm cho tức đến mức bật cười, "Ông chú à, chú có biết chơi không đấy, ai lại chơi bài Tarot như này." Cô bé cầm bộ bài Tarot trong tay rồi đặt trên bàn, sau đó ra hiệu cho Tịch Mộ, "Bác sĩ, anh xào bài đi."
Tịch Mộ cầm bài ở trong tay, tùy tiện cắt bài mấy lần.
"Khụ khụ." An Khê nói với anh, "Bây giờ anh đọc thầm một chuyện muốn bói."
Tịch Mộ gật đầu, "Được."
"Rút một tấm." An Khê nói. "Sau đó đặt ở đây." An Khê chỉ vị trí chính giữa.
Tịch Mộ đặt lá bài xuống.
"Lá này là trải nghiệm trong quá khứ của anh." An Khê ngước mắt nhìn Tịch Mộ
Tịch Mộ chú tâm vào lá bài, làm như không thấy ánh mắt quyến rũ của cô bé.
Lam Tư Ngộ cong môi một chút.
"Rút đại thêm một tấm nữa rồi đặt đây." An Khê chỉ phía góc trái bên trên. "Lá này nói về vấn đề hiện tại đang gặp."
Tịch Mộ rút một tấm giữa bộ, sau đó đặt xuống.
"Tấm cuối cùng, là dự đoán cho vấn đề trong tương lai." An Khê chỉ vào góc bên phải.
Tịch Mộ đặt lá cuối cùng xuống.
Lá bài đã được đặt theo hình tam giác rồi nhưng không ai đi lật cả.
Tịch Mộ ngước mắt nhìn An Khê, cô bé có chút lúng túng sờ gáy, "Em không nhớ rõ hết ý nghĩa trên lá bài."
Vậy sao mà chơi?
Tịch Mộ tính bỏ đi.
"Tôi nhớ." Rốt cục Ngụy Tri Thục cũng có cơ hội lên sân. "Bác sĩ, cậu còn nhớ vấn đề của mình không?"
Tịch Mộ mắng thầm: "Sao mà tôi dễ quên vậy được."
Ngụy Tri Thục đặt toàn bộ tay của mình trên những lá bài, anh ta che toàn bộ những lá bài lại, sau đó mở bài dưới ánh mắt của mọi người. "Giáo hoàng." Giáo hoàng ở trung tâm. "Đây là một lá bài cực kỳ tốt!" Giọng điệu anh ta đột nhiên nhiệt tình hơn, sau đó anh ta giơ nón tay, chỉ chỉ lên mặt bài.
Ánh mắt ba người đi theo ngón tay của anh ta, tập trung lên lá bài Tarot.
Giáo hoàng trang nghiêm, một tay cầm quyền trượng và một tay chỉ lên trời.
"Giáo hoàng là hoàng đế của thế giới tâm linh, sẽ đưa cậu đi tìm sự thật. Giáo hoàng ở vị trí trung tâm là một bố cục cực kỳ tốt, trong tìm yêu sẽ tìm được một mối nhân duyên tốt, trong công việc có quý nhân phù trợ, những thứ khác như sức khỏe, tài chính, giải trí, đều là việc tốt đều được giúp đỡ. Bác sĩ Tịch, quá khứ anh đã cực kỳ tốt." Anh ta nói, "Bây giờ anh đã bước qua một giai đoạn rồi, không cần bắt đầu nữa."
Tịch Mộ nhíu mày.
Ngụy Tri Thục liếc mắt nhìn anh, sau đó dùng cách tương tự lật tấm thứ hai. "Tên ngốc đứng ngược."
Một người mặc quần áo diêm dúa, đang lạc quan đi đến vách núi, anh ta không biết đã đến cận kề nguy hiểm mà vẫn còn nhảy múa. Cạnh anh ta có một con chó con, nó đang muốn đánh thức anh ta, chỉ là tên ngốc vẫn làm như mắt điếc tai ngơ.
"Thứ tự của tên ngốc trong bộ bài Tarot là số 0."
"A." Tịch Mộ cười lạnh.
"Không phải tôi đang mắng cậu đâu." Ngụy Tri Thục giải thíc một tiếng, "Thế nhưng tên ngốc đứng ngược không nhìn đời theo một cách thông thường, hành động cũng khác với lẽ thường. Khi yêu, tên ngốc thường mù quáng, lúc lạnh lúc nóng, trong công việc thì thiếu tính ổn định, trong cuộc sống thì thích tiêu tiền tùy tiện, hoàn toàn không thực tế."
"Được rồi, lật lá tiếp theo đi." Tịch Mộ ngắt lời anh ta.
Ngụy Tri Thục ngước mắt nhìn Lam Tư Ngộ liếc mắt một cái.
Tịch Mộ nhìn thấy thế cũng không nhịn được quay đầu nhìn Lam Tư Ngộ một chút.
Con ngươi Lam Tư Ngộ được đính giữa trung tâm hốc mắt, không lệch một li, một phần. Cậu ta cực kỳ chăm chú dùng hết tinh thần nhìn chằm chặp vào lá bài Tarot có tên Giáo hoàng.
Ngụy Tri Thục lật lá bài thứ ba.
Lá bài này đã thành công dời lực chú ý của Lam Tư Ngộ.
"Thần chết đúng thật là đại diện cho cái chết và sự hủy diệt, nhìn trên mặt bài có thể thấy, dường như thần chết có thể mang đi tất cả mọi thứ. Kể cả tiền tài hay quyền lực nằm trong tay của nhà vua cũng không ngoại lệ."
"Thế nhưng, giáo hoàng còn sống." Lam Tư Ngộ mở miệng.
Tịch Mộ không nhịn được nhìn Lam Tư Ngộ.
"Bởi vì thần chết có thể mang đi tất cả sinh mạng trên đời, thế nhưng không có cách nào lấy được linh hồn. Giáo hoàng đại diện cho linh hồn."
Ngụy Tri Thục cười cười, "Thần chết ngược là ý tốt." Anh ta nói, "Ý là đã đến giai đoạn sống lại, nhóm lại tình xưa, chết đi sống lại. Mà kết thúc của thần chết cũng không phải là kết thúc, đó chỉ là kết thúc một giai đoạn, sau khi kết thúc mọi thứ vẫn còn tiếp diễn. Cho nên không được xem thường."
Tịch Mộ còn đang nhìn Lam Tư Ngộ.
"Bác sĩ?" Ngụy Tri ai phát hiện anh vốn cũng không nghe mình nói chuyện.
"Ừm... Ừ." Tịch Mộ hoàn hồn, anh lập tức nhìn về phía Ngụy Tri Thục, "Vậy sao?"
Ngụy Tri ai cười hỏi anh: "Chuẩn không?"
"À." Tịch Mộ vươn tay nắm cằm chính mình, cảm thấy ban thân có một việc phải nói cho bọn họ, miễn cho bọn họ còn muốn chơi bộ bài Tarot này nữa. "Hồi cấp ba tôi từng nghe một bạn nữ cùng lớp nói một chuyện."
Ba người nhìn hắn.
"Đó là, bài Tarot không thể để quá nhiều người đụng, chỉ có người bói và thầy bói xem là được. Mà bộ bài này ngài Ngụy lẫn An Khê đều chạm qua. Cho nên bây giờ không còn chuẩn nữa." Tịch Mộ buông tay, bày vẻ hết cách rồi.
An Khê phàn nàn: "Sao anh không nói từ đầu đi?"
Đôi mắt Tịch Mộ dưới thấu kính thủy tinh nheo lại, "Không phải thấy mọi người háo hức quá, nên quyết định chơi cùng mọi người một trận đây à."
"Soạt." An Khê hất bộ bài Tarot, ngồi trên sofa với tư thế táo bạo.
"Con gái con đứa đừng ngồi kiểu đấy." Ngụy Tri Thục dạy dỗ một tiếng.
"Chú cũng có phải cha tôi đâu." An Khê thầm thì một tiếng, "Dù là cha tôi cũng sẽ không quản lý tôi đâu nhé."
Hai người bọn họ cãi nhau, Tịch Mộ quay đầu, muốn cùng Lam Tư Ngộ cùng cười bọn họ. Thế nhưng anh vừa quay đầu, liền nhìn thấy Lam Tư Ngộ dùng một loại ánh mắt trầm tư trước nay chưa từng có nhìn bộ bài tarot trên bàn.
Một lá Giáo hoàng, một lá tên ngốc, một là thần chết.