Hôm Nay Phó Gia Không Giả Vờ Bệnh Nữa

Chương 5: Đợi anh mở cửa cho em



Phó Cẩn Tập lên tiếng trước: “Sao cô vẫn còn ở đây?”

“Em đợi anh… mở cửa cho em.” Lương Dĩ Chanh lạnh run, nhỏ giọng trả lời.

Người đàn ông thấy mắt cô đỏ hoe, rõ ràng là cô gái này đã khóc. Không hiểu sao trong lòng anh lại cảm thấy buồn man mác.

Thấy cô ngồi co ro trên mặt đất, anh hạ giọng nói: “Cô vào nhà đi đã!”

Lương Dĩ Chanh vừa kinh ngạc vừa vui mừng, cứ tưởng rằng mình sẽ phải ngồi ở cửa đợi cả đêm.

Sau đó, cô dè dặt đẩy chiếc vali vào nhà lần nữa, rồi ngồi lên ghế sô pha trong phòng khách dưới sự chỉ dẫn của người đàn ông.

Phó Cẩn Tập rót cho cô một cốc nước ấm, khi anh trở ra, thì thấy cô nàng ngốc nghếch đó vẫn đang chăm chú nhìn mình.

Anh không thể diễn tả được cảm xúc trong ánh mắt ấy, không phải kiểu si mê ngây dại mà tràn ngập nỗi ưu thương, chất chứa rất nhiều chuyện xưa.

Anh không hiểu được cảm xúc của cô, chỉ tiện tay đặt cốc nước lên bàn, nhưng vừa định rút tay lại thì bàn tay cô đã đưa tay ra cầm cốc.

Đầu ngón tay của hai người khẽ chạm vào nhau, mặc dù chỉ trong giây lát, nhưng trái tim vẫn khẽ xao động, bầu không khí có một thoáng bối rối.

Ráng hồng trên má Lương Dĩ Chanh dường như càng đậm hơn, cô cầm cốc nước lên, nhấp một ngụm, và cụp mắt không nhìn người đàn ông trước mặt nữa.

Tuy nhiên, Phó Cẩn Tập chỉ ngồi trên ghế sô pha bên kia, khép vạt áo len lại, rồi đi thẳng vào vấn đề: “Tôi biết là cô Lương cũng rất ghét kiểu hôn nhân chính trị này. Đã là thời đại nào rồi mà còn ép cưới ép gả chứ. Hơn nữa, cô cũng biết đấy, tôi bị bệnh, còn là bệnh nặng. Tôi không muốn làm lỡ dở cô Lương. Cô nói đi, chỉ cần cô ly hôn với tôi, tôi sẽ đáp ứng mọi điều kiện của cô.”

Nghe xong, Lương Dĩ Chanh tức giận trừng mắt nhìn anh, ngón tay cầm cốc cũng run rẩy, toàn thân dường như bỗng chốc toát ra hơi thở dữ tợn.

Cô đặt mạnh cốc nước xuống bàn, đứng dậy giận dữ nói: “Không được, tôi không đồng ý.”

Tiếng quát của cô khiến Phó Cẩn Tập sửng sốt, trông cô lúc này khác một trời một vực với hình ảnh cô gái ấm ức tủi thân vừa rồi.

Một lúc lâu sau, anh mới ngơ ngác hỏi: “Vì sao?”

Lương Dĩ Chanh chống nạnh, ngang nhiên xáp lại gần anh hơn và bĩu môi nói: “Anh cũng biết đây là hôn nhân sắp đặt. Nếu ngày mai, chuyện cô Cả nhà họ Lương là tôi đây bị ma ốm như anh từ hôn bị đồn ra ngoài, thì thật mất mặt. Huống hồ, hôm nay tôi bị anh đuổi ra khỏi nhà đã đủ xấu hổ rồi. Muốn ‘trả hàng’ thì cũng phải là tôi trả anh về nơi sản xuất trước.”

Phó Cẩn Tập cười khẩy, nói: “Ha, vậy cô định khi nào trả hàng?”

“Tất nhiên là…” Cô gái quay đầu sang chỗ khác, nở nụ cười trộm ở nơi mà người đàn ông không nhìn thấy, trong lòng thầm nghĩ, anh đừng hòng trốn khỏi bàn tay cô, kiếp trước đã không trốn thoát thì kiếp này cô cũng sẽ giữ thật chặt, không bao giờ “trả hàng”.

Có điều, Phó Cẩn Tập không hề có hứng thú với những lời cô còn chưa nói xong. Anh đứng dậy, hờ hững nói: “Vậy cô Lương phải suy nghĩ cho rõ ràng. Hôm nay cô đã bước vào đây, tôi coi như là cho cô tá túc một đêm. Nhưng tôi hi vọng sáng mai sẽ nhận được câu trả lời của cô.”

Nói đoạn, anh đi thẳng lên cầu thang mà không hề quay đầu lại. Tuy nhiên, đi được nửa chừng, anh chợt dừng bước: “Căn phòng phía Đông trên tầng hai là phòng dành cho khách.”