Hôm Nay Phó Tổng Đã Bị Vả Mặt Chưa?

Chương 13





Editor: Song Ngư
Không nói đến chuyện Vưu Ly nói câu đó với anh ấy, nhưng Vưu Thừa rất công nhận khả năng làm việc của Phó Thời Dục.
Bởi vậy anh ấy trả lời thẳng thắn, "Tạm thời còn chưa ký hợp đồng."
Thật ra hợp đồng đã chuẩn bị sẵn rồi nhưng Vưu Ly đang bận, dạo này cũng không tới công ty.
Sau sự yên lặng ngắn ngủi, Phó Thời Dục lên xe rời khỏi.
Vưu Thừa xoa cằm nhìn chằm chằm mấy chiếc xe rời khỏi, bỗng lắc đầu cười, trợ lý Phương Tân Huy bước lên hỏi: "Sếp Vưu, sao thế ạ?"
"Không có gì."
Chỉ là hơi kinh ngạc so với anh ấy tưởng tượng mà thôi.
Trong đoàn phim.
Hôm nay Vưu Ly có ít cảnh diễn, cô chờ một lát kết thúc công việc rồi quay về khách sạn.
Đạo diễn kêu Đào Nhiên đến khớp thoại với cô, cô cầm kịch bản thỉnh thoảng đọc đôi ba câu lời thoại.
"Nhìn nhau đầy thâm tình," Đào Nhiên chỉ vào kịch bản, cười: "Đừng quên là phải thể hiện sự ngưỡng mộ của cô đối với người thầm yêu là tôi đấy."
"Đào Nhiên, anh có thể nói tiếng người được không?"
Vưu Ly đưa kịch bản cho anh ta, "Nếu không anh diễn thâm tình cho tôi trước đi?"
Trong khoảng thời gian này hai người thường diễn tay đôi với nhau nên Vưu Ly cũng đã quen bộ dáng không đàng hoàng kia của Đào Nhiên.
Cô vẫy tay rồi ngồi xuống, "Tôi nghỉ ngơi một lát để lấy cảm xúc."
Quay phim liên tục cả tuần, phần lớn còn là cảnh ban đêm nữa nên hai ngày nay Vưu Ly ngủ cực kỳ ít, có đôi khi cô chỉ có thể nhân lúc thời gian ăn cơm mà nằm trên sô pha ở phòng nghỉ ngủ một lúc.
"Lát nữa kết thúc cô trở về ngủ sao?"
Đào Nhiên ngồi xuống trên chiếc ghế cạnh cô, đưa cho cô một ly nước.
"Ừ, ngày mai cũng chỉ có nửa ngày."
Ngoại trừ miệng Đào Nhiên thường hay "ngứa đòn" ra thì Vưu Ly vẫn có thể nói chuyện bình thường với anh ta.
Hai người cùng nhìn Bồ Anh trong phim trường, cảnh này là thiên kim giả Lý Côi tìm người điều tra thân thế của Doãn Lô. Trước màn ảnh, cô ấy khoác lên mình bộ dáng hung ác, ngay cả khoé mắt cũng run lên nhè nhẹ.
Vưu Ly vặn chai nước ra thì phát hiện nó đã được vặn sẵn rồi, bèn quay đầu nói: "Sếp Đào tri kỉ quá nhỉ."
"Có thể được bạn gái khen, đúng là vinh hạnh của tôi rồi."
Nhìn xem, miệng lại ngứa đòn rồi.
"Kết thúc công việc thì cùng ăn một bữa nhé?"
Đào Nhiên đứng dậy, bên kia đã kết thúc, tiếp theo là cảnh diễn của hai người.
Vưu Ly chỉ vào quầng thâm mắt của mình, "Đã bảo phải về ngủ bù mà, không đi đâu cả!"
Mắt cô nào có quầng thâm đâu, phụ nữ đúng là chăm chút quá đáng.
*
"Cắt."
Đạo diễn vỗ tay, một lần là trực tiếp cho qua, Vưu Ly nhanh chóng trở về dáng vẻ lạnh lùng, "Chú ý tay của anh đấy."
"Khi nãy còn là bộ dáng tình chàng ý thiếp, bây giờ lập tức trở mặt sao?"
Đào Nhiên cong mắt, cất tay về: "Nếu không thì chờ cô tỉnh ngủ rồi tôi mời cô đi ăn khuya?"
"Anh nhiều tiền quá không có chỗ tiêu à?"
Vưu Ly kéo tóc xuống, mái tóc dài màu đen rối tung lên, nhàn nhạt mùi hương toả đầy trong không khí.
Ánh mắt Đào Nhiên khựng lại, đang định nói gì thì Giang Miên gọi điện thoại đến.
"Nhìn xem, vị hôn thê của anh ghen rồi kìa, còn gọi điện thoại kiểm tra cơ đấy."
Vưu Ly vui vẻ khi thấy người gặp hoạ, mặc áo khoác vào rồi lấy túi xách rời khỏi.
Đào Nhiên nhìn bóng dáng của cô, nói cực chậm, "Cô nói cô đánh nhau với phóng viên tên Thường Lật sao? Người ta còn không cho các cô đi hả?"
Vẻ mặt Vưu Ly thay đổi, "Anh nói cái gì?"
*
Ánh chiều tà hoàng hôn lúc 4-5 giờ chiều nhuộm đẫm nơi cuối chân trời, vòng tròn màu đỏ sẫm đã nằm ngay sát đường chân trời, trái đất rộng lớn đắm chìm trong ánh chiều tà màu cam sáng rực, cả dàn đám mây trắng trôi dạt, chầm chậm tan dần trong chiều hôm.
Nhưng Vưu Ly lại không có tâm trạng vui vẻ như Đào Nhiên, xuống xe rồi mà còn ngắm nghía hoàng hôn, suốt đường đi cô gọi cho Thường Lật mấy cuộc điện thoại nhưng đều không có ai nghe máy cả.
Tiếng ầm ĩ trong phòng đã dịu lại, Giám đốc và nhân viên quản lý đứng trước mặt Giang Miên xin lỗi.
Đằng sau Giang Miên có mấy cô gái đi theo, trên mặt trang điểm kỹ càng lộ ra vẻ khinh thường.
Mà Thường Lật thì lại cúi đầu lẻ loi một mình đứng trong góc, tóc tai rối tung, trên ngực của bộ đồng phục phóng viên hiện lên vết rượu rõ ràng, nhìn hết sức chật vật.
Lúc cô ấy thấy Vưu Ly thì không có sự tủi thân hay bất lực gì cả, gương mặt bị cào đến đỏ hoảng sợ, "Vưu Ly, sao mày tới đây?"
"Sao lại thế này?"
Vưu Ly lập tức đi đến bên cạnh cô ấy, khẽ nâng mặt cô ấy lên, trong mắt là vẻ lạnh lẽo, "Ai làm?"
Nhân viên trong phòng nhận ra là Vưu Ly, quay đầu lại nhìn thấy Đào Nhiên đang kéo Giang Miên, thế là trong lòng ai nấy cũng lo lắng không biết mình có về đúng phe hay không.
Thường Lật cũng không để ý, nhưng trong lòng thì hết sức tức giận, oán hận nhìn chằm chằm đối diện, "Không sao cả, chỉ bị mấy con chó điên cắn thôi."
"Mày nói ai là chó điên đấy hả, con khốn!"
Chát!
Cái tát vang dội khiến mọi người ở đây đều sững sờ, Vưu Ly siết cằm của cô ả kia, gằn từng chữ, "Chửi một lần nữa xem!"
Mấy cô gái khác đứng sau Giang Miên bị doạ sợ hãi, tay áo của cả đám còn chưa buông xuống, cứ đứng đực người tại chỗ, hoàn toàn không hề nghĩ tới Vưu Ly sẽ làm như thế.
"Vưu Ly, cô dựa vào cái gì mà dám đánh người của tôi?"
Giang Miên ỷ có Đào Nhiên ở đây nên càng thêm khí thế.
"Miệng cô ta bẩn nên tôi giúp cô dọn dẹp một chút."
Vưu Ly buông tay ra, cô gái kia lập tức lùi về sau vài bước, chiếc cằm đã đỏ ửng, muốn chửi nhưng lại không dám chửi.
Khi nãy Thường Lật cũng đánh vài cái, trên tay Giang Miên vẫn còn vết cào rõ ràng đây này.
Nhưng thấy thế nào cũng không đã bằng cái tát này của Vưu Ly, cô ấy đưa khăn giấy qua, "Hơi dơ đấy, mày lau tay đi."
"Là cô ta ra tay trước."
Giang Miên tức điên, quơ cánh tay của Đào Nhiên nhưng lại phát hiện ánh mắt của Đào Nhiên chỉ tập trung trên người của Vưu Ly, thế là cô ta càng tức, ra hiệu cho mấy người đằng sau.
Vưu Ly cười giễu một tiếng, đôi mắt vừa chuyển thì chạm phải ánh mắt của người không biết từ khi nào đã đứng ở cửa, nhưng cô nhanh chóng dời mắt đi, chỉ đích danh Giám đốc: "Nói đi, sao lại thế này?"
Nguyên nhân của sự việc là Thường Lật nghe được tin ông Trần - người buôn chấu báu chiều này sẽ xuất hiện ở đây, mà trang báo yêu cầu của kỳ tạp chí tiếp theo cũng đã quyết định, vốn Thường Lật cũng đã nói chuyện ổn thoả cả rồi, chỉ đến ký hợp đồng nữa thôi. Nào ngờ đúng lúc gặp phải Giang Miên dẫn cả đám chị em đến đây chơi, cô ta đi lên trực tiếp dùng chức danh "Chủ tịch Giang" mà tới đàn áp đối phương, ông Trần vừa nghe thì tất nhiên không dám đắc tội, vì thế cũng từ chối Thường Lật ra rồi nhận lời Giang Miên.
Việc này vừa xác định thì người ta đã vỗ mông chạy lấy người, nào còn quan tâm hai người bên trong đang tranh cãi ai tới trước ai tới sau chứ.
Thường Lật tất nhiên cũng tức điên, vất vả lắm mới thuyết phục được mà lại bị cướp trắng trợn vậy, thế mà đám người Giang Miên còn kiêu ngạo xem thường (1) cô ấy nữa, mở miệng ngậm miệng đều chả chịu nói tiếng người, hai bên không ai nhịn được ai, thế nên liền ra tay.
(1) nguyên văn là "Mắt chó nhìn người thấp": mắt chó luôn nhìn thấy mọi thứ thấp hơn, ý nghĩa ẩn dụ chỉ người kiêu căng, xem thường người khác.
Ồ, Thường Lật thừa nhận, là do cô ấy ra tay trước nhưng ai bảo mấy con chó điên này cứ sủa mãi đến khó chịu chứ.
Vưu Ly ngẩng đầu nhìn trang trí sang trọng bên trong phòng.
Cô dạo một vòng rồi ngồi vào vị trí ở giữa, sau đó chân dài mang chiếc giày cao gót 10cm gác lên.
"Ở trong quán của tôi, đánh bạn của tôi, đập đồ của tôi còn gây rối bừa bãi nữa, cô Giang này, số tiền này cô định bồi thường thế nào đây hả?"
"Nếu không thì kêu ông bố chủ tịch Giang của cô đến đây xem thử nhé?"
"?????"
Đừng nói cả đám Giang Miên mà ngay cả Thường Lật cũng choáng váng, cô mua câu lạc bộ này từ hồi nào chứ?
Sắc mặt Vưu Ly không đổi, cô đè khoé miệng xuống, Thường Lật lập tức hiểu ý, cũng ngẩng đầu ưỡn ngực lên.
Người phụ trách vừa được Thường Trật dẫn tới từ bên ngoài đang định bước lên sửa lời thì bị Phó Thời Dục liếc mắt lén cảnh cáo.
Người phụ trách khựng lại rồi lo lắng không thôi, đây là lần đầu gặp bà chủ mà lại còn đắc tội người ta rồi sao?
"Cô, thật sự là bà chủ sao?"
Giám đốc nơm nớp lo sợ bước lên, nếu đúng là vậy thì bọn họ tiêu đời rồi.
Vưu Ly dám làm bậy như vậy thì tất nhiên cũng đã điều tra trước rồi.
Ông chủ của quán này không biết là ai, chỉ biết sống ở nước ngoài, thận phận bí ẩn, vẫn chưa từng lộ diện, ngay cả người phụ trách cũng không biết tên họ của ông chủ là gì.
Ban đầu, Vưu Ly nghĩ nhà họ Vưu kinh doanh nhà hàng thì ít nhiều gì cũng sẽ có chút liên lạc, đến lúc đó cô nhờ anh trai nói với câu, có thể hù được là được rồi.
Nhưng lúc người phụ trách đột ngột bước vào, thật sự đứng trước mặt cô gọi một tiếng "Bà chủ" thì Vưu Ly cũng ngớ người luôn, anh trai cô làm việc nhanh chóng thế cơ à?
Khí thế của đám chị em của Giang Miên lập tức yếu dần đi, ánh mắt Đào Nhiên mang theo vẻ tìm tòi nghiên cứu nhưng lại bị Giang Miên lắc tay một cái, sau đó anh ta cười nói: "Chuyện cô làm thì tự mình giải quyết đi."
Anh ta nói xong thì hất tay Giang Miên ra rồi rời khỏi.
Lúc anh ta đi tới ngoài cửa thì kinh ngạc gọi một tiếng "Sếp Phó" mới khiến mọi người chú ý tới.
Đào Nhiên gật đầu rồi rời khỏi, hai người chỉ từng gặp mặt chứ không thân lắm.
"Thời.......Sếp Phó."
Khoé miệng của Giang Miên lập tức giương lên lần nữa, nếu có anh Thời Dục ở đây thì chắc anh sẽ giúp cô ta chứ nhỉ?
Vẻ mặt của Phó Thời Dục lạnh nhạt, đừng nói là phản ứng, ngay cả một cái ánh mắt hờ hững cũng chưa thèm nhìn Giang Miên lấy một cái, anh tự nhiên ngòi xuống sô pha bên tay phải của Vưu Ly, nới lỏng cà vạt: "Tôi ở đây chờ người, mọi người cứ tiếp tục đi."
???
Anh nói chờ ai cơ? Nhìn anh đâu có giống là chờ Giang Miên đâu?
Vưu Ly không rảnh quan tâm đến anh, tốc chiến tốc thắng, "Thứ nhất: Xin lỗi bạn của tôi, thứ hai: Ai hất rượu lên người cô ấy thì tự mình hất lại, thứ ba: đập hư đồ trong câu lạc bộ của tôi, muốn đền tiền mặt, WeChat hay là Alipay?"
Chiếm lấy thân phận ông chủ của người ta nhưng tổn thất được đền bù thì lại về tay cô ư!
Cả đám chị em lúc mới đầu còn hùng hổ ỷ thế hiếp người, thế mà bây giờ cả đám cúi đầu trước mặt Vưu Ly, cô nói gì thì nghe đó, hoàn toàn im miệng, dò hỏi Giang Miên phải làm sao bây giờ?
Làm sao bây giờ?
Còn có thể làm sao bây giờ?
Đương nhiên Giang Miên không muốn xin lỗi, Phó Thời Dục còn ở đây, bộ cô ta không cần mặt mũi hay sao?
Cô ta dẫn người xoay người định đi, Vưu Ly còn chưa kịp cản lại thì Thường Trật đã lập tức chắn ngay cửa.
"Điện thoại."
Phó Thời Dục đột nhiên lên tiếng, vẻ mặt lạnh lùng.
Giang Miên muốn giả ngu cũng không được, đành nhắm mắt kêu người đằng sau đưa điện thoại ra.
Sau khi Thường Trật xoá video xong thì xác nhận lại lần nữa rồi mới trả lại điện thoại.
Vưu Ly khoanh tay trước ngực, đầu ngón tay trắng ngần tuỳ ý giao nhau, đôi môi màu đỏ tươi xinh đẹp nổi bật cả gương mặt.
Cô biết có người quay video, còn có kế hoạch lát nữa đập điện thoại nữa cơ.
Nhưng bây giờ, Vưu Ly duỗi tay ra, "Đưa đây để tôi xem thử nào."
"Xoá cả rồi còn gì mà xem nữa?"
Đám chị em tức đến đỏ cả mặt, thoáng nhìn ánh mắt của Vưu Ly xong thì lại không dám không nghe theo, bèn đặt điện thoại lên bàn, "Không có gì hết!"
Tất nhiên Vưu Ly tin tưởng Thường Trật, huống chi ngay cả Phó Thời Dục cũng vào cuộc rồi.
Nhưng dù sao Giang Miên cũng là một phóng viên, biết sửa mấy thứ đó cũng không phải không có khả năng.
"Ừ, tự chụp rất đẹp."
Vưu Ly mở ảnh lên, từ từ đứng thẳng người, điện thoại trong lòng bàn tay chỉ trong tích tắc đã rơi "keng" một tiếng xuống ly rượu trước mặt, nghe hết sức êm tai.
"Ồ, xin lỗi nhé, không cẩn thận bị trượt tay."