Công viên mà Tóc Đỏ nói không xa dãy quán ăn lắm, chỉ mất mười phút đi bộ. Thế nhưng hiện tại Thiệu Hàn Việt nào có tâm trạng thảnh thơi đi bộ, sau khi nghe thấy việc cô bạn cùng bàn ngốc nghếch bị bắt cóc, lửa giận đã bốc lên đỉnh đầu.
“Đệt, có phải đầu óc của chúng nó bị chập mạch rồi không mà dám làm loại chuyện ngu xuẩn này?” Lệ Dương Vinh vội chạy theo Thiệu Hàn Việt.
“Bây giờ mày gọi điện cho Nguyên Châu, bảo nó dẫn người đến đi.”
“OK!”
“Tao qua đó trước. Chúng mày đến rồi thì nhớ đợi điện thoại của tao.”
“Hả?”
“Không có tin tức gì thì đừng đến.”
“Ơ, bọn nó có nhiều người mà mày có mỗi mình…”
“Thắc mắc ít thôi, gọi nhanh lên đi!”
“À rồi…”
Lũ Tóc Đỏ đang đợi ở bãi đất trống phía tây công viên, xa xa, bọn họ nhìn thấy một bóng người đang đến gần.
“Thiệu… Thiệu… Thiệu… Thiệu Hàn Việt!”
Tóc Đỏ giơ tay đánh vào đầu tên vừa nói: “Con mẹ mày, mày nói lắp gì đấy hả!”
“Em… em có… có nói lắp đâu.”
“Câm mồm! Mày xem mày có triển vọng gì không!”
“Một mình nó tới à?”
Tóc Đỏ nheo mắt quan sát đằng sau Thiệu Hàn Việt vài lần: “Chỉ có một mình nó…” Sau đó quay sang nói với đôi nam nữ đứng bên cạnh đống dụng cụ tập thể dục: “Anh Thiên ơi, thằng Thiệu Hàn Việt đến rồi.”
Anh Thiên không thèm để ý đến cậu ta mà lúc này đang vắt tay lên thiết bị “máy kéo tay” khoe khoang khoác lác với cô gái bên cạnh đầy kiêu ngạo: “Trông cậu nhỏ thế này tớ có thể kéo cậu lên một cách rõ ràng, cậu tin không? Không tin cậu thử xem, lên đây.”
“Anh Thiên ơi…”
“Thật đó, sức khoẻ của tớ tốt lắm, có thể cho cậu bẻ thử xương này…”
“Anh Thiên!”
“Cái gì!”
Tóc Đỏ thấy gương mặt ửng hồ của đại ca nhà mình mà lòng mệt mỏi: “Thiệu Hàn Việt đến rồi…”
Bành Thiên Hòa cuối cùng cũng dừng lại, nới lỏng tay nắm máy tập và ngước mắt nhìn Thiệu Hàn Việt đang tiến đến gần.
“Đệt!”
Phó Kim Hủ tất nhiên cũng trông thấy cậu, nhưng trong lòng cô không quá vui mừng. Bởi vì cô cảm nhận được Bành Thiên Hoà không có ác ý với mình, song không thể cam đoan cậu ta không có ác ý với Thiệu Hàn Việt.
Vì vậy, cô cảm thấy Thiệu Hàn Việt sẽ gặp nguy hiểm, tuy nhiên điện thoại di động của cô bị bọn họ cầm nên không liên lạc được với cậu.
“Thiệu Hàn Việt, tớ không sao, tớ ở đây chơi một lát rồi về, cậu về trước đi.” Phó Kim Hủ nháy mắt ra hiệu cậu mau chuồn đi, nhưng mà chàng trai ấy chỉ nhìn cô, không hề có ý muốn đi.
“Bành Thiên Hòa, mày có ý gì?”
Thiệu Hàn Việt tiến lên một bước, mười người phía trước Bành Thiên Hoà nhất loạt lùi lại một bước, lùi xong mới thấy không hợp lý, cả đám lại máy móc tiến lên trước một bước.
Nói bọn họ hơn Thiệu Hàn Việt mười người, nhưng đáng giận là nhuệ khí đều bị dập tắt khi chứng kiến hắn từng hung ác đánh mười người, đừng nói trước đó đã bị hắn đánh, bây giờ ở đây không có cậu ta tay chân cũng vẫn run rẩy.
“Có ý gì là có ý gì? Mấy tháng trước mày đánh gãy chân tao, mày nói xem tao có ý gì!” Bành Thiên Hòa gào thét.
Thiệu Hàn Việt nhìn qua: “Ờ, không phải bây giờ mày đang khỏe lắm à?”
“Bố mày nằm trên giường lâu như thế dĩ nhiên phải khỏe rồi!”
“À, vậy hôm nay mày muốn tiếp tục được nằm viện phải không?”
Tóc Đỏ thảng thốt ngoảnh lại: “Anh Thiên, không được đấu tay đôi…”
Bành Thiên Hòa nhìn Phó Kim Hủ cảm thấy lời nói này khiến mình mất hết mặt mũi: “Cút! Sao không đấu tay đôi được? Mày cho rằng tao thật sự không đánh lại nó à?”
Bên kia cãi nhau, Thiệu Hàn Việt không thèm quan tâm mà vẫy tay gọi Phó Kim Hủ: “Qua đây đi.”
Phó Kim Hủ cầm cặp sách lên chạy về hướng ấy.
“Cậu đừng đi!”
Bành Thiên Hòa kéo người lại, Phó Kim Hủ lùi mấy bước thì va phải cánh tay cậu ta: “Cậu, cậu bảo cậu ấy tới thì cho tôi đi mà…”
Bành Thiên Hòa cúi xuống nhìn cô gái nhỏ đang ngửa đầu và nói: “Tớ…”
“Cậu không giữ lời.”
Một câu rất đỗi đáng thương xen lẫn ý tứ oán trách làm cho Bành Thiên Hoà bối rối: “Không phải, không phải là không cho cậu đi, mà tớ chỉ muốn kéo cậu rời khỏi chỗ này thôi. Không thì cậu qua bên kia tiếp tục học từ mới nhé? Đánh nhau xong tớ sẽ gọi cậu.
“Anh huyên thuyên gì thế! Các anh em! Đừng để ý nhiều thế, lên!” Tóc Đỏ nghĩ tuyệt đối không thể để cho Bành Thiên Hòa làm chuyện “đấu tay đôi” ngu xuẩn này được, thế là vung tay lên gọi mười mấy người anh em cùng xông lên.
Phó Kim Hủ ngơ ngác: “Này các cậu… Thiệu Hàn Việt.”
Cô vừa hô vừa kéo người đứng ngoài nhất, song kéo thế nào cũng không dịch chuyển đành kéo thắt lưng của ta thật mạnh rồi đột ngột bỏ ra.
Phạch một tiếng, chun quần bên trong co dãn trở lại.
“Ai con mẹ nó?” Tên to con bị cô túm quay lại lườm: “Mày mày mày…”
“Mày cái rắm! Chỉ ai đó! Cút!” Bành Thiên Hòa đá thằng đệ, định kéo Phó Kim Hủ ra ngoài.
Thế nhưng lúc này Phó Kim Hủ như bị kích thích, tiến lên đằng trước và đá mạnh người định đánh Thiệu Hàn Việt.
Mấy tên đầu gấu vừa bị kéo vừa bị đá đều ngoái lại nhìn chòng chọc Phó Kim Hủ, song mới lườm đã bị đại ca nhà mình chửi cho một trận, bỗng chốc nhân sinh quan của đám đó gần như sụp đổ.
Đại ca, rốt cuộc anh ở phe nào hả!!
“Tóc Đỏ, tóc cậu đỏ ghê!” Phó Kim Hủ níu quần áo của tên Tóc Đỏ và kéo dãn hết sợi lên trên áo: “Cậu đẹp trai như thế, đừng để đánh nhau làm rối hết tóc… Thiệu Hàn Việt, còn chưa đi đi!”
Tóc Đỏ khóc không ra nước mắt, cái áo này là bà nội cậu ta đan cho đấy! Cậu ta giằng áo khỏi tay Phó Kim Hủ, kết quả dùng hơi quá sức làm Phó Kim Hủ ngã ra sau.
“Oái…” Tóc Đỏ chỉ vô tình nhưng cũng không giữ kịp người.
“Phó Kim Hủ!”
Bành Thiên Hòa đẩy mấy thằng đàn em ra, thấy Phó Kim Hủ lảo đảo ngã ra sau thì giật mình, định tiến lên đỡ nhưng không kịp.
Vì vậy chỉ đành trơ mắt nhìn Thiệu Hàn Việt cướp mất người!
Phó Kim Hủ cũng không ngờ mình lại ngã ra sau nên khi lùi lại mấy bước thì cảm giác có vòng tay đỡ eo mình, ngoảnh lại thì thấy Thiệu Hàn Việt đang đỡ mình.
“Cậu muốn tham gia lắm à?” Thiệu Hàn Việt cười như không cười, hài hước nhìn cô.
Mặt Phó Kim Hủ thoắt đỏ: “Vớ vẩn, tớ chỉ không muốn cậu đánh nhau thôi. Đừng gây chuyện nữa, cậu đã hứa về trước 5 giờ rồi cơ mà? Nhìn đồng hồ đi, còn ba phút nữa là năm giờ chiều rồi đó!”
Thực tế Thiệu Hàn Việt cũng không muốn ầm ĩ ở đây: “Tôi…”
Bịch…
Một tiếng động vang lên.
“…”
Phó Kim Hủ ngây cả người, do đứng gần nên cô nghe thấy rất rõ ràng. Thiệu Hàn Việt còn chưa nói hết lời, mặt đột nhiên bị ăn phải một quả đấm.
Lặng ngắt như tờ.
Hai người chậm rãi, quay lại nhìn người vừa đánh.
Đối phương cũng sợ ngây người, cậu ta là một tên đàn em tép riu, vừa rồi loạn chiến cũng không thấy đâu, vậy mà… Cậu ta ấy vậy mà đánh trúng Thiệu Hàn Việt.
Bớ làng nước!!! Cậu ta thật sự đánh Thiệu Hàn Việt!!!
“Ai bảo cậu động đến cậu ấy?!” Phó Kim Hủ nhận ra tình hình khí nóng bốc lên tận đỉnh đầu. Cô tận tình thuyết phục Thiệu Hàn Việt đừng đánh người nhưng không có nghĩa là có thể đánh cậu ấy.
Cô tức điên người, chẳng thèm nghĩ ngợi đã giơ chân đá mạnh.
Cậu đàn em nọ còn đang kinh ngạc thì nhận ngay một phát đá vào hạ bộ, sắc mặt xanh mét, hai tay nhanh chóng che chắn bảo vệ “thằng em”.
Tiếng rên rỉ vang lên, những người đứng phía trên nhìn xuống sợ hãi, vô thức nghiêng mình đi.
Thiệu Hàn Việt há hốc mồm, lúc bị đánh sắc mặt đằng đằng sát khí, bây giờ lại lặng yên.
Cậu hết nhìn người đang kêu rên trên đất lại nhìn cô gái đang bừng bừng sát khí: “… Cậu điên rồi à?”
Phó Kim Hủ kéo ống áo Thiệu Hàn Việt: “Đi thôi!”
Thiệu Hàn Việt khẽ cười.
Điệu cười trông cũng không được tử tế.
“Hàn Việt!! Bọn tao đến rồi!”
Đúng lúc này, cách đó không xa vang lên tiếng hô to.
Ngoái đầu lại nhìn thì thấy có tận ba mươi mấy người đang chạy đến, cầm đầu là Quý Nguyên Châu và Lệ Dương Vinh.
Lệ Dương Vinh mới chờ ở ngoài một lát đã không chịu nổi, lại thêm mãi không nhận được tin gì từ Thiệu Hàn Việt đành quyết định dẫn người vào.
“Chúng mày là đồ con rùa, thích chơi lấy nhiều địch ít phải không? Lên đây! Để bố mày chúng mày biết thế nào là tè ra quần!” Sau khi đến nơi, Lệ Dương Vinh chẳng nghĩ ngợi gì đã vung nắm đấm định xông lên.
“Khoan đã.” Thiệu Hàn Việt ngăn cản anh chàng.
“Sao?” Lệ Dương Vinh ngoảnh lại mưới phát hiện khóe miệng Thiệu Hàn Việt bầm tím: “Con mẹ nó mặt mày bị thương! Thằng nào đánh? Thằng nào?!”
Bên phía Bành Thiên Hòa có hơn mười người song cũng không chiếm được bao nhiêu lợi thế, bây giờ thấy người của Thiệu Hàn Việt đến lại càng luống cuống hơn.
Thiệu Hàn Việt ngăn Lệ Dương Vinh lại, nhìn Bành Thiên Hòa và nói: “Vẫn muốn chơi à?”
Bành Thiên Hòa định xông lên nhưng Tóc Đỏ nhanh mắt nhanh tay kịp thời kéo người lại: “Anh Thiên à, lần chúng nó nhiều người, thế là được rồi…”
Thấy Bành Thiên Hòa không lên tiếng, Thiệu Hàn Việt cười: “Thế thì kết thúc đi, giải tán.”
“Giải tán… Tán?!” Lệ Dương Vinh dường như không tin vào mắt mình: “Sao giải tán được? Mặt mày bị đánh ra thế này?”
Quý Nguyên Châu cũng không nhìn nổi: “Hàn Việt, mày không sao chứ?”
Thiệu Hàn Việt thong thả trả lời: “Không sao. Gần đây chúng mày cũng bị bố mẹ quản chặt mà, đừng gây chuyện nữa.”
Quý Nguyên Châu vẫn do dự: “Nhưng mà…”
“Với lại sắp 5 giờ rồi.” Ngay lúc cả đám còn đang hoang mang, Thiệu Hàn Việt nhìn Phó Kim Hủ: “Tao phải về đúng giờ.”
“5 giờ thì làm sao? Về nhà làm gì?”
Thiệu Hàn Việt chăm chú đáp: “Tao về học thêm chứ sao!”
Quý Nguyên Châu, Lệ Dương Vinh đều ngẩn tò te.
Cả đám: “…”
Trâu bò thế.
**
Mười lăm phút sau, Thiệu Hàn Việt cùng Phó Kim Hủ ngồi lên taxi về nhà họ Thiệu.
Thiệu Hàn Việt mở lời trước: “Cậu không sao chứ?”
Phó Kim Hủ trả lời bằng câu hỏi y hệt: “Cậu không sao chứ?”
Hai người gần như trăm miệng như một, Phó Kim Hủ lắc đầu: “Tớ làm sao có chuyện gì được.”
Thiệu Hàn Việt: “Cậu bị ngốc à mà đi cùng thằng Bành Thiên Hòa?”
“Tớ đang ngồi ăn thì gặp cậu ta, ngay từ đầu cũng không biết cậu ta là ai… Sau đó Tóc Đỏ bắt tớ đi và còn lấy điện thoại nữa.”
Thiệu Hàn Việt nghe kể vậy cũng biết không thể trách cô được. Vụ việc này do lỗi của cậu, nếu hôm nay cậu không đưa cô đến chỗ đó…
“Có điều Bành Thiên Hòa chỉ lấy điện thoại của tớ thôi, không làm gì khác cả, ừm… Tớ cảm giác cậu ta cũng không hẳn là xấu lắm…”
“Gì cơ?” Thiệu Hàn Việt sa sầm mặt.
Phó Kim Hủ không nhìn thấy biểu cảm của cậu, tiếp tục phân tích: “Cậu ta trông dữ dằn vậy thôi chứ cũng khá ngốc nghếch, miệng luôn kêu đấm đá nhưng thật ra…”
Mặt mày Thiệu Hàn Việt càng lạnh lẽo hơn: “Cậu có biết nó mấy phút mà đã cho là tốt rồi? Đầu óc cậu thiếu canxi à?”
Phó Kim Hủ đáp: “Biết là quan hệ của hai người không tốt, nhưng tớ cũng chỉ nói vậy thôi.”
“Cậu, á á…” Thiệu Hàn Việt đưa tay sờ môi.
Phó Kim Hủ ngoảnh lại nhìn cậu bằng ánh mắt lo lắng: “Sao thế? Đau à?”
Thiệu Hàn Việt lạnh lùng lườm cô, đến khi thấy ánh mắt lo lắng của cô cơn giận mới giảm: “Ừ.”
“Nhà cậu có thuốc không, về nhà bôi thuốc cho cậu?”
“Để sau đi.”
Phó Kim Hủ khá lo lắng, nếu bây giờ cô Đường nhìn thấy vết thương thì phải giải thích thế nào đây…
“Phó Kim Hủ.”
“Ơi?” Cứ thấp tha thấp thỏm.
“Lần sau gặp Bành Thiên Hòa, nhớ đi đường vòng?”
“Ừ.”
“Nhưng có tôi ở đây…”
Phó Kim Hủ ngoảnh sang nhìn cậu đợi câu tiếp theo: