Lớp 12 là quãng thời gian gian khổ nhất nhưng cũng quãng thời gian trôi qua nhanh nhất.
Bất kể thành tích tốt hay thành tích xấu, dường như tất cả đều ngoan ngoãn hơn trong quãng thời gian này.
Phó Kim Hủ tự biết mình không giống với Thiệu Hàn Việt, cô không phải là thiên tài, thậm chí đã từng một vài lần văng khỏi top ba. Vì vậy cô phải càng cố gắng hơn để tiến bước về phía trước dù mang theo tâm trạng căng thẳng.
Thiệu Hàn Việt cũng cảm nhận được sự hoảng loạn và áp lực của cô, song loại chuyện này trừ bản thân mình tự giải quyết ra, người ngoài chẳng thể nào gánh vác thay được. Do đó cậu không nói gì, chỉ lẳng lặng ở bên cạnh, cố gắng không làm phiền đến cô.
Chẳng mấy chốc, năm lớp 12 đã trôi qua.
Thời gian thi tuyển sinh đại học càng ngày càng đến gần hơn, đếm ngược từ một trăm ngày xuống còn năm mươi ngày, rồi từ năm mươi ngày còn mười ngày và cuối cùng số ngày còn lại chỉ còn là hàng đơn vị. Càng tới gần ngày cuối lớp học càng vắng. Rất nhiều bạn chọn ôn bài ở nhà, giống như rời khỏi trường học bầu không khí áp lực sẽ khiến mọi người cố gắng hơn.
Gia Anh là một trong những địa điểm thi sẽ làm công tác nghênh đón thí sinh, do đó khi thời gian đến ngược còn ba ngày, tất cả phòng học đã trống không.
Khi Phó Kim Hủ mang tất cả sách vở về nhà, đột nhiên cô cảm thấy rất thoải mải.
Bởi cô biết rằng, mọi thứ sắp kết thúc rồi.
Mấy ngày sắp tới đối với bọn họ lúc đó mà nói, vô cùng quan trọng, nhưng nói thật, nhiều năm sau này Phó Kim Hủ nhớ lại, cô lại có ấn tượng rất mơ hồ về những ngày thi đại học đó, ví dụ như thi đề nào, trong lúc thi có căng thẳng không, lúc bước ra khỏi phòng thi cảm thấy thế nào, cô đều không còn nhớ rõ lắm.
Điều duy nhất để lại ấn tượng sâu sắc cho cô là khoảnh khắc sau khi thi xong môn cuối cùng, vừa bước ra khỏi cổng trường đã nhìn thấy người kia.
Người đó mặc đồng phục mùa hè của Gia Anh, quần đen áo trắng, nhẹ nhàng thoải mái, tràn ngập sự rực rỡ của ánh mặt trời. Anh cứ thế đứng ở đó, cầm dụng cụ để dự thi trong tay, nở một nụ cười tươi tắn trên mặt.
Đó không phải là một cảnh tượng cảm thiên động địa gì, nhưng nó khiến cô nhớ kỹ rất nhiều năm.
“Cậu ra ngoài khi nào thế?”
Phó Kim Hủ đi lại gần, đưa tay lên trán che đi ánh mặt trời, ngước nhìn cậu.
“Nửa tiếng trước.”
“Vậy sao cậu còn chưa về?”
“Chờ cậu.”
“Nhưng trời rất nóng, cậu còn đứng ở đây.”
“Không phải hôm qua cậu nói rất ghen tị với các bạn khác được cha mẹ đứng đợi bên ngoài sao?” Thiệu Hàn Việt cốc đầu cô một cái, “Hôm nay tớ cũng đến góp một chân.”
“… Cậu đừng kiếm lợi từ tôi.”
“Gọi một tiếng ‘bố’ nghe xem nào.”
Phó Kim Hủ đấm cho cậu một cú đấm.
Thiệu Hàn Việt mỉm cười, nắm lấy nắm đấm của cô. “Đi ăn cơm thôi.”
“Đám Lệ Dương Vinh đâu?”
“Bọn họ không cần thi môn hôm nay.”
“Ồ…”
“Nhưng tối nay cậu có thể gặp được bọn họ. Tối nay là bữa cơm đầu tiên sau khi tốt nghiệp.”
“Ừ.”
“Thi thế nào?”
“Tạm được, còn cậu?”
“Tệ hơn tạm được của cậu một chút.”
“Xì…”
Tối nay lớp nào cũng tổ chức một buổi liên hoan chúc mừng tốt nghiệp và kỳ thi tuyển sinh đại học cuối cùng cũng kết thúc, mọi người đều vô cùng hào hứng với buổi liên hoan tối nay.
Lớp Phó Kim Hủ và ba lớp còn lại đã cùng nhau đặt chỗ ở một khách sạn. ba người Phó Kim Hủ, Giản Hòa, Sài An An cùng nhau đến. Hôm nay gần như tất cả mọi người đều không mặc đồng phục học sinh mà mặc quần áo của chính mình.
Các cô còn chưa tìm được vị trí chính xác của lớp của mình ở đâu, Lệ Dương Vinh đã lớn tiếng gọi loạn cả lên, khiến các cô không thể làm ngơ.
“Giản Hòa! Các cậu đến rồi à?” Lệ Dương Vinh cũng nhanh tay lẹ mắt, nhanh chóng tìm chỗ cho ba người bọn họ, “Nào, đến đây, đến đây, đã chuẩn bị cho các cậu rồi, Hủ Hủ, cậu ngồi bên cạnh Việt ca.”
Mọi người trong lớp đều ngầm hiểu trong lòng, nghe nói vậy thì ý vị thâm trường nhìn hai người bọn họ.
Phó Kim Hủ: “…”
Được rồi.
Đã lâu lắm rồi mới thấy Thiệu Hàn Việt mặc thứ gì đó không phải là đồng phục của trường, mặc dù tối nay cậu mặc rất đơn giản, nhưng không thể không công nhận là rất đẹp trai. Sau khi Phó Kim Hủ ngồi xuống liền liếc mắt nhìn cậu vài lần.
“Cậu đang lén lén lút lút nhìn ai đấy?” Thiệu Hàn Việt dựa lưng vào ghế, vươn đôi chân dài ra, khẽ mỉn cười nhìn cô.
Phó Kim Hủ ngoái lại khẽ lườm cậu: “Ai lén lút?”
“Cậu.” Thiệu Hàn Việt càng nhích lại gần cô, “Sao nào, kỳ thi kết thúc rồi, cuối cùng cũng có thời gian để ý đến tớ.”
Phó Kim Hủ nghẹn lời, nhét một quả dâu tây vào miệng cậu: “Bạn đừng nên nói chuyện thì hơn.”
Thiệu Hàn Việt mở miệng ngậm lấy, “Ừ, làm phiền cậu đút cho tớ.”
Phó Kim Hủ: “…”
Mọi người xung quanh điên cuồng nhìn trộm, không ổn rồi, không ổn rồi! Vừa mới tốt nghiệp một cái đã bắt đầu mất kiểm soát!!! Còn đút cho nhau nữa!
“Mọi người ơi, lớp chúng ta đã đến đông đủ rồi, tập trung chụp hình đi!” Lớp trưởng đột nhiên đề nghị.
“Được, được.”
Mọi người đứng dậy cùng một lúc cho nên có chút chen lấn lẫn nhau, may mà Thiệu Hàn Việt và Phó Kim Hủ ở bên ngoài, cho nên không cần đứng lên.
“Tớ đứng, tớ đứng, ai da, cậu đừng che khuất tớ chứ!”
“Cái đệch! Tớ có thể đứng tlên ghế không?”
“Chụp dáng nào đây? Chúng ta tạo dáng gì nào?”
“Bình thường chút. Đừng làm mặt quỷ. Xin các cậu.”
“Con gái, con gái đứng phía trước đi.”
…
Một đám người lôn xộn ồn ào, hơn nửa ngày mới xác định được vị trí của mình.
“Xong chưa? Xong rồi á? Tớ bấm chụp nha.” Các bạn học sinh cùng lớp và các lớp khác được gọi đến cùng nhau đứng trước ống kính.
“Được rồi.”
“Tớ đếm đến ba là chụp nha.”
“OK!”
“Một, hai, ba… Chụp!”
Cả đám tạo dáng đủ các kiểu khác nhau, mà góc phải ngoài cùng của bức ảnh, một thiếu niên đang ngồi cười khẽ, ngón tay nhéo má cô gái bên cạnh.
“Tớ sẽ chụp thêm cho các cậu vài tấm.”
“Được, được, được.”
Phó Kim Hủ sửng sốt, hả? Vừa rồi chụp không đẹp sao?
Cô đưa tay ra đập lên tay Thiệu Hàn Việt, “Không được nhéo tớ!”
Thiệu Hàn Việt: “Thật dễ thương.”
“Không!”
“Ba, hai…”
“Thiệu Hàn Việt!”
“Một, chụp!”
Một bức ảnh khác ra đời.
Trong ảnh, mọi người đều mang nụ cười tươi trẻ của riêng mình, mà trong góc tôi phía bên phải, thiếu nam thiếu nữ vẫn dựa sát vào nhau như cũ, cô gái hơi trừng mắt, dáng vẻ dường như rất kinh ngạc, mà chàng trai lại nghiêng đầu, dịu dàng nhìn cô gái bên cạnh…
Hơi thở của tuổi trẻ thoáng chốc lắng đọng trong hình ảnh này.
Những thứ này, đều là đã từng.
Rất nhiều năm sau, có người mở những bức ảnh này ra xem rồi giới thiệu những người xung quanh, họ sẽ chỉ vào chàng trai mặc đồ trắng bên phải nói, đây là đại ca của trường chúng tôi trước đây, không những cực kỳ đẹp trai, mà thành tích còn cực kỳ cao.
Cô gái bên cạnh thì sao?
Cô gái kia ấy à, là người trong lòng đại ca.
**
Hội trường khách sạn có tổng cộng bốn lớp học, nên tưng bừng náo nhiệt hơn buổi liên hoan tốt nghiệp ở các lớp khác, mà các giáo viên ngồi được một nửa thì ra về, để lại không gian tự do cho học sinh, để bọn họ tối nay tha hồ chơi bời.
Phó Kim Hủ cảm thấy thường ngày ở trường có rất nhiều người sợ Thiệu Hàn Việt, nhưng đến nơi này rồi mới nhận ra, nhân duyên của vị đại ca này hình như vẫn còn tốt lắm. Chỉ trong một buổi tối hôm nay, đã có vô số người đến uống rượu với cậu, từ bạn cùng lớp đến bạn khác lớp, tựa như hôm nay nỗi sợ hãi của mọi người đối với cậu đã giảm hơn một nửa.
Từ sau lần đến làng du lịch đó Phó Kim Hủ đã biết tửu lượng của mình, cho nên sau khi uống vài ly thì không dám uống nữa, nếu như lại xảy ra chuyện giống như hôm đó, thì cô quả thật sẽ mất hết mặt mũi.
“Việt ca.”
Thiệu Hàn Việt mới ngồi xuống bên cạnh cô không bao lâu, lại có một bạn học từ lớp khác đi đến, Phó Kim Hủ vẫn co chút ấn tượng với người này, bình thường Lệ Dương Vinh hay sang lớp bên cạnh tìm cậu ta chơi game.
“Tối hôm nay chúng ta còn chưa uống với nha, 100%, tớ rót đầy ly trước.”
Thiệu Hàn Việt nhìn cậu ta,
“Có phải hôm hay các cậu muốn chuốc say chết tôi không?”
“Sao có thể chứ? Nào nào, mau cạn ly.”
Thiệu Hàn Việt mỉm cười, lắc đầu, rót rượu vào ly.
Cậu đứng dậy, cụng một cái vào ly của người kia, sau đó ngửa cổ uống cạn.
Phó Kim Hủ trông thấy cậu hơi loạng choạng, có phần lo lắng.
“Này, cậu vẫn ổn chứ?”
Thiệu Hàn Việt hỏi lại: “Cái gì?”
Phó Kim Hủ: “Tớ hỏi cậu vẫn ổn chứ? Có phải uống say rồi không?”
“Ừ … Hơi chóng mặt.”
“Vậy làm sao bây giờ?”
“Tớ ra ngoài cho thoáng một lát.” Thiệu Hàn Việt lấy điện thoại, “Cậu đừng uống.”
Xém tý nữa Phó Kim Hủ đã trợn tròn mắt, lúc này còn lo lắng cho cô, không phải cậu nên lo lắng cho chính mình sao?
Nghĩ cô còn đang ngẫm nghĩ, Thiệu Hàn Việt đã bước ra ngoài hội trường.
Phó Kim Hủ ngồi yên một chỗ nhưng trong lòng vẫn luôn không yên tâm, nên đã lén lút chuồn ra khỏi hội trường.
Bên ngoài hội trường là một hành lang, Phó Kim Hủ đoán có lẽ Thiệu Hàn Việt sẽ đến một nơi ít người để hóng gió, nên đã đi đến cuối hành lang.
Cuối hành lang là một ban công rộng, được ốp kính từ sàn đến trần, sau khi Phó Kim Hủ rẽ qua khúc cua liền nhìn thấy cậu. Nhưng không chỉ có một mình Thiệu Hàn Việt, mà còn có… một cô gái khác.
Cô không biết cô gái này, có lẽ là học sinh của một trong ba lớp đến đây hôm nay, có lẽ cũng đến đây tham gia buổi liên hoan tốt nghiệp.
Phó Kim Hủ thấy tư thế của hai người có gì đó sai sai, nên cô không đi vào trong, chỉ đứng đợi bên ngoài. Nhìn cô có vẻ như đang bình tĩnh chờ đợi, nhưng thực ra, hai tai của cô đã vô thức dựng đứng lên.
Trong trường hợp này, không có cô gái nào có thể hoàn toàn không để ý.
“Tớ đã nói hết những lời cần nói, Thiệu Hàn Việt, cậu không trả lời tớ cũng không sao, nhưng… nhưng cậu có thể cho tớ biết tương lai cậu muốn thi vào trường nào không? Tớ, tớ muốn ở cùng một thành phố với cậu. À, hay là chúng ta thêm WeChat trước, sau đó liên lạc cũng được.”
Phó Kim Hủ ló một con mắt ra nhìn sang, Thiệu Hàn Việt đặt một tay lên lan can, lông mày hơi nhíu lại, xem ra cậu vẫn còn chóng mặt.
Phó Kim Hủ trợn mắt liếc ai đó từ xa, thực sự là… đã là lúc này rồi mà vẫn còn có người đến tỏ tình.
“Tôi sẽ đến Đế đô.” Giọng nói Thiệu Hàn Việt khàn đặc.
“À, Đế đô à.” Biểu cảm của cô gái bừng sáng lên khi nghe câu trả lời. “Vậy tớ cũng–”
“Bạn gái tôi muốn đi, nên tôi đi theo cô ấy.”
Biểu cảm hạnh phúc của cô gái đột nhiên dừng lại, “Bạn, bạn gái?”
“Ừ.” Thiệu Hàn Việt ngước mắt lên, đôi mắt lạnh lùng, “Thật ngại quá, vừa rồi tôi có hơi chóng mặt nên tôi không trả lời được. Tôi đã có bạn gái, nên cô đừng thích nữa.”
Khuôn mặt cô gái tối sầm: “Nhưng… Không phải bọn họ nói hai người không yêu nhau sao?”
Ở trường ai mà chẳng biết tin đồn tình cảm của Thiệu Hàn Việt và Phó Kim Hủ, nhưng tin đồn chỉ là một tin đồn. Trước đó cô đã dò la nghe ngóng qua, các bạn cùng lớp bọn họ đều nói hai người thực sự không yêu nhau.
“Trước kỳ thi thì đúng là không yêu nhau.” Thiệu Hàn Việt suy nghĩ một lúc, “Nhưng sau kì thi thì đã yêu nhau.”
Cô gái sững sờ, “Tại sao …”
“Không có tại sao.” Thiệu Hàn Việt hững hờ nói, “Hủ Hủ nhát gan, không dám yêu đương lúc đang học trung học.”
Mặc dù nét mặt vẫn lạnh lùng như cũ, những lời nói lại bất giác có vài phần ấm áp.
Có lẽ đây là lần đầu tiên nữ sinh này nhìn thấy Thiệu Hàn Việt có bộ dạng thế này, ngây ra đến quên cả đáp lời.
Thiệu Hàn Việt tiếp tục nói: “Thật ra, tôi vẫn luôn chờ đợi cô ấy. Bây giờ khó khăn lắm mới đợi được đến ngày cô ấy đồng ý yêu đương với tôi, tôi vô cùng hạnh phúc. À, chuyện thêm WeChat ban nãy cô nói tôi sẽ không thêm, tôi sợ cô ấy không vui.”