Thiệu Hàn Việt đi đến đâu đều tỏa ra sức hút, điều này Phó Kim Hủ chưa bao giờ nghi ngờ.
Sau khi cuộc sống đại học chính thức đi vào quỹ đạo, Thiệu Hàn Việt chỉ đi lại giữa giảng đường và phòng nghiên cứu, thế nhưng trong trường vẫn có tin đồn về cậu.
Và tất nhiên chuyện Thiệu Hàn Việt có bạn gái chẳng mấy chốc đã lan ra khắp trường. Dẫu vậy, Phó Kim Hủ vẫn nghe ngóng được ai thích cậu, ai thổ lộ với cậu…
Vả lại, do hai người họ đều bận rộn chuyện học hành, tòa nhà giảng dạy lại cách xa nhau, nên bọn họ không có nhiều thời gian ở cùng với nhau. Do đó, trong mắt người khác, cảm giác tồn tại của người bạn gái là Phó Kim Hủ rất thấp.
“Hủ Hủ, tớ nói cậu nghe, tớ nghe nói hoa khôi khoa Quản lý kinh tế học chung môn thể dục tự chọn với Thiệu Hàn Việt đấy. Tớ nghe người khác nói, lúc lên lớp cô hoa khôi này cứ áp sát về phía cậu ấy đấy, cậu phải nâng cao cảnh giác biết chưa?” Trong phòng KTX, La Duyệt tận tình khuyên bảo cô.
Phó Kim Hủ đang ghi nhớ một đoạn trích từ tiếng Pháp, nghe vậy dừng lại hỏi: “Sao cậu biết nhiều tin đồn thế?”
La Duyệt: “Đó là đương nhiên rồi, tớ là nhân vật hàng đầu trong diễn dàn tin đồn của S Đại chúng ta mà.”
Phó Kim Hủ lắc đầu thở dài, “Cậu thích hợp làm paparazi hơn làm một thành viên của khoa tiếng Pháp chúng ta đấy.”
“Hừ! Tớ nói nghiêm túc đấy, cậu có nghe thấy những gì tớ vừa nói không?”
Phó Kim Hủ: “Nghe thấy, nghe thấy.”
“Vậy mỗi ngày cậu đừng có chỉ biết học học học, mau đi gặp Thiệu Hàn Việt nhiều hơn đi.”
Phó Kim Hủ: “Gần đây cậu ấy rất bận rộn, bên phòng nghiên cứu cũng rất nhiều việc.”
“Vậy thì làm sao? Dù thế nào đi nữa cũng phải yêu đương chứ.”
Phó Kim Hủ: “Lúc nào rảnh rồi nói sau.”
“Wow, hai người các cậu thật là tuyệt vời, học bá yêu nhau đều là yêu đương trong ý nghĩ sao?”
“Ừ…”
La Duyệt đi rồi, Phó Kim Hủ tiếp tục đọc sách.
Nhưng mới đọc được một lát, những lời La Duyệt vừa nói lại vang lên trong đầu cô. Vì vậy, Phó Kim Hủ đặt bút xuống, suy nghĩ một lát. Nhắc đến mới nhớ, tuy rằng mỗi đêm bọn họ đều nói chuyện với nhau, nhưng quả thật đã nhiều ngày rồi bọn họ không gặp nhau.
Cô biết cậu rất bận rộn, trước khi gia nhập vào Viện Nnghiên cứu Robot có rất nhiều việc phải làm, nên cô không làm phiền cậu, chỉ tập trung hết sức vào việc học tập của bản thân. Thật ra, cô cảm thấy không có vấn đề gì, chẳng qua nghe người khác nói như vậy lại cảm thấy hình như có chút là lạ.
Buổi chiều hôm sau, có tiết môn thể dục tự chọn.
Phó Kim Hủ và bạn cùng phòng đều chọn quần vợt, bởi vì mọi người đều là người mới nên tập luyện rất chăm chỉ. Tập được hơn nửa buổi học, Phó Kim Hủ, một người có thể lực rất kém, bắt đầu thở hồng hộc.
“Hủ Hủ.” La Duyệt và Khương Giang đi đến, “Mệt quá đi, có muốn nghỉ một lúc không?”
Phó Kim Hủ nhìn Lâm Tiểu Du ở phía đối diện, “Có muốn nghỉ một lúc không?”
“Có!”
Sau khi quyết định nghỉ giải lao, La Duyệt liền vừa đi vừa kéo Phó Kim Hủ theo, “Nhanh lên, chúng ta qua khu đối diện.”
Phó Kim Hủ: “Vừa nãy nói là nghỉ giải lao mà, đi đâu thế?”
La Duyệt chỉ vào sân bóng rổ cách sân quần vợt không xa,
“Chồng cậu chơi bóng rổ bên đó, cậu có muốn qua bên đó xem thử không?”
Môn thể dục tự chọn của Thiệu Hàn Việt là bóng rổ, có điều trước đây bọn họ toàn học trên sân bóng rổ trong nhà thi đấu, sao hôm nay bọn họ lại học ngoài trời? Phó Kim Hủ nhìn theo hướng ngón tay của La Duyệt, liền trông thấy Thiệu Hàn Việt mặc quần áo thể thao màu đen đang rê bóng.
Hồi cấp ba cô thường xuyên xem cậu chơi bóng rổ, nhưng từ khi lên đại học thì đây là lần đầu tiên.
Phó Kim Hủ: “Bọn họ đang chơi, bọn mình qua đó làm gì?”
La Duyệt cảm thấy đúng là đàn gảy tai trâu: “Cậu nhìn kỹ lại xem! Bên kia còn có một nữ sinh quần áo màu trắng nữa đó, đó chính là hoa khôi của khoa Quản lý Kinh tế, Bạch Thư Nghi.”
“À à…”
“Cậu nói xem có kỳ lạ hay không, con gái lại chọn học bóng rổ. Nếu là cậu thì cũng còn tạm được, đằng này cô hoa khôi kia yếu nhớt như sên, sẽ đánh được cái gì bóng với chả rổ sao?”
Lâm Tiểu Du cũng nói: “Cũng đúng.”
Nói xong hai người cùng nhìn về phía Phó Kim Hủ.
Phó Kim Hủ: “… Biết đâu người ta thực sự có thể làm được.”
“Có con khỉ, có thể thực sự ném được bóng vào rổ sao? Hay chỉ đứng bên cạnh xem người khác chơi?” La Duyệt nhéo nhéo mu bàn tay Phó Kim Hủ: “Về phần xem ai chơi, không cần tớ nói đâu nhỉ?”
Phó Kim Hủ: “…”
“Trời đất ơi, không phải trước đây tớ đã nói với cậu là cậu ta thích Thiệu Hàn Việt sao? Cậu có nghe thấy không vậy?”
La Duyệt kéo cô đi về phía trước, “Đi, chúng ta cũng qua đó xem bọn họ chơi!”
Phó Kim Hủ: “… Chúng tôi đang trong giờ học mà.”
La Duyệt: “Chỉ đi xem một lát, rồi lại về học sau.”
Lâm Tiểu Du: “Đúng, đúng, đi!”
Lớp bóng rổ thực ra ít các bài dạy về kỹ thuật hơn các lớp khác, vì đa phần những người chọn lớp bóng rổ đều là nam sinh của Hội Bóng rổ, nên về cơ bản thì giáo viên cũng dạy theo kiểu cùng cả lớp làm vài động tác khởi động cơ bản xong thì để mọi người hoạt động tự do.
Bình thường lớp của Thiệu Hàn Việt đều học trên sân bóng rổ trong nhà thi đấu, nhưng hôm nay vì trên sân đã có người nên tất cả nhân tài của lớp bóng rổ đều ra ngoài học trên sân bóng ngoài trời.
Các thành viên trong lớp tự chia thành mấy nhóm để chơi, mấy nữ sinh của lớp thì đứng bên cạnh xem bọn họ chơi, không có ý định tham gia cùng.
“Này! Thư Nghi, cậu có muốn thử ném bóng vào rổ không?” Một bạn nam đang cầm bóng đứng đối diện Thiệu Hàn Việt nói với mấy cô gái đang ngồi kia.
“Bọn tớ không thử đâu.” Bạch Thư Nghi, hoa khôi khoa Quản lý Kinh tế trong miệng La Duyệt, lên tiếng.
“Không sao đâu, tớ dạy cậu.”
Bạch Thư Nghi đưa mắt nhìn Thiệu Hàn Việt đang úp bóng vào rổ, vừa muốn mở miệng đồng ý: “Vậy… “.
“Vậy để chỗ này lại cho các cậu.” Thiệu Hàn Việt bất chợt lên tiếng: “Bọn tớ sang chỗ trụ bóng rổ không có người khác.”
Bạch Thư Nghi cứng đờ, không ngờ Thiệu Hàn Việt lại muốn bỏ đi, vì vậy cô nàng vội vàng nói: “Thôi bỏ đi, các cậu cứ chơi đi.”
Nam sinh vừa nói sẽ dạy cô nàng chơi có phần chán nản, “Thật sự không muốn học à?”
Bạch Thư Nghi mỉm cười, nói: “Bọn tớ chỉ đăng ký cho đủ số học phần thôi, ngồi nhìn là được rồi.”
Mấy nam sinh thấy vậy cũng không ép buộc, tiếp tục chơi bóng rổ với Thiệu Hàn Việt.
Bạch Thư Nghi ngồi tại chỗ, trong lòng có phần ấm ức khó chịu.
Cô đã được người ta gọi là hoa khôi thì tất nhiên là cô rất xinh đẹp, từ nhỏ đến lớn, những chàng trai đuổi theo cô nhiều vô số kể. Cô cảm thấy bản thân mình đã gặp rất nhiều chàng trai đẹp trai, nhưng khoảng thời gian trước khi lần đầu gặp Thiệu Hàn Việt cô vẫn phải thốt lên thật đẹp trai.
Cô ấy cũng coi như hao tốn không ít tâm tư lên người cậu, lớp bóng rổ khó đăng ký như thế nào ai ai cũng biết, cô phải huy động vài người mới có thể giành được nó, nhưng không ngờ đã học chung một lớp thể dục rồi mà cô vẫn không có cơ hội nào xuất hiện bên cạnh Thiệu Hàn Việt…
“Thư Nghi, cậu Thiệu Hàn Việt này thật thẳng nha…” Nữ sinh bên cạnh là bạn thân của Bạch Thư Nghi, nên đương nhiên cô ta cũng hiểu rõ tâm tư của Bạch Thư Nghi, thấy Bạch Thư Nghi hết lần này đến lần khác bị ăn bơ liền lên tiếng an ủi Bạch Thư Nghi.
Bạch Thư Nghi không đáp.
Bạn thân tiếp tục nói: “Có điều cậu cũng đừng buồn quá, tất cả mọi người đều nói cậu ấy rất lạnh lùng, đối xử với ai cũng như vậy hết, tớ đoán chắc là cậu ấy không biết cách làm sao để giao tiếp với các nữ sinh.”
“Không phải có tin đồn nói cậu ấy đã có bạn gái rồi sao?” Bạch Thư Nghi nói, “Họ sẽ không cư xử với nhau như vậy chứ?”
“Lời đồn cũng không đáng tin lắm đâu, tớ chưa từng thấy nữ sinh nào tiếp cận được cậu ấy, có lẽ là đã chia tay rồi.”
Bạch Thư Nghi gật đầu.
Trong trường có rất nhiều tin đồn, về Thiệu Hàn Việt càng nhiều hơn, nên cô cũng nửa tin nửa ngờ.
“Bạn học, có thể ngồi nhích vào trong một chút không?”
Một giọng nữ bất ngờ vang lên bên tai, Bạch Thư Nghi liền quay đầu lại, liền nhìn thấy một nữ sinh mỉm cười nói với cô, “Chúng ta muốn ngồi một lát.”
Khán đài nhỏ bên cạnh sân bóng rổ là nơi các lớp học thể dục ngồi nghỉ ngơi, nên Bạch Thư Nghi cũng không suy nghĩ gì, nhích vào trong vài ghế nhường chỗ.
La Duyệt kéo Phó Kim Hủ ngồi xuống, nghiêng đầu thì thầm: “Đừng có thờ ơ, nếu không cái chân này sẽ cho cậu đẹp mặt.”
Phó Kim Hủ ngả người ra sau, ung dung nhìn các nam sinh đang chơi bóng rổ trước mặt: “Phóng viên La vất vả rồi”.
“Này, cậu…”
“Được rồi, đừng đùa nữa.”
“Không được, cậu nhất định phải chú ý, tớ làm vậy đều là vì muốn tốt cho cậu.”
“Được, được, được, tớ sẽ chú ý.” Phó Kim Hủ chỉ chỉ vào mắt mình, “Tớ dùng thị lực 5.1 của mình bảo đảm, bắt đầu từ bây giờ, bất kỳ nữ sinh nào dám tiếp cận Thiệu Hàn Việt, tớ đều sẽ dùng chiếc vợt tennis trong tay này quật chết bọn họ.”
La Duyệt: “…”
Xem được một lúc, nếu không phải mỗi lần Giản Hòa đều lôi cô đi, cô sẽ không bao giờ đi xem cả. Bây giờ cũng vậy, mới xem được một lúc đã bắt đầu ngủ gà ngủ gật rồi.
“Về lớp thôi.”
Phó Kim Hủ vừa nói xong câu này thì đúng lúc người nào đó trên sân bóng rổ quay đầu nhìn lại. Có lẽ do cậu không ngờ cô sẽ ở đây, nên đã ngây người ra từ cái nhìn đầu tiên.
“Hàn Việt, bóng!”
Thiệu Hàn Việt lấy lại tinh thần, giơ tay lên chặn bóng, đánh nó trở lại.
“Tớ có việc một lát, các cậu tập tiếp đi.”
“Hả?”
Thiệu Hàn Việt xoay người đi đến khán đài nhỏ.
Đám người Bạch Thư Nghi thấy Thiệu Hàn Việt đột nhiên đi về phía bên này, trái tim không khỏi đập liên hồi.
“Thư Nghi, nước.”
“Hả?”
Bạn thân nhắc nhở: “Đưa nước cho cậu ấy, nhanh.”
Bạch Thư Nghi phản ứng lại, nhanh chóng đứng dậy cầm bình nước đặt bên cạnh lên.
Thiệu Hàn Việt đến gần, cô mím môi, đưa tay ra: “Thiệu….”
“Đến đây lúc nào?”
Người mới đến hoàn toàn phớt lờ cánh tay đang giơ ra của cô, nhìn về phía nữ sinh bên cạnh cô.
Bạch Thư Nghi sững sờ, vô thức quay đầu nhìn sang.
Chỉ thấy Thiệu Hàn Việt cúi người xuống lấy bình nước trong tay nữ sinh kia, mở nắp, uống hai ngụm lớn. Bình nước chỉ còn nửa bình, rõ ràng đã có người uống trước rồi.
Bạch Thư Nghi: “?”
Phó Kim Hủ không ngờ Thiệu Hàn Việt lại đột nhiên không tập nữa, cô nhận lại bình nước chỉ còn một ít nước sau khi cậu uống, càm ràm: “Lát nữa tớ còn phải học nữa đấy, sao cậu lại uống hết nước của tớ?”
Thiệu Hàn Việt mỉm cười, vươn tay xoa đầu cô: “Lén lén lút lút đến xem tớ tập, uống một hớp nước của cậu thì đã làm sao?”
“Gì mà lén lén lút lút chứ, lớp quần vợt bọn tớ ngay bên cạnh lớp bọn cậu, tớ chỉ đến đây ngồi nghỉ thôi.”
Thiệu Hàn Việt nhướn mày: “Sao không gọi tớ?”
“Thấy cậu đang bận.”
Thiệu Hàn Việt lại cười.
Thường ngày mặt mũi cậu lúc nào cũng lạnh như băng, chưa từng thấy cậu có vẻ mặt như lúc này, không xa lạ không khách sáo, toàn là niềm vui niềm hạnh phúc chân thật.
“Tối nay chúng ta đi ăn chung nhé?”
Phó Kim Hủ lắc đầu, “Tối nay tớ có hẹn cùng các bạn cùng phòng ra ngoài…”
La Duyệt không đợi cô nói xong, ngay lập tức nói chen vào: “Không sao, không sao! Các cậu cứ đi ăn đi, cứ đi ăn đi, chúng ta sẽ hẹn lần sau cũng được!”
Phó Kim Hủ: “Không phải cậu nói muốn ăn món đó từ lâu rồi sao? Cậu còn đặt bàn trước rồi.”
La Duyệt nào dám cùng Thiệu Hàn Việt cướp người, “Lần sau ăn cũng được…”
Phó Kim Hủ: “?”
Thiệu Hàn Việt vô cùng thấu hiểu lòng người: “Không sao, chúng ta cùng ăn khuya.”
“Nhưng buổi tối tớ có tiết tự học.”
Thiệu Hàn Việt: “Tớ đợi cậu.”
Phó Kim Hủ giương cao khóe môi: “Vậy được, chúng mình đến phố ăn vặt.”
Thiệu Hàn Việt gật đầu, trong mắt là vô hạn yêu thương: “Đều nghe cậu hết.”
Cô vốn cho rằng sau khi Thiệu Hàn Việt đến chào hỏi xong sẽ quay lại sân tiếp tục tập luyện, không ngờ cậu lại ngồi xuống bên cạnh cô.
Phó Kim Hủ: “Cậu không tập nữa à?”
Thiệu Hàn Việt đặt tay cô vào lòng bàn tay mình, chơi đùa với những ngón tay cảu cô, nghe vậy hờ hững nói, “Cậu ở đây rồi nên tớ không lỡ đi.”