Hôm nay là thứ Bảy nên di động của Phó Kim Hủ không vang lên tiếng chuông báo thức. Vì vậy cô cứ ngủ thẳng cho đến khi tự tỉnh.
Trước đây, dù cô có ngủ đến tự nhiên thức dậy thì trễ lắm cũng tầm 8-9 giờ là cùng, không ngờ hôm nay khi cô thức dậy, lấy điện thoại di động ra xem giờ, đã 11 giờ.
Phó Kim Hủ: “…”
Thật đáng ghét.
Rèm của cửa sổ sát sàn chưa được kéo ra, nên toàn bộ căn phòng vẫn còn chìm trong bóng tối. Phó Kim Hủ ngồi dậy, bật đèn trong phòng.
“Thiệu Hàn Việt?”
Không ai trả lời, Phó Kim Hủ vén chăn lên.
Nhưng ngay khi một chân vừa ló ra khỏi chăn, cô liền nhìn thấy một vài vết đỏ đỏ mập mờ trên đùi mình, cô giật mình, vội vàng cho chân vào chăn lần nữa.
Nhưng không ngờ, chỉ một động tác đơn giản như thế lại khiến nơi khó nói nào đó đau nhói lên, cũng cảm nhận được sự dính dấp ở bắp đùi, sâu sắc nhắc nhở cô những chuyện đã xảy ra đêm qua.
“Khỉ thật!!”
Phó Kim Hủ nhẫn nại chịu đựng, với lấy bộ đồ ngủ đặt bên cạnh, mặc chúng vào, cẩn thận đi vào phòng tắm.
Đứng trước gương, nhìn đôi mắt sưng đỏ của chính mình trong gương, cô nhớ lại những hình ảnh ngày hôm qua. Cô nhớ đến sự khiêu khích đầy sự quen tay hay việc của Thiệu Hàn Việt lúc bắt đầu, lại nhớ đến sự đấu đá lung tung của anh sau đó, cũng nhớ đến cảnh tượng giữa đêm mình đang ngủ say thì bị người kia lôi dậy giày vò một phen…
Phó Kim Hủ đưa tay ra che mặt. Có phải tối hôm qua cô quá bị động rồi không? Quả thật là bị hành hạ đến chết.
Có điều, sao anh lại thành thạo, có kinh nghiệm như vậy?
Sau khi ra khỏi phòng tắm, Phó Kim Hủ đi đến tủ quần áo để tìm quần áo thay ra. Cô lấy bộ đồ lót hôm qua cô mua ra, chuẩn bị cởi đồ ngủ ra để mặc vào. Nhưng ngay khi cô vừa cởi đồ ngủ ra, cửa phòng lại bị người đẩy vào.
Phó Kim Hủ ngay lập tức chộp lấy áo ngủ, chắn trước ngực: “Em thay quần áo, anh ra ngoài trước đi.”
Thiệu Hàn Việt không lùi mà tiến tới: “Anh mặc giúp em.”
“… Em tự làm được.”
“Cái em đang cầm mặc hơi phức tạp, anh dạy em.” Thiệu Hàn Việt cầm lấy món đồ lót anh mua từ trong tay c: “Duỗi tay ra.”
Căn phòng rất sáng, ngoài áo ngủ ra thì Phó Kim Hủ không có bất kỳ vật gì che chắn, mà áo ngủ bây giờ còn không mặc trên người.
“Tự em có thể…”
Thiệu Hàn Việt thấy cô đỏ bừng lỗ tai, cúi đầu xuống kề sát vào tai cô, “Sao thế, xấu hổ?”
Không sợ xấu hổ mới là lạ á!
Phó Kim Hủ ngước mắt lên trừng anh: “Anh xong chưa hả? Trả nó lại cho em.”
Thiệu Hàn Việt kéo áo ngủ Phó Kim Hủ đang chắn trước ngực, kéo cả cô cả áo vào trong lòng, sau đó ôm ngang thắt lưng cô, đặt cô dựa vào tủ áo phía sau, “Chưa xong, phối hợp một chút, nếu không em cứ chờ xem.”
“…”
Anh ép buộc cô để anh mặc nó giúp cô, hành động tỉ mỉ.
Phó Kim Hủ rất trắng, mà đồ lót Thiệu Hàn Việt đang cầm lại là một cái có dây đan chéo màu đen. Màu sắc và dây đan chéo trên làn da trắng mang đến một cảm giác cấm kị vô cùng sâu sắc.
Thiệu Hàn Việt nhìn xuống, ánh mắt cũng thay đổi.
Phó Kim Hủ vừa chạm vào ánh mắt này của anh liền biết không ổn rồi, đêm qua lúc anh chơi đùa cô đến chết đi sống lại cũng chính là ánh mắt này. Cô vội vàng đuổi người, “Anh đi ra ngoài trước đi.”
Thiệu Hàn Việt chen vào giữa hai chân cô, không có tí ý định rút lui nào, “Nhân viên bán hàng nói em mặc cái này chắc chắn rất đẹp. Cô ấy đã nói đúng rồi.”
Giọng của anh rất trầm, từ tính, không biết là cố ý hay vô ý, nghe vào tai luôn mang theo một mùi vị dụ dỗ người khác.
Phó Kim Hủ qua đầu, thay đổi chủ đề, “Em đói!”
Thiệu Hàn Việt nghiêng người xuống, cắn vào cổ cô: “Anh cũng đói.”
Phó Kim Hủ hít vào một hơi.
Mà đôi môi Thiệu Hàn Việt rõ ràng đang di chuyển xuống dưới. Phó Kim Hủ sợ hết cả hồn, lập tức đưa tay lên chắn trước ngực, “Anh, đừng lại đây! Em vẫn còn đau!”
Thiệu Hàn Việt ngẫm nghĩ một lúc: “Được, anh biết rồi.”
“… Anh biết cái gì?”
” Lần sau anh sẽ cải thiện thêm.”
“?”
Thiệu Hàn Việt bế cô dậy: “Trước đừng nghịch nữa, mặc quần áo vào ra ăn cơm đi.”
Phó Kim Hủ cầm lấy tay anh khi anh xoay người ra ngoài, “Anh đợi đã, em có chuyện muốn hỏi anh.”
Thiệu Hàn Việt: “Chuyện gì?”
“Có phải anh đã từng… thực hành rồi không?”
Thiệu Hàn Việt sững người: “Hả?”
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Thiệu Hàn Việt sững ra một chốc liền hiểu được ý của cô: “À, em nói chuyện kia à?”
Phó Kim Hủ liếc anh: “Bạn Thiệu, sao anh lại rành rẽ như thế?”
Thiệu Hàn Việt mỉm cười: “Đây có được xem như là sự tán thưởng em dành cho hành động của anh đêm qua không?”
Phó Kim Hủ: “… Hứ.”
Cái con người không biết xấu hổ này.
“Thực hành thì chưa thực hành, nhưng kiến thức lý thuyết thì đã nghiêm túc học một ít.” Thiệu Hàn Việt nghiêm túc nói, “Mọi người đều là lần đầu tiên, anh cũng không muốn quá nhếch nhác thảm hại.”
Phó Kim Hủ: “Ồ?”
“Cho nên, trước đây anh đã nghiêm túc học hành.” Thiệu Hàn Việt đưa quần áo tới cho cô mặc vào, “Dẫu sao anh cũng là học bá nhỏ mà, có phải em rất ngưỡng mộ khả năng học tập của anh không?”
Phó Kim Hủ đá một phát vào bắp chân anh: “Anh đừng có tự mình đa tình, anh ra ngoài đi!”
Thiệu Hàn Việt cười to, đi ra khỏi phòng, “Anh xuống bếp dọn đồ ăn ra trước.”
Phó Kim Hủ mặc kệ anh.
Thiệu Hàn Việt xuống bếp dọn đồ ăn ra, tâm trạng rất tốt.
Về lần đầu tiên làm chuyện này, tất nhiên anh sẽ không để chính mình có vẻ quá ngu ngốc, vì vậy trước đó anh đã học không ít kiến thức trong sách báo, nhưng dẫu sao cũng chỉ là kiến thức suông, đến khi thật sự lâm trận vẫn là không thể kiềm chế được bản thân, bằng không cũng không đến mức làm cô bị thương.
Mặt khác, một xử nam lần đầu tiên có thể chịu được bao lâu?
Nếu không phải trước đó đã giải quyết trước trong phòng tắm… mặt mũi của anh chắc không thể giữ được rồi.
**
Suốt hai tuần sau đó, Thiệu Hàn Việt luôn bận rộn với cuộc thi quốc tế về robot, lần này là đại diện cho S Đại, cho nên rất được người bên Viện Nghiên cứu xem trọng. Thường ngày Phó Kim Hủ rảnh rỗi sẽ đi đưa đồ ăn cho anh, bởi vì chỉ có lúc này, hai người mới có thể ở bên nhau.
Giữa tháng 6, là thời gian thi đấu Giải Vô địch bóng đá robot thế giới (RoboCup).
Sau giờ học buổi sáng, Phó Kim Hủ đưa hết sách vở cho La Duyệt.
“Buổi chiều mình sẽ không đến lớp, cậu mang sách vở về KTX giúp mình nhé.”
La Duyệt ngạc nhiên: “Hủ Hủ, không ngờ cậu cũng có ngày trốn học.”
Phó Kim Hủ: “Hôm nay đội của Thiệu Hàn Việt có trận đấu… Mình muốn đi xem.”
“À, cuộc thi robot đúng không?”
“Ừ.”
“Ai da, chuyện này mình có xem qua rồi, trước đây trên mạng có người từng nói qua trong đội trường của chúng tôi có Thiệu Hàn Việt, sao mình lại quên mất chứ?” La Duyệt nói, “Có điều hôm qua đã bắt đầu rồi, sao bây giờ cậu mới đi?”
“Hôm qua là chia nhóm thi đấu, chiều nay mới là trận chung kết. Mình muốn học xong lớp học buổi sáng rồi mới đi…”
“Ôi, cậu đúng là sinh viên 5 tốt. Mau đi đi, nhanh lên đi, đừng bỏ lỡ.”
Phó Kim Hủ: “Cảm ơn các cậu, mình đi đây.”
“Ừ.”
Địa điểm thi đấu nằm trong Trung tâm Triển lãm và Hội nghị Quốc tế ở nội thành. Cuộc thi lần này có các đội đến từ các trường đại học lớn trên thế giới. Ngoài các đội đến thi đấu ra, hôm nay còn có các nhà đầu tư và những người đam mê khoa học kỹ thuật cũng đến.
Trong tay Phó Kim Hủ sớm đã có vé Thiệu Hàn Việt đưa cho cô, cho nên khi vừa đến nơi, cô có thể đi thẳng vào trong mà không bị ngăn cản.
Sau khi tìm được số ghế của mình, Phó Kim Hủ mới phát hiện vị trí này ở hàng đầu tiên, hơn nữa… còn ngồi bên cạnh giáo sư Tôn tiếng tăm lừng lẫy của S Đại.
Thiệu Hàn Việt sắp xếp cái vị trí quỷ quái gì đây???
Phó Kim Hủ sợ đến mức đứng một lúc cũng không dám ngồi xuống. Sau đó, giáo sư Tôn phát hiện ra cô trước, “Bạn học Phó Kim Hủ? Sao em lại đứng đó?”
Giáo sư Tôn là Giám đốc của Viện Nghiên cứu Robot, trước đây khi Phó Kim Hủ đến Viện nghiên cứu đã từng gặp ông, cho nên cũng tính là có quen biết nhau.
Phó Kim Hủ nhắm mắt ngồi đại xuống: “Chào Giáo sư.”
“Đến xem thi đấu?”
“Vâng ạ.”
“Sáng nay trường chúng ta thi đấu không tệ, xếp thứ nhất trong nhóm nhỏ, bây giờ chúng ta hãy xem xem buổi chiều thi đấu thế nào.” Thầy Tôn thoạt nhìn có vẻ nghiêm khắc, nhưng thật ra lại là một người rất dễ tính: “Em xem, Hàn Việt ở đằng kia, thấy không?”
Phó Kim Hủ vốn cũng không đặc biệt đến tìm Thiệu Hàn Việt, nhưng lúc này bị thầy Tôn nói như thế, vẫn cảm thấy có một chút xấu hổ, “Dạ… Em thấy rồi ạ.”
“Thằng bé này rất xuất sắc, em thật có mắt nhìn.”
Phó Kim Hủ cười ngượng ngùng.
“Trường chúng ta đã tham dự RoboCup rất nhiều lần, nhưng mới là sinh viên năm nhất đã có thể tham gia vào đội của chúng ta rất ít. Cuộc thi này có hàm lượng kiến thức và yêu cầu kỹ thuật rất cao.” Giáo sư Tôn nói, “Thằng bé Hàn Việt này, đầu óc rất tốt, nếu tiếp tục chăm chỉ tiến lên, tương lai sau này khó mà nói hết được.”
“Vâng, anh ấy rất thông minh.”
“Đúng vậy.” Giáo sư Tôn quay đầu sang, “Có điều em cũng không tệ, thầy có nghe các giảng viên trong khoa em nhắc qua, em cũng là số một số hai trong chuyên ngành này của trường chúng ta.”
“Thầy còn biết cả những chuyện này ạ?”
“Không phải biết sao? Bình thường mấy người giảng viên các thầy gặp nhau cũng hay nhắc đến sinh viên. Hai em Kim Đồng Ngọc Nữ, có ai trong trường chúng ta không biết chứ?”
“Giáo sư, thầy nói đùa rồi.”
“Không, không, cả hai em đều rất tốt, các giảng viên đều xem trọng hai em.”
…
Trận chung kết vào buổi chiều vẫn chưa chính thức bắt đầu. Thiệu Hàn Việt và các thành viên trong đội đang thực hiện những điều chỉnh chiến thuật cuối cùng. Mọi người vừa nói chuyện vừa đi về phía khu vực nghỉ ngơi. Trong lúc vô tình, Thiệu Hàn Việt đã nhìn thấy Phó Kim Hủ ngồi ở khán đài.
Anh sắp xếp cho Phó Kim Hủ ngồi bên cạnh Giáo sư Tôn, bởi vì vị trí này gần khu vực nghỉ ngơi của bọn họ nhất.
“Thế nào, đã thảo luận xong chiến thuật buổi chiều rồi sao?” Thấy các sinh viên đi đến, Giáo sư Tôn đứng dậy.
Đội có 5 người, sau khi nghe giáo sư Tôn hỏi xong thì bắt đầu nói về chiến thuật lát nữa sẽ thi đấu của bọn họ. Thiệu Hàn Việt cách khoảng không nhìn Phó Kim Hủ, sau đó vươn tay ra vỗ nhẹ lên đỉnh đầu cô.
Phó Kim Hủ đụng một cái vào tay anh, thì thầm: “Anh cứ làm việc của anh đi, không cần quan tâm đến em.”
Thiệu Hàn Việt mỉm cười, gia nhập vào đội.
“Chiều hôm qua chúng em đã bị đội Carne của Mỹ chèn ép. Rõ ràng đối phương có ưu thế hơn trong việc kiểm soát bóng.”
“Hàn Việt nói đúng, chiều này chúng em sẽ gặp lại họ, vì vậy chúng em đã điều chỉnh robot.”
Giáo sư Tôn: “Carne là nhà vô địch năm ngoái, cho nên bọn họ thực sự rất có kinh nghiệm về mặt này.”
Thiệu Hàn Việt nói: “Vâng, có điều chúng em đã thiết kế một chương trình mới để hút bóng trên phần cứng, để robot của chúng em có thể kiểm soát được bóng nhiều hơn trên sân, nên sẽ không có vấn đề gì ạ.”
“Được, vậy đợi lát nữa xem các em thi đấu.”
“Vâng.”
…
Phó Kim Hủ ngoan ngoãn ngồi một bên, nhìn Thiệu Hàn Việt đĩnh đạc đứng trò chuyện với mọi người.
Trên thực tế thì anh là người nhỏ tuổi nhất của cuộc thi này, nhưng không biết vì sao, vừa nhìn anh một cái lại cảm thấy anh là người có sức uy hiếp nhất, mỗi lời nói mỗi hành động, đều không có sự ngây ngô của người mới.
Cô nhìn anh nói về chiến thuật, nhìn anh ra sân, nhìn robot anh anh chế tạo đuổi theo trái bóng tròn trên sân. Ngay khoảnh khắc đó, cô chợt nhớ đến Thiệu Hàn Việt hồi cấp ba. Kể ra thì các cô cũng chỉ mới tốt nghiệp cấp ba gần một năm mà thôi, nhưng cô lại không khỏi cảm thấy anh đã thay đổi rất nhiều.
Mất đi sự xốc nổi và non trẻ của khi đó, thay vào đó là sự chững chạc trưởng thành hơn, dường như càng ngày càng trở nên rực rỡ hơn.