Chi Sơ thở dài nuối tiếc nhìn cô vẫn luôn lấy tay ôm chặt thân mình.
" Hôm nay tha cho em. "
Lệ Đào lim dim mắt nhắm mắt mở đột ngột ngã nhào xuống đất ngất lịm.
Anh hoảng sợ đỡ cô dậy, cử chỉ mất bình tĩnh lay động người liên tục nhưng không có hi vọng.
" Đào Đào!! "
" Đào Đào!!! "
Cơ thể cô vốn yếu từ nhỏ, thường xuyên trải qua cảm giác mệt mỏi đau ốm.
Suốt hai năm ròng rã bị nhà chồng hắt hủi, bao bệnh tật cô mắc phải đều không phải điều đáng lo.
Chịu đựng uất ức thành quen, gần đây xuất hiện cơn đau âm ỉ dưới bụng cứ chốc chốc lại nhói lên từng đợt, mỗi lần như vậy cô đều cố gắng nhịn đau để qua mắt anh.
Hàn Chi Sơ xót xa cầm tờ bệnh án viêm ruột thừa cần được mổ gấp. Bàn tay nắm chặt run rẩy mất kiên nhẫn quát tháo dọa các bác sĩ khiếp sợ.
" Mấy người làm việc cho cẩn thận, đừng để bất kì vết sẹo nào trên người Hàn phu nhân! "
" Còn không mau vào phẫu thuật! "
Bác sĩ cùng y tá lườm lượt nhanh chóng tiến vào phòng phẫu thuật, đèn đỏ phát sáng trước cửa.
Anh đi đi lại lại trước phòng không dám đặt người xuống nghỉ ngơi chút nào.
Vợ còn phải chịu khổ bên trong sao anh nỡ lãng phí thời gian thảnh thơi.
Sau mấy tiếng đồng hồ trôi qua, đèn đỏ vụt tắt, cánh cửa khẽ mở. Anh như thấy được tia hy vọng, chạy bạt mạng tới dò hỏi tình hình.
" Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, nếu đến trễ chút nữa e là không qua khỏi. "
Chi Sơ mừng rỡ, khóe mắt tuôn trào nhỏ giọt nước mắt hạnh phúc.
Cô hôn mê cả nửa ngày trời mới tỉnh lại.
Ngón tay vừa cử động nhẹ đã khiến Chi Sơ náo loạn hết cả bệnh viện cho gọi bác sĩ thăm khám.
" Anh làm gì vậy. "
Giọng nói thều thào yếu ớt nhìn bộ dạng trẻ con vẫn không ngừng lo cho cô, suốt đêm qua anh không ngủ được, thân kè kè bên cạnh chăm sóc vợ không dám rời nửa bước.
" Em tỉnh rồi! "
" Có thấy đau chỗ nào không?? Em thèm đồ gì anh mua cho em!! "
Lệ Đào cười mỉm nhìn anh lo lắng cho cô không ngớt.
" Anh hỏi nhiều vậy em biết trả lời sao đây, chồng. "
Não bộ phóng thẳng năng lượng tập trung toàn lực vào một câu cô nói, " chồng ".
Hàn Chi Sơ nhanh nhảu siết chặt tay cô với biểu cảm sững sờ.
" Vợ, em vừa gọi anh là gì!? "
Lệ Đào đâu ngờ anh lại phản ứng mạnh tới vậy, lòng có chút bối rối không biết nên sửa chữa lại ra sao.
" Đ-đói… em đói rồi! "
" Anh mua cháo cho em! "
Vừa nói liền tức tốc lao thẳng ra bên ngoài, muốn tự tay mua đồ cho vợ.
Tô cháo còn nóng hổi, anh múc miếng nhỏ nhắn thổi nhè nhẹ tận tâm bón cho cô từng chút một.
" Nóng chứ? "
" Vừa miệng rồi, anh không cần phải làm vậy đâu. "
Miệng thì chối từ nhưng trong lòng nhen nhóm chút hy vọng được anh quan tâm nhiều hơn.
Cô đã ngã bệnh đến thế rồi mà trong đầu lại nghĩ đến công việc bận rộn của anh vẫn đang bị trì hoãn bởi mình.
" Anh không tới công ty sao? "
" Việc đó để trợ lý Diệp lo, em an phận nghỉ ngơi đi anh chăm sóc em. "
Con ngươi lặng lẽ hình dung ra câu nói vốn luôn phải tự tưởng tượng nay lại được chính miệng anh thốt ra, cô xúc động nghẹn ngào hồi tưởng lại quá khứ.
" Trước kia…mọi lúc bên cạnh em, anh đều cảm thấy lãng phí thời gian… "
Cánh tay khựng lại giữa không trung, luôn có một nỗi ám ảnh đeo bám anh tới tận bây giờ.
Cái ngày anh vô tâm với vợ mình, trở về nhà vài ngày. Cô đã cố gượng ép bản thân vui vẻ để gặp mặt, gương mặt có chút đượm buồn còn sót lại vài giọt lệ cùng câu nói " Nếu em chết rồi, anh có dành ra một ngày để dự tang lễ của em không? "
Lòng anh như thắt lại, đôi mắt mọng nước suýt chút nữa tuôn trào ra bên ngoài.