Hôm sau tỉnh lại, Kiều Dư An nhớ tới việc tham gia buổi đấu giá mà Giang Mộ Trì nói, vậy chắc chắn phải mặc lễ phục. Nhưng mà đã lâu lắm rồi cô chưa mua quần áo, trước kia ở nhà, hễ mẹ Kiều đi dạo phố mà thấy được cái gì ưng ý là sẽ mua cho cô, nên có sẵn quần áo dự bị, bây giờ cô không ở nhà nữa, đã lâu lắm rồi tủ quần áo không có thêm quần áo mới, đúng lúc đi dạo phố mua mua mua.
Bọn Lâm Tự Cẩm phải tới buổi tối mới có thời gian rảnh, vậy nên cô cũng chỉ có thể hẹn vào buổi tối, buổi chiều cô đã gọi điện báo cho Giang Mộ Trì rồi. Tới năm giờ chiều liền ra khỏi nhà, bốn người đi tới cửa hàng xiên que thường ghé, lâu rồi chưa ăn lại.
“Quá đã.” Kiều Dư An đặt ly nước chanh lạnh xuống, sảng khoái từ đầu tới chân, “Lâu lắm rồi không đi ăn xiên que chung với tụi mày.”
“Mày cũng biết vậy à, mày là đồ phụ nữ không có lương tâm, cưới chồng rồi là vứt bỏ tụi tao.” Lâm Tự Cẩm bất mãn nhất, trước kia hai người là như hình với bóng.
“Hí hí, không phải là do tao bận quá sao, bận làm việc, với lại trong nhà quản lý quá nghiêm.” Kiều Dư An vội vàng xin tha, kẹp thịt trong nồi đặt vào chén của các cô.
“Chắc tụi mày cũng nhận được thư mời của hội đấu giá kia nhỉ?” Gia thế của bốn người ở Vân Thành đều tương đương nhau, chắc là đều nhận được cả.
“Nhận được hôm qua, thảo nào hôm nay rủ tụi tao đi mua lễ phục, lễ phục trong nhà mày không vừa mắt mày à?” Dương Kinh Tuyền uống một hớp Coca.
“Nhà tao không có quần áo, lâu rồi chưa mua thêm quần áo mới. Lễ phục trong tủ quần áo của tao vẫn là của quý trước, mặc ra ngoài người ta thấy thì cười chết tao, người không biết còn sẽ nghĩ sau khi cưới chồng tao sống thảm lắm, ngay cả lễ phục còn phải mặc lại đồ cũ.”
Ở những buổi tiệc rượu tập trung nhiều danh viện như thế này, mặc lại lễ phục quý trước là tối kỵ, khẳng định sẽ có người chê cười cô, đặc biệt là do trước kia cô quá kiêu ngạo nên có rất nhiều người không ưa cô, họ sẽ càng chê cười cô hơn.
Cao Phái Thanh đoạt một miếng nấm từ trên tay Kiều Dư An, “Chẳng lẽ mày không thảm sao? Sau khi cưới chồng ngay cả tới tủ quần áo cũng không đổi mới, chậc chậc chậc.”
“Chỉ là do tao bận, không có thời gian mà thôi, gần đây hoạt động cũng ít nên không cần quần áo mới, để tao qua được đợt này cái đã.” Kiều Dư An bĩu môi, nhúng thêm một miếng nấm vào nồi.
“Gần đây đúng là ít hoạt động thật, nhưng qua đợt này là có thêm nhiều cái mới đấy, sắp tới đại hội giữa năm của các công ty rồi, bình thường sẽ tổ chức tiệc tối, mày có nghe công ty anh mày dự định tổ chức ra sao không?”
“Gần đây anh hai tao đang ghét bỏ tao, với lại bây giờ mới có tháng năm mà, còn sớm chán.” Kiều Dư An bây giờ bị anh hai ghét bỏ trên mọi phương diện. Chị dâu mang thai, bây giờ trong mắt anh hai chỉ có mỗi chị dâu, làm gì có chỗ cho cô chứ, cô cũng không muốn tới để bị ghét, lần nào tới cũng ăn mắng cả, không vui chút nào.
“Vậy xin hỏi bây giờ còn có ai không chê mày sao?” Lâm Tự Cẩm chọt thẳng vào điểm đau của cô, “Tao sớm nói rồi, mày như đứa trẻ bảy tám tuổi ấy, tới chó nó còn chê mày.”
“Lâm Tự Cẩm, mày nói năng cho cẩn thận nhé, tao thê thảm tới nỗi như vậy sao? Tao có rất nhiều người yêu thương đấy nhé?”
“Ai hả?” Ba người trăm miệng một lời hỏi.
“Chồng, chồng tao không chê tao.” Kiều Dư An lời lẽ chính đáng, hình như điểm qua một lượt thì cũng chỉ có Giang Mộ Trì không chê cô, có lẽ cô sống hơi thảm thật.
“Móa, Giang Mộ Trì không phải không chê, là không có cách nào nên mới phải giả vờ không chê, dù sao thì cũng đâu có ly hôn được, mày đừng nên nghĩ đẹp quá.”
“Mày im đi, Lâm Tự Cẩm, miệng của mày càng ngày càng độc, ăn nhiều một chút, nói ít lại đi.” Kiều Dư An thẹn quá nên giận, gắp cho cô ấy một đống đồ ngon, muốn lấp kín miệng cô ấy.
“Ưm, có ăn cũng không thể lấp kín miệng tao, lời tao nói đều là sự thật.”
“Quanh năm suốt tháng mày nói 8000 lần tuyệt giao, nhưng mà không phải là vẫn yêu tao không rời sao?” Vẻ mặt rất chi là đắc ý kia của Lâm Tự Cẩm khiến Kiều Dư An càng tức.
Ăn uống no đủ, mấy người xuống lầu, đi thẳng tới cửa hàng lễ phục, trung tâm thương mại này rất lớn, có cả vài cửa hàng chụp ảnh cưới, trong đó còn có một cửa hàng làm việc trong câu lạc bộ của Kiều Dư An nữa.
Trong cửa hàng chụp ảnh cưới có rất nhiều lễ phục, lễ phục cho thuê hay bán gì cũng rất nhiều, toàn những mẫu được ưa thích.
Lâm Tự Cẩm đi vào trước, thấy một chiếc váy cưới rất xinh đẹp, “Chị Kiều, sao hồi mày kết hôn không tổ chức hôn lễ thế, ngay cả váy cưới cũng không mặc, mày không cảm thấy hối hận à?”
“Có gì đâu mà hối hận, chờ khi nào tao muốn tổ chức thì tổ chức thôi, đâu phải sau này không tổ chức được nữa.” Cô cảm thấy bây giờ vẫn chưa thích hợp, chờ tình cảm của cô và Giang Mộ Trì sâu đậm thêm một chút thì hãy đề nghị tổ chức hôn lễ.
“Lễ phục ở bên này.” Cao Phái Thanh cũng vừa lúc muốn mua, họ đều là khách quen của cửa hàng nên cửa hàng trưởng đều quen biết.
“Cô Kiều, cô Lâm, cô Cao, cô Dương, đã lâu không gặp, các cô muốn mua cái gì ạ?”
“Đã lâu không gặp, chọn cho tôi với Thanh Thanh hai bộ lễ phục, lễ phục dạ hội nhé.” Kiều Dư An ôm chặt tay của Cao Phái Thanh, Lâm Tự Cẩm và Dương Khinh Tuyền chỉ tới xem cho vui thôi.
“Vâng, mời sang bên này ạ, đúng lúc cửa hàng mới nhập về nhiều mẫu lễ phục dạ hội của Pháp, đều là hàng cao cấp cả.” Gặp được những khách hàng như thế này là thấy tiền, sao mà dám không chiêu đãi chu đáo được chứ.
“Thanh Thanh, mày muốn mua kiểu như thế nào, đuôi dài, lộ vai, hay là lộ lưng?”
“Tao muốn mua một chiếc lộ vai, phụ nữ đã kết hôn như mày chắc không mặc lộ lưng được đâu nhỉ?” Ngay cả Cao Phái Thanh cũng biết ghẹo Kiều Dư An.
“Đâu có phải, chỉ là do tao không thích thôi.” Kiều Dư An quay đầu sang phía khác, lúc chiều gọi điện Giang Mộ Trì bảo là không được lộ lưng, không được lộ vai, không được lộ chân. Kiều Dư An hỏi mặc kiểu cổ chữ V khoét sâu được không, Giang Mộ Trì suy nghĩ một lát rồi bảo mua đi, Kiều Dư An đang cảm thấy khó hiểu thì Giang Mộ Trì lại nói, mua về mặc cho anh xem.
???Tưởng bở!
Cửa hàng trưởng đẩy cửa ra, bên trong đều là hàng cao cấp, giá cả không thấp, người bình thường đều không được thấy, chỉ có khách quen mới có thể vào chọn.
“Nhiều thế sao, mẫu lộ lưng này xinh thật đấy.” Chiếc váy màu hồng đào nhạt, phần dưới váy lại chuyển dần sang màu xanh non, mặc vào quả thật là giống như một quả đào mật tươi tắn, nhưng mà người mặc phải trẻ trung một chút thì mới có thể tạo ra hiệu ứng đáng yêu như thế được.
“Đừng mơ nữa cưng, một đống tuổi rồi chứ có phải 18 tuổi đâu mà bày đặt mặc mấy chiếc váy dễ thương.” Lâm Tự Cẩm am hiểu nhất là việc phũ Kiều Dư An.
“Tao chỉ khen một câu thôi mà, mày đừng có nói xấu tao, mày chọn cho tao một chiếc đi, kín đáo một chút nhé.” Kiều Dư An cũng không thích quá hở hang, cô không thích ánh mắt của những người đàn ông cứ lượn lờ trên người mình, cho dù có ý tốt hay không.
Lâm Tự Cẩm nhìn một vòng, chỉ vào một chiếc, “Chậc, được rồi, chọn chiếc kia đi, màu xanh lam đậm thay đổi dần, hơn nữa cũng rất phù hợp với tiêu chí kín đáo của mày, có Vân kiên [1] nữa, đừng nói tới vai hay lưng, nó có thể che tới tận cổ mày luôn ấy.”
[1] Tìm hiểu thêm về Vân kiên tại đây nhé các bạn:
“Ai, người phụ nữ này, ánh mắt đúng là không tồi ha.” Kiều Dư An đi tới sờ soạng một chút, nguyên liệu rất thoải mái, là lụa sa tanh, trang trí thêm Vân kiên nên mang hơi hướng cổ điển, trên Vân kiên rũ xuống những viên ngọc trai nho nhỏ, làn váy dài đến mắt cá chân.
Ngoại trừ có một thiết kế thắt lưng ở eo, gấu váy được xếp nếp tạo ra kiểu hình sóng rộng rãi, tổng thể chiếc váy là màu xanh lam, bắt đầu từ phần eo, màu xanh lam sẽ nhạt dần lên trên và xuống dưới, tạo ra cảm giác nhiều lớp của lễ phục. Và có lẽ xuất sắc nhất là Vân kiên, tăng thêm vài phần sắc thái cổ điển thần bí cho chiếc váy.
“Cũng không tệ lắm, muốn mặc thử không?” Mấy người Dương Khinh Tuyền cũng nói không tồi.
“Ừm, để mặc thử xem sao.”
Kiều Dư An bảo người lấy chiếc váy đó rồi đi vào phòng thử đồ, thử vào rồi ra soi gương thì hội bạn đều nói là khá đẹp.
“Vậy lấy cái này đi, sáng ngày mai đưa đến địa chỉ này cho tôi nhé.” Kiều Dư An đưa điện thoại để cửa hàng trưởng lưu lại địa chỉ.
“Vâng, nghe đồn là cô Kiều đã kết hôn, thì ra là thật sao?” Cửa hàng trưởng vội vàng chụp ảnh lưu lại địa chỉ.
“Ừ, sau này có mẫu nào đẹp thì cứ gọi điện thoại cho tôi, nếu anh có rảnh thì đưa tới nhà cho tôi xem cũng được.” Kiều Dư An cảm thấy mình không thể quá sa đọa, bây giờ phải bỏ thời gian ra chăm chút cho bản thân, cô muốn bắt được trái tim của ông chú già Giang Mộ Trì càng sớm càng tốt.
“Vâng, cô Kiều.” Mấy vụ buôn bán như vậy cầu mà không được đấy.
“Quẹt thẻ đi.” Kiều Dư An lấy thẻ từ trong túi ra. Tấm thẻ này là thẻ phụ Giang Mộ Trì cho cô, cô chưa quẹt thẻ của anh lần nào, hôm nay coi như làm mọt gạo một lần, hưởng thụ cảm giác được chồng nuôi một chút.
Cao Phái Thanh cũng chọn một bộ váy lộ vai, bốn người ra khỏi tiệm xuống lầu, lầu dưới là quần áo nam, Kiều Dư An nghĩ đến tủ quần áo của Giang Mộ Trì, nảy ra một ý.
“Tụi mày đi với tao tới cửa hàng quần áo nam xem thử được không?”
“Mua quần áo cho anh nhà mày à? Khi nào mà hiền huệ như vậy thế?”
“Tao vẫn luôn hiền huệ nhé, đừng có hạ thấp tao như vậy được không? Đi thôi đi thôi, dù sao cũng còn sớm.” Kiều Dư An kéo các cô đi.
Đi đến khu quần áo dạo phố, “Quần áo đi làm của anh ấy nhiều lắm rồi, tao định mua cho anh ấy một vài bộ quần áo để đi chơi.”
“Ui cha, kết hôn chưa bao lâu mà đã nắm rõ thói quen của người ta như thế rồi, khá lắm cưng.” Lâm Tự Cẩm dùng bả vai đụng vào người cô. Trước kia cho dù như thế nào thì cô ấy cũng không hề nghĩ Kiều Dư An sẽ thay đổi đến như vậy, khi đó cái mà Kiều Dư An không thích nhất là đàn ông, nhiều người theo đuổi như thế nhưng chưa bao giờ thấy trái tim cô rung động một chút nào cả, bây giờ thì đừng nói tim, cả người cũng đi theo luôn rồi.
“Quần áo của anh ấy đặt ngay bên cạnh, có mắt thì đều có thể nhìn thấy, mày đừng trêu tao, sớm muộn gì mày cũng sẽ như tao thôi.” Kiều Dư An không phục lắm, lúc trước cô cũng thề son sắt rằng mình sẽ không thèm làm mấy chuyện như vậy, chẳng phải bây giờ cũng quên béng lời thề rồi sao.
“Ừ, không trêu mày nữa, mua nhanh đi, sắp 9 giờ rồi, có phải mày cũng nên về nhà rồi không, tránh việc lát nữa anh nhà mày lại tới tìm, giờ giới nghiêm của nhà mày là mấy giờ?” Các cô nói đến cái này lại càng muốn cười, trước kia nhảy Disco đến rạng sáng, bây giờ lại có giờ giới nghiêm, đúng là trước và sau khi kết hôn chênh lệch lớn thật.
“10 giờ, còn nhiều thời gian.” Kiều Dư An bĩu môi, chú tâm lựa quần áo, cô cảm thấy sinh hoạt của mình giống như nước ấm nấu ếch xanh, cô chính là con ếch xanh kia, còn Giang Mộ Trì là nước ấm, tới bây giờ cô đã bị nấu chín rồi.
“Còn sớm chán.”
Mấy người giúp đỡ cho ý kiến, Kiều Dư An mua ba bộ quần áo dạo phố, chờ tới khi chọn xong thì đã là 9h30, cũng tới lúc phải về nhà rồi.
Mới ra khỏi cửa trung tâm thương mại, Giang Mộ Trì đã gọi tới, “Em ở đâu, anh đang ở trung tâm thương mại Vĩnh An đây này.”