Hồn Anh Nơi Đâu

Chương 2: Cảm vặt



Tôi đang gặm móng heo thì cô hai đến ngồi bên cạnh, cùng tôi bàn về chuyện nhà: “Tiểu Hạnh này, hôm nay Tịch Nhã đã gả đi rồi, cháu cũng nên mang tin vui về đi.”

Tên đầy đủ của tôi chính là Cao Hạnh, Tiểu Hạnh là tên gọi lúc nhỏ còn Cao Tịch Nhã là tên của người chị họ vừa mới kết hôn xong.

“Cháu sao? Vẫn còn sớm lắm.” Tôi nhồm nhoàm nói, trong miệng vẫn còn đang gặm móng heo.

“Chu gia này có khá nhiều thanh niên tài giỏi, không thì cũng có quan hệ rộng lớn, con gái sinh ra ở chi thứ họ cũng không để ý, bất quá thì cháu tìm đại một người thuộc chi thứ bên đó cũng được.” Cô hai nghiêm túc nói.

“Vâng ạ, cháu sẽ suy nghĩ.” Tôi ậm ờ đáp lại, trong lòng lại không nghĩ như vậy.Tôi không muốn phải chọn một người trong số họ, tổ tiên tôi dù có tướng mạo bình thường đi chăng nữa thì tôi cũng không muốn lấy phải một người chồng bị điên!

“Chị hai này, con bà nó, chị còn lá bùa nào nữa không? Hai ngày nữa em muốn đến khách sạn để thanh lọc trừ tà.” Một người anh họ lạ hoắc từ đâu đến bắt chuyện với cô hai.

Lại nữa rồi, tôi không muốn nghe, tôi không muốn nghe, tôi tiếp tục ngồi gặm móng heo. Những người trong nhà của tôi, nhìn thoáng qua thì thấy ai nấy đều mặc quần áo chỉnh tề, nhưng một khi mở miệng thì lại bắt đầu nhắc đến thần linh, nhiều lúc tôi lo rằng họ sẽ bị cảnh sát bắt lại, đây không phải là đang tuyên truyền mê tín thời phong kiến đó sao? Thế nào thì tôi cũng là người sinh ra dưới lá quốc kỳ đỏ, sinh trưởng ở một thời đại có nền giáo dục tiên tiến, coi như tôi không nghe thấy gì, tôi không nghe thấy gì cả…

“Chị xem con bé Tịch Nhã này vừa khéo léo lại kiên cường, đạo thuật học cũng nhanh, lại được gả cho đại thiếu gia của Chu gia, chị hai, sao chị lại sinh ra được một đứa con gái tốt như vậy chứ.” Cô ba ngồi bên cạnh hâm mộ nói.

“Đều là do công dạy dỗ của bà nội cả.” Cô hai cười đến toe toét.

“Em nghe nói, bên Chu gia rất thiêng, sau khi sinh đại thiếu gia lại sinh ra được một tiểu thiếu gia, đứa bé đó lại rất được Chu lão gia cưng chiều.”

Cô hai đột nhiên thay đổi sắc mặt: “Đứa bé đó chị thấy rồi, không nghe nó nói được lời nào, có thể là một đứa bé câm điếc ngốc nghếch cũng biết chừng, Chu lão gia chắc là đang đau đầu lắm.”

“Chớ nói năng lung tung, coi chừng bị người của Chu gia nghe được.” Cô cả nãy giờ vẫn luôn im lặng không nói gì bỗng nhiên quay sang liếc cô hai một cái, cô hai lập tức cúi đầu, không nói thêm gì nữa.

Tôi 囧囧 vừa nghe các cô bàn chuyện thần thánh vừa gặm móng heo, thời đại này là gì rồi mà lại còn phải phân chia giai cấp thế này nữa, sau này tôi nhất định phải gả đi thật xa, tránh bị bọn họ làm cho phát điên, ôi trái tim bé nhỏ của tôi.

Hôn lễ vừa kết thúc, tôi nhanh chóng trở về trường, cách xa cái quê nhà này ra một chút, trở nên yêu đời hơn một chút! Lý Nghi đang chải lông mi thì bất ngờ bị tôi nhảy ra ôm lấy, dọa nó hoảng sợ.

“Đại ca, dù có muốn ôm thì cũng phải chờ tao trang điểm xong đã chứ, giờ không phải là lúc đâu.” Lý Nghi nói xong liền đẩy tôi ra, tiếp tục chải lông mi.

“Không được, anh đây muốn làm bây giờ.” Tôi không quan tâm đến lời nói của nó, vì đang quá kích động, đây mới chính là hương vị của một người bình thường, tôi yêu người bình thường!

“Mới sáng sớm đã động dục rồi, còn có để cho người khác sống hay không vậy?” Mạnh Kiều xoa xoa mắt, chui ra từ trong chăn, chắc là tối qua nó thức ôn bài cả đêm, hai mắt giờ sưng lên như bánh su.

“Hạnh ca*, anh về rồi, có mang theo đặc sản gì không?” Lâm Tư Giai kéo rèm giường ra, nhìn tôi chớp mắt hình ngôi sao.

*Sau một hồi cân nhắc thì mình xin được nối gót một nhà mình quên tên và để nguyên chữ ‘ca’ và chữ ‘muội’ mà không edit lại thành ‘anh’ hay ‘em’, vì những từ này đều là cách xưng hô của người Trung Quốc, chúng không khó hiểu, lại có thể giữ được ý của các giả. Nếu nếu các bạn cảm thấy cách làm này không hợp thì có thể góp ý cho mình để mình sửa lại. Mình xin chân thành cảm ơn! : )

“Nhà của anh có nhiều thung lũng hơn cả mương rãnh nữa, lấy đâu ra đặc sản.”

“Không chào mừng anh đã trở về.” Lâm Tư Giai làm mặt quỷ.

“Giai muội, em… em sao lại có thể bạc tình như vậy.”

Trong phòng ngủ thì tôi, Lý Nghi và Mạnh Kiều ba người đều tự xưng là “anh”, vì dẫu cho có thân hình hay thể lực ra sao, ba đứa chúng tôi có thể đấu lại X tên lưu manh dữ dằn, chỉ có Lâm Tư Giai là em, không còn cách nào khác vì tính nó vốn giỏi chịu đựng, chúng tôi không thể ‘cứu rỗi’ nó được.

Tôi mệt mỏi nằm lên giường, không thể nhúc nhích nổi nữa, mỗi lần từ quê về thì tôi đều trở nên sống dở chết dở, lần này lại càng nghiêm trọng hơn, chân tay thì sưng phồng hết lên, còn đầu thì bị say xe. Lý Nghi nói là tôi rất dễ bị say xe, đi xe lửa cũng bị, thế là cuộc đời tôi lại nảy sinh thêm một điều ‘tuyệt vời’ nữa.

“Hạnh ca, em nghe nói ở chỗ nông thôn xa xôi đều không sạch sẽ lắm, sao anh không thử đến miếu coi thế thế nào?” Thấy sắc mặt của tôi không tốt, Lâm Tư Giai ân cần hỏi.

Lâm Tư Giai này có tính cách hơi mâu thuẫn, ở nhà tuy nó chính là đứa con cưng của ba mẹ, nhưng con người ta có tật xấu là chuyện bình thường, nó thì có lá gan còn nhỏ hơn con mắt của Mạnh Kiều, đã vậy còn thích xem tiểu thuyết kinh dị, trong phòng của chúng tôi, nó chính là người mê tín nhất.

“Anh muốn đem những thứ ‘dấy bẩn’ về đấy, em có sợ không?” Tôi cố tình hù dọa nó.

“Em có vật này ở đây, không, em không quen anh…” Lâm Tư Giai vuốt vuốt vòng chuỗi hạt trên cổ tay, giọng điệu rõ ràng là đang sợ muốn chết.

“Là anh chọc em đấy, trái đất này đã quá tải với 6 tỷ người rồi, sau này khắp nơi sẽ toàn rác bẩn cho coi.”

Đến chiều thì cơ thể của tôi đột nhiên trở lạnh, tiết học cũng không đến dự nổi nên đành phải xin nghỉ, uống một viên thuốc cảm rồi nằm ở trên giường đắp chăn. Mơ mơ màng màng cảm thấy cái tay để ngoài chăn của mình được một bàn tay lạnh lẽo nào đó nắm lấy, chắc là bọn Lý Nghi tan học trở về. Bên ngoài nhất định là đang rất lạnh, nhưng cũng không nên lấy bàn tay lạnh giá của mình mà nắm lấy bàn tay ấm áp của người đang bệnh chứ, thật là vô nhân đạo mà. Cổ họng tôi nói không thành lời nên bèn lẩm bẩm hai tiếng, cái tay kia lại không thèm nhúc nhích, vẫn bình thản nằm yên như cũ trên mu bàn tay của tôi. Được lắm Lý Nghi, mày đang khi dễ người bệnh phải không, chờ tao hết bệnh rồi sẽ đến tính sổ với mày.

Sự tình sau này tôi cũng không nhớ rõ, thuốc cảm tôi mua có tác dụng phụ là khiến cho người ta buồn ngủ, uống xong là tôi liền muốn thiếp đi. Lần thứ hai tỉnh dậy là bị Lâm Tư Giai đánh thức.

“Hạnh ca, em có mang cháo dinh dưỡng và bánh bao từ tiệm cơm đến cho anh đây, anh ăn đi cho nóng.” Ngủ một giấc thân thể liền trở nên thoải mái hơn nhiều, bụng lại đói cồn cào, tôi nhanh chóng nhảy ra khỏi giường đến ăn cơm.

“Lý Nghi đâu rồi? Anh đang có chuyện cần phải tính sổ với nó.” Nhớ chuyện hồi chiều tôi bị Lý Nghi dùng làm công cụ ấm tay, tôi nảy sinh ý định trả thù.

“Nghi ca không trở về cùng bọn em, tan học xong đã bị một nam sinh bên khoa thể dục kéo đi rồi, có chuyện gì hả?”

“Hồi chiều nó quay lại chọc anh.”

“Không thể nào, bọn em học chung lớp, anh ấy chưa hề quay lại phòng, có phải anh nhớ lộn hay không?”

“Vậy chắc là anh nằm mơ rồi, uống thuốc xong thì không được tỉnh táo cho lắm.”

Tôi còn nhớ như in cái cảm giác lạnh lẽo từ bàn tay kia, nhưng đó lại là do tôi nằm mơ? Nói mới nhớ, bàn tay kia quả thật không giống với của Lý Nghi, nó giống tay nam sinh hơn, giấc mơ này là thế nào đây, chẳng lẽ tôi đã đến độ tuổi muốn ‘yêu’ rồi sao?

Không biết là do thuốc tốt hay là công dụng của bát cháo mà đến tối là tôi đã khỏe lại, khoảng thời gian bệnh tật lúc chiều tựa như một giấc mơ, khiến cho tôi bị hai người Lâm Tư Giai và Mạnh Kiều nghi ngờ là giả bệnh nhằm trốn học.

Khi buồn ngủ mới phát hiện, sợi tơ vàng trên cổ tay đã bị đứt, chính là cánh tay bị ‘phi lễ’ trong mơ. Tơ vàng này là do bà nội buộc cho lúc mới sinh, tôi đương nhiên không tin rằng nó có khả năng trừ tà, chỉ vì cảm thấy nó đẹp nên vẫn luôn mang theo, bây giờ mang đến nỗi đứt ra luôn rồi. Tôi thật sự rất quý sợi tơ vàng này, mang suốt hai mươi năm cũng không phai màu, bỏ đi thì thật phí, tôi bèn buộc sợi tơ bị đứt lại thành một cái nơ bươm bướm treo ở đầu giường, đem đồ dùng tái chế lại.