Thì ra là thế, tôi chính là một cái bàn đạp trên con đường sống lại của nó, thế cũng tốt, nó đã cứu tôi nhiều lần như vậy, ba tôi đã nói qua “tích thủy chi ân đương dũng tuyền tương báo”, nên tôi phải báo đáp nó là đúng.
*Tích thủy chi ân đương dũng tuyền tương báo: ơn của người khác giúp dù nhỏ bằng một giọt nước, cũng phải báo đáp họ như một dòng suối, ý phải biết ơn người giúp mình và phải giúp họ nếu họ gặp khó khăn.
“Sống lại đường sống lại gập ghềnh đầy nguy hiểm, Miêu ca, để em giúp anh đi.” Trên mặt tôi tươi cười, trong lòng có chút mất mát, không phải ai cũng là tiên đế, không ai cũng có Peter Pan, làm sao có thể có người vô duyên vô cớ đi theo tôi.
“Bà xã, không nghĩ đến em cũng tốt bụng như vậy.” Tiểu Hắc khen ngợi nói.
“Anh nói xem tôi có thể làm được việc gì? Tôi cũng dùng tiền bày trận?” Tôi đoán bày trận chắc là không khó, chắc cũng như trẻ con mẫu giáo vẽ tranh thôi.
Ánh mắt Tiểu Hắc trong vắt: “Em không cần làm gì cả, ở bên cạnh anh là được rồi, em là rang buộc với thế giới này của tôi, em lớn mạnh thì anh cũng lớn mạnh.”
Bởi vì là ràng buộc nên mới luôn đi theo tôi sao, sao lại có cảm giác không cam long thế này.
“Thế, nếu tôi đi học huyền thuật thì có phải sẽ giúp được anh nhiều hơn không?”
“Lấy tính em không chịu được sự tối nghĩa của huyền thuật đâu.” Tiểu Hắc không tin tưởng nói.
“Sư phụ ở trên, nhận của đồ nhi một lạy.” Hai tay tôi tạo thành hình chữ thập nói, đây không chỉ là vì nó, cũng là vì chính tôi, nếu nó thật sự có thể trọng sinh làm người, nó nhất định sẽ không ở lại bên cạnh tôi, tôi không thể luôn ỷ lại nó, tôi muốn có lực lượng của chính mình để bảo vệ bản thân và người bên cạnh.
Tiểu Hắc nhìn chằm chằm tôi một lát, thở dài: “Tuy rằng anh cảm thấy em không thích hợp học cái này, nhưng bà xã đã cố ý nói, ông xã đương nhiên muốn cố hết sức.”
Tôi lập tức mặt mày hớn hở, đối với cái thế giới không biết kia tràn ngập tò mò: “Sư phụ, chúng ta học cái gì trước? Học vẽ bùa, hay là học bày trận?”
“Đầu tiên là vứt hết mấy cuốn sách này ra, mấy cái này em có xem cũng không hiểu được, mấy cái em có thể xem không mượn được ở thư viện đâu.” Tiểu Hắc dùng móng vuốt vỗ quyển bách khoa toàn thư ở trên giường của tôi.
“Ở thư viện không có thì tôi đi đâu mượn bây giờ, ba tôi sẽ không mượn hộ tôi.” Hồi nhỏ nghe nói sách ở nhà cũ đều là sách tổ truyền, không cho người ngoài mượn, tôi so với nguoqif ngoài không khác nhau lắm.
“Nền tảng của em rất thấp, sách của Cao gia cho dù em có mượn được cũng không hiểu được.” Tiểu Hắc làm ra một biểu tình không thể.
Miêu ca đả kích người như vậy, giống như mỗi lần khai giảng năm học mới thầy cô đều giảng một đống đạo lý, học kỳ trước học không tốt cũng không sao, học kỳ này nỗ lực vẫn kịp, cần chăm chỉ hơn, cần cù bù thông minh, chủ yếu là tôi sẽ kiên quyết không tin tôi là người gân gà nhất trong lịch sử Cao gia.
“Sư phụ! Phải tin tưởng đồ đệ, đồ đệ nhất định sẽ khiến sư môn tỏa sáng!” Tôi cam đoan với Tiểu Hắc.
“Cái người giúp bạn học của em giảm béo mà suýt hại chết người ta tuy là nửa thùng nước, nhưng tư thế vẫn còn đúng tiêu chuẩn, sư phụ cô ta hẳn là người có tiếng tăm, em có thể mượn sách của cô tat ham khảo.”
Tôi nhớ được người mà Miêu ca nói, tôi vẫn còn giữ số điện thoại của cô ấy, cô ấy tên là Chu Tinh, lần trước thả cho cô ấy một con ngựa, bây giờ bảo cô ấy cho mượn hai quyển sách chắc là không đến mức không cho mượn nhỉ.
Tôi gọi điện cho Chu Tinh, kết nối xong, đầu bên kia truyền đến giọng nói lười nhác của con gái, tôi chắc chắn bây giờ là giữa trưa, đồng hồ sinh học của cô ấy rốt cuộc là sa đọa thành bộ dáng gì đây!
Cô ấy nghe được giọng của tôi thì tỉnh lại, lại giải thích với tôi là cô ấy không đem tiểu quỷ cho ai mượn nữa cả, tôi mất một lít nước miếng mới có thể trấn an cảm xúc của cô ấy, sau đó mới nói là tôi gọi để mượn cô ấy mấy cuốn sách.
Chu Tinh nhẹ nhàng thở ra, nói: “Không thành vấn đề, sư phụ cho tôi mấy quyển sách tôi cũng không thích xem, nhà của tôi ở tỉnh S thành phố M tiểu khu 87 lầu một phòng 902, cô đến đây lấy đi.”
Dựa theo địa chỉ Chu Tinh nói, Tôi và Tiểu Hắc đến nhà Chu Tinh, vừa vào trong nhà tôi liền chấn kinh. Đây là một đống hốn độn gì vậy, trên đất có một đống quần áo không biết đã mặc hay chưa, mì ăn liền ăn thừa, hộp bánh quy bị dẫm bẹp, mấy cục giấy vo viên, một nửa quả táo bị héo, nếu để Lâm Tư Giai nhìn thấy chỗ này, nó nhất định sẽ mất đi toàn bộ hi vọng đối với thế giới.
“Người đến là khách, cô ngồi đi, tôi đi tìm sách”
Tôi nhìn lướt qua cái sofa rách, thôi bỏ đi, tôi đứng còn hơn.
Một lát sau, Chu Tinh bê mấy quyển sách thật dày đưa cho tôi:”Cô xem mấy quyển này trước đi, trong đó đều là mấy loại bùa chú thường dùng, chỉ là tôi cảm thấy sư phụ đưa cho tôi sách lậu, vì tôi vẽ theo trong đó nhưng làm thế nào cũng không dùng được, nhất định là bùa vẽ sai.”
Tiểu Hắc lật mấy trang sách nói:” Bùa đều vẽ đúng cả, cô dùng nhưng không có tác dụng là do linh lực của cô không đủ, không liên quan gì tới bùa.”
Khụ khụ, Miêu ca, đối nhân xử thế phải uyển chuyển, anh sem anh nói như vậy sẽ khiến Chu Tinh bi thương, hai mắt đều đen rồi.
Tôi chưa từng nghĩ tới, có một ngày tôi cầm bút viết lại không phải viết luận văn phát triển khoa học mà là mấy bùa chú cổ quái. Ưỡn ngực, đề mông, hóp bụng, nét bút cứng cáp có lực, hành văn lưu loát, chẳng mấy chốc tôi đã hoàn thành cái bùa đuổi quỷ đầu tiên trong đời.
Tiểu Hắc dùng móng vuốt sờ vài cái trên lá bùa tôi vẽ: “Giống như bức tranh bình thường, không có chút linh khí nào.”
Tôi đã làm hết khả năng rồi mà còn không có linh khí? Không sao, tôi tự an ủi mình, lần đầu làm luôn luôn bị thương, thất bại là mẹ thành công, ai có thể kém cỏi mãi được, có khi mấy anh chị em của tôi lần đầu vẽ bùa còn không đẹp bằng tôi vẽ đâu, tuy là tôi nghe nói Giang Phong Dật vẽ tấm bùa đầu tiên đã trấn được xác ướp cổ.
Nói không chừng vẽ bùa là điểm yếu của tôi còn bày trận là điểm mạnh của tôi. Tôi dùng ngũ tâm trận để giữ con bọ cánh cứng, và chấm dứt với kết quả thất bại. Lại thất bại, tôi thật sự xin lỗi thành công, tôi lại tìm cho nó một mẹ kế, nhưng không sao, người có sai lầm ngựa có mất móng, đây nhất định là một sai lầm đẹp, tuy tôi nghe nói Cao Tịch Nhã mười tuổi đã có thể sử dụng ngũ quỷ trận.
Từ khi tôi mượn mấy quyển sách của Chu Tinh, Chu Tinh lại có hứng thú với tôi, theo như cô ấy nói là ở một thành phó mà gặp được người giống mình là chuyện không dễ dàng, đặc biệt là khi cô ấy biết tôi giống cô ấy “Vẽ bùa mất linh, bãi trận vô dụng”, cô ấy đã coi tôi là chị em thất lạc nhiều năm. Mọi người nghĩ xem, trong một nồi nước chỉ có một con chuột cô độc đột nhiên lại gặp được một con chuột khác, đõ là chuyện cảm động long người như thế nào.
Chu Tinh mỗi ngày đều gọi điện cho tôi mấy lần, bảo tôi kể cho cô ấy xem hôm nay học trận gì, lại phát hiện ra điều gì, Tiểu Hác luôn không đợi cô ấy nói xong thì đã cúp máy.
“Ngu ngốc, có thể lấy đấy.” Tiểu Hắc nói với tôi như vậy.
Thực ra… tôi và Chu Tinh xem như là lây bệnh cho nhau.
Vì bồi dưỡng lực linh cảm, mỗi ngày tôi đều đén nghĩa trang công cộng Nam
Lăng nhắm mắt dưỡng thần, dựa theo sự chỉ dẫn của Tiểu Hắc lắng nghe âm thanh trong gió, tiếc là trừ bỏ tiếng gió thì chẳng nghe thấy gì, mỏ mắt ra nhìn cũng chi thấy nghĩa địa trống trải nằm trong nắng ấm. Thất vọng nhất định là có, những tôi không nản long, tôi không tin thất bại của tôi không có khả năng sinh đẻ, thành công nhất định sẽ có.
Vì số lần tôi đến nghĩa trang Nam Lăng quá nhiều, nên ông cụ trông cửa không nhịn được gọi tôi lại nói:”Cô gái à, người chết thì cũng chết rồi, hãy nén bị thương, cô cứ đem thời gian ở đây, người thân của cô cũng sẽ không vui vẻ.”
Đầu tôi đầy mồ hôi, sau này đánh du kích, không thể cứ đến một cái nghĩa trang được, sẽ khiến người khác hiểu lầm.
Mấy ngày nghỉ kết thúc, ba con heo kia mang tươi cười về trường, Lí Nghi còn đạt đến tình độ cao, mang theo một túi hạt dẻ về.
“Sao, mẹ tớ làm cho con rể tương lai ngon không?” Tôi đang ăn, Lí Nghi cười tủm tỉm nhìn tôi nói.
Phốc phốc, kinh hách quá độ, tôi phun hết mọi thứ trong miệng ra: “Đại lễ này tớ không nhận nổi, cậu mau đem cho chủ nhân của mười hai bức thư tình cậu viết, đang học hệ thể dục ăn đi.”
Triệu Tuệ cũng đã trở lại, đưa cho chúng tôi một hộp cá, bảo là hiếu kính Miêu đại nhân, cô ấy lại khôi phục lại dáng người béo lùn chắc nịch trước kia, chỉ là sau một lần suýt mất mạng cô ấy không dám giảm béo lung tung nữa, nhìn cô ấy cười giống trước kia thì tôi yên tâm, tiếp tục bị Tôn Tiểu Lị cười nhạo chắc chắn không tránh được, cô ấy có thể mạnh mẽ hơn chính mình nghĩ.
Hết tháng năm là ngày ra trường, vì trưởng phòng học tập Đường Hân Nhàn mất ngoài ý muốn, thư ký trưởng phòng Bạch Khiết để Triệu Tuệ làm trưởng phòng tân nhiệm,Tôn Tiểu Lị chuẩn bị làm thư ký trưởng phòng kế nhiệm. Một đám trưởng phòng mới lên làm tức là có một nhóm người phải rời trường, các sinh viên năm tư phải tốt nghiệp.
Lẽ ra tôi phải tạm biệt hai học trưởng năm tư, nhưng có một người tôi không muốn nói chuyện. Thái Thư Bằng là MC nam của tiệc tốt nghiệp, anh ta cùng với trưởng phòng ngoại giao mặc lễ phục dạ hội đứng chung một chỗ, thật đúng là một đôi kim đồng ngọc nữ, tôi nghe nói hai người họ đang có chuyện xấu, thật bi kịch, tôi ngay cả chuyện xấu còn chưa kịp truyền thì đã bị anh ta đạp.
“Bà xã, phụ nữ đã có chồng thì ánh mắt phải để trên người chồng.” Tiểu Hác bị tôi bỏ trong túi nói.
“Miêu ca, nhân thú sẽ bị phạt …”
Vương Uy gầy hơn trước kia, chúng tôi không thể tin được, cái chết của Đường Hân Nhàn ảnh hưởng đến anh ấy lớn như vậy, việc đời không như ý nguyện, anh ấy và Đường Hân Nhàn rõ ràng là một đôi rất xứng, bây giờ trở thành cả đời không thể gặp nhau.
“Học trưởng, tốt nghiệp cũng đừng quên liên hệ với bọn em.” Chúng tôi vây quanh Vương Uy nói. Mặc dù Vương Uy không đẹp trai bằng Thái Thư Bằng, nhưng chúng tôi yêu quý anh ấy từ nội tâm, anh ấy mới là nam tử hán chân chính.
“Đó là chuyện đương nhiên, mấy học muội của anh mỗi đứa đều đáng yêu, anh phải nhìn các em từng đứa một gả đi mới có thể an tâm.” Vương Uy bày ra một bộ dáng làm cha nói.
Trong cuộc đời mỗi người đều có một ít ký ức khó quên. Một sự kiện có thể thay đổi nhiều người, ví dụ như tuyết nữ khiến chúng tôi quen biết, như cái chết của Đường Hân Nhàn đều ảnh hưởng đến chúng tôi, như gặp Tiểu Hắc, như việc bắt đầu nghiên cứu đạo thuật. Tôi sẽ không như Giang lão gia, không phân biệt chuyện nào tốt chuyện nào xấu. Tôi không biết bây giờ tôi bắt đầu học có trễ không nhưng còn những người quan trọng của tôi, tôi cần có sức mạnh để bảo vệ họ, hơn nữa… Gương mặt chợt lóe kia… Tôi muốn anh sống lại…
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: gần đây đang sửa lại đại cương, canh một hôm sau, sẽ chờ các vị >