"Em chào chị ạ." Cẩm Nhi ngồi xuống cạnh Dư Hân, nhìn thấy Như Gia với Giãng Viên cũng chỉ cười lịch sự chào hỏi: "Em chào hai anh chị ạ."
"Ừm, chào em." Như Gia dù trong lòng vẫn cảm thấy hoang mang nhưng khi thấy người ta chào hỏi mình cũng đành chào lại. Đoạn, quay sang hỏi Dư Hân: "Dư Hân, hai em này là...?"
"Hmm, đây là Cẩm Nhi, bạn của Minh Hiển." Dư Hân giới thiệu xong Cẩm Nhi, lại quay qua Khương Nhược, bộ mặt ngơ ngơ ngác ngác: "Ơ, còn cậu em này là... là... ai nhỉ?"
Khương Nhược hơi cúi đầu: "Chào mấy anh chị ạ. Em là Khương Nhược, cũng là bạn của Minh Hiển."
"Khương Nhược? Oh, vậy đây chẳng phải là đại thiếu gia của Khương gia hay sao?" Giãng Viên đưa tay lên sờ sờ cằm.
Khương Nhược cũng chẳng nói gì nhiều, chỉ đắp lại một chữ: "Vâng."
Trong khi đó, trong sân, các cầu thủ đã ổn định xong vị trí, chỉ chờ trọng tài huýt còi là tất cả sẽ bắt đầu. Mọi người vây xem khá là đông, lúc này tiếng hô vang cổ vũ hòa hòa lẫn tiếng mọi người nói chuyện bàn tán không ngừng kêu lên, thật ồn ào.
***
"Ơ, mưa rồi này." Dư Hân dơ tay ra phía trước, vẻ mặt mơ màng.
Những hạt mưa ngày càng nặng hạt, mọi người vây quanh cũng vì thế mà như kiến vỡ tổ, chạy vội vàng đi tìm chỗ trú. Trận đấu đã vào hiệp cuối rồi, chỉ còn năm phút nữa là kết thúc, tỉ số bây giờ chính là ngang nhau, không đội nào hơn đội nào, năm phút cuối cùng này chính là những giây phút quyết định xem ai là kẻ thắng, ai là kẻ thua cuộc.
"Dư Hân, mưa rồi, cậu đừng đứng ở đây nữa. Ướt hết cả người rồi này." Như Gia đưa tay kéo lấy cánh tay Dư Hân, nhưng thấy cô bạn của mình vẫn không chịu nhúc nhích người liền nhíu chặt mày.
Dư Hân quay sang, cười: "Không sao. Tớ sẽ chờ Minh Hiển."
Như Gia không biết nghĩ gì, cười âm trầm, đoạn, quay sang hét to với Giãng Viên: "Giãng Viên, mày kiếm cái ô rồi cút qua đây cho tao."
Khóe môi Giãng Viên giật giật hai cái. Như Gia cô có thể ăn nói đoàng hoàng với hắn không vậy hả? Mà tại sao? Tại sao lại là hắn? Tại sao lại sai hắn? Hắn là tay sai vặt chắc? Trong lòng Giãng Viên âm thầm hỏi thăm tổ tông mười tám đời nhà Như Gia xong xuôi rồi mới bực bội đi kiếm hai cây ô, một cây tất nhiên là cho hắn, cây còn lại hiển nhiên là cho hai con bạn thối tha kia rồi.
Đợi đến khi Giãng Viên kiếm được ô và mang đến cho hai cô bạn, thời gian kết thúc trận đấu chỉ còn lại hai phút.
Nam sinh chuyển bóng qua cho Minh Hiển, còn không quên cổ vũ: "Minh Hiển, tất cả còn lại dựa vào cậu đấy. Cố lên!"
"Ừ." Minh Hiển né tránh cầu thủ đội bạn, thành công nhận được bóng của nam sinh.
Cơn mưa lạnh lùng trút xuống, vệt sáng lóe lên đột ngột rồi nhanh chóng biến mất, là chớp. Gương mặt Dư Hân từ bao giờ đã trở nên tái mét lại. Cô sợ sấm chớp. Nhưng cái ý chí kiên cường đứng chờ Minh Hiển cuối cùng lại lấn áp sự sợ hãi đó, cô siết chặt hai bàn tay lạnh giá lại với nhau. Như Gia ở bên cạnh cũng đã bắt đầu dần mất kiên nhẫn. Sao hôm nay mưa to sấm rền ghê vậy cơ chứ? Liệu Dư Hân có chịu nổi?
"Đủ rồi đấy Dư Hân." Giãng Viên gằn giọng.
Dư Hân mắt vẫn không rời khỏi nam sinh đang dẫn bóng tiến về phía trước, cười nhợt nhạt, giọng hơi run run: "Không... Không sao đâu. Tao sẽ chờ bằng được Minh Hiển."
Từ khi tiếng sấm đầu tiên vang lên, đáy lòng Minh Hiển đã bắt đầu dấy lên một cảm giác khó chịu bất an. Hắn biết. Biết cô sợ sấm chớp. Minh Hiển khẽ liếc mắt nhìn Dư Hân, ngay tại khoảnh khắc không tập trung này, một tên cầu thủ đội bạn liền tiến lên cướp bóng. Hai chân đối thủ mở ra đứng chân trước chân sau, hai đầu gối hơi khuỵu xuống, khi chân chạm bóng của tên đó vừa chạm đất thì liền đạp mạnh một chân xuống đất đồng thời chân kia xoạc dọc trên mặt đất lao thẳng vào bóng. Minh Hiển phản ứng nhanh, nhanh chóng nhảy lên, bay qua tên cầu thủ kia rồi nhanh chóng chạy về phía trước. Tên cầu thủ kia không cướp được bóng, chỉ có thể trơ mắt ra ngồi nhìn Minh Hiển chạy càng lúc càng xa.
Tóc Minh Hiển vì ướt nhẹp mà bết lại với nhau, từng giọt nước rơi xuống gò má hòa vào mồ hôi. Nếu là nam, bạn đã từng đá bóng dưới mưa chưa? Rất thú vị đúng không? Nếu là nữ, bạn đã từng nhìn thấy người mình thích đá bóng trong mưa chưa? Cảm giác thế nào? Có phải trông rất quyến rũ đúng không? Vậy thì bạn hiểu cảm giác của Dư Hân lúc này chứ? Dư Hân nhìn mà mắt không chớp, như sợ chỉ cần cô chớp mắt một cái là sẽ bỏ lỡ khoảnh khắc tuyệt vời này dù chỉ một giây.
Minh Hiển dẫn bóng về phía trước, thời gian lúc này chỉ còn lại chưa đầy một phút, khóe môi hắn hơi cong lên. Ánh mắt hắn trở nên sắc bén lạ thường, hắn đột nhiên gia tăng tốc độ. Mọi người lúc này như nín thở, tâm trí lúc này đều dồn lên hết vào người Minh Hiển, không gian lúc này như chỉ còn lại tiếng mưa rơi bên tai.