"Tôi nói cậu đấy, học hành không lo..."
"Thế giờ chị có đi thay bộ đồ con gấu này ra hay cứ thế đi chơi với tôi?" Minh Hiển nhíu mày, giọng điệu có chút bực mình.
Dư Hân nhìn xuống thân mình, hơi mím môi lại, giây sau như chợt nhận ra điều gì đó, cô lại nói: "Đi chơi với cậu?"
Minh Hiển không ngần ngại gật đầu một cái. Nhưng trọng điểm của câu vừa rồi hắn nói đâu phải ở đấy. Trọng điểm là cô phải thay bộ đồ quái gở đó ra. Thay ngay ra!
Dư Hân cười, đưa mắt nhìn ra ngoài ô cửa sổ xe, từng đợt gió thổi qua làm vài sợi tóc của cô bay nhè nhẹ. Đường chân trời không biết từ bao giờ đã nhuộm màu vang cam, khí tiết buổi chiều thật mát, hai hàng cây bên đường cũng đã bắt đầu đâm chồi nảy lộc rồi.
Mùa xuân sắp tới rồi. Giao thừa năm nay có lẽ cô chẳng còn cô đơn nữa. À, khoan đã... Hình như cô quên điều gì đó thì phải.
Qua giáng sinh, học sinh lại bắt đầu chuỗi ngày miệt mài, thức khuya dậy sớm ôn bài, cũng sắp thi học kỳ rồi mà. Vì một tương lai ăn tết vui vẻ, chúng nó dám không chăm chỉ sao? Mà nhắc mới nhớ, Du Minh Hiển vẫn đang học lớp 12, không lầm thì thành tích của hắn có vẻ kém lắm, nhưng đó là chuyện của bốn năm trước, bây giờ học lực ra sao, cô cũng không dám chắc. Trên lưng là một cái công ty to lớn, gánh vác nặng nề như thế này, sao bố mẹ hắn lại làm thế nhỉ? Ít nhất cũng phải chờ hắn tốt nghiệp cấp 3 hoặc đại học rồi mới giao công ty lại cho chứ. Hắn có qua nổi kỳ thi này không, Dư Hân cũng không biết nữa.
"Lúc nãy chị ghen đúng không?"
"Hả?" Dư Hân bất chợt bị hỏi, nét mặt lộ rõ vẻ ngơ ngác.
"Nếu chị không thích cấp dưới thân cận của tôi là phụ nữ, tôi sẵn sàng sa thải họ. Vả lại, lúc nãy là người ta vô tình đụng trúng cô ta nên cô ta mới suýt ngã, tôi cũng chỉ là theo phản ứng tự nhiên giơ tay ra đỡ thôi. Chị đừng hiểu lầm."
Nghe Minh Hiển giải thích là thế, vậy mà Dư Hân lại hỏi lại một câu chẳng ăn nhập tí nào: "Mối quan hệ của chúng ta, rốt cuộc là thế nào?" Cô không thích mối quan hệ mập mờ. Đối với cô, cái gì cũng cần phải rõ ràng.
Minh Hiển im lặng, không khí trong xe bỗng chốc lại trở nên hơi ngột ngạt khiến con người ta khó chịu.
Thôi, bỏ đi. Hắn quyết định rồi. Mặt trời sắp lặn rồi, bây giờ mà đi lòng vòng chắc không kịp thời gian mất.
Minh Hiển lái xe đưa Dư Hân đến gần bờ biển rồi bỏ đi, còn không quên dặn dò cô chờ mình, đừng đi lung tung làm Dư Hân ngơ ngác hồi lâu.
Cô ra khỏi xe, ngồi lên mui xe, hai chân đung đưa trong không trung, tay ôm lấy đầu con gấu. Mẹ kiếp, bộ đồ con gấu cô đang mặc nóng chết đi được. Hay là cởi ra nhỉ? Đúng rồi ha, sao cô lại không cởi nó ra ngay từ đầu nhỉ, hại cô bây giờ toàn thân mồ hôi nhễ nhại.
Sau khi mạnh tay ném bộ đồ chết tiệt vào trong cốp xe, Dư Hân một tay chống hông, một tay lau lau mồ hôi trên trán.
Ây gu, người cô bây giờ dinh dính khó chịu, tự dưng Dư Hân lại thèm tắm. Nhưng không, Minh Hiển bảo cô chờ ở đây rồi, đâu còn cách nào khác ngoài chịu đựng.
Xa xa kia, sóng vỗ rì rào, hải âu thì tung bay trên mặt biển, những cơn gió nhè nhẹ thổi qua. Các bạn có hiểu cảm giác toàn thân mồ hôi, tự dưng lại được gió thổi vào không? Dư Hân dang hai tay ra đón gió, trên đôi môi ngự trị một nụ cười. Thật sự thì mát kinh khủng luôn ấy chứ.
Mặt trời sắp lặn hết rồi, sao hắn vẫn còn chưa quay lại?
Dư Hân đứng ngồi không yên, chốc chốc lại ngó ngang ngó dọc trông mong hình bóng Minh Hiển.
Ngẫm lại, hôm nay cô thấy hắn khá là kì lạ. Ví dụ như chuyện hắn gọi cô là "chị" nhưng lại xưng "tôi". Nhớ lần đầu tiên gặp mặt sau hai năm xa cách, hắn chẳng phải gọi cô là "cô" xưng "em" sao? Đột nhiên lần này lại thay đổi cách xưng hô, Dư Hân có cảm giác không quen nhưng cũng không kém phần mới lạ.
Biển... Đúng rồi, biển. Nhớ lần trước cả hai đi chơi, Dư Hân chẳng phải cùng Minh Hiển đi dạo trên bờ biển sao, khi ấy cũng là lúc hoàng hôn như thế này, cái nắng vàng cam dịu dàng rọi xuống làm cho mặt nước biển lấp lánh lạ kỳ.
Dư Hân chạy tới bờ biển, dấu chân cô in trên cát vàng rồi lại bị sóng biển táp vào làm trôi đi mất.
"Chị Dư Hân." Minh Hiển khẽ gọi, ngữ khí đầm ấm nhẹ nhàng mà sâu lắng cũng chẳng kém phần quyến rũ.
Cô quay người lại, do ngược sáng, thân hình Dư Hân làm người đối diện trông có chút chói mắt. Cô híp mắt cười: "Để tôi chờ lâu như vậy, cậu thật không ngoan nha."
Hắn cười ôn nhu, giơ tay ra phía trước: "Đi dạo cùng tôi chứ?"
"Được thôi, nhưng..." Dư Hân cố kéo dài giọng: "Cậu cầm gì giấu sau lưng vậy?"
Nghe thấy vậy, đôi tay Minh Hiển bất giác siết chặt món đồ sau lưng.