Hôn Đông

Chương 67



Người đánh vỡ bầu không khí này là Đoàn Dĩ Hoành, anh ta bước từng bước vững vàng về phía Lê Đông, lợi thế về chiều cao khiến anh ta có được uy áp: “Đội hình sự có việc, tôi muốn xuất viện.”

Cảm nhận được sự cứng đờ của cô gái bên cạnh, Lê Đông chỉ thấy bất lực. Cô đứng dậy, bình tĩnh nói: “Tôi không phải bác sĩ điều trị cho anh, không có quyền cho anh xuất viện.”

Cô không biết rõ tình trạng cụ thể của bệnh nhân nhưng cô nhớ Đoàn Dĩ Hoành có một vết thương lớn ở thắt lưng, bèn khuyên nhủ anh ta: “Vả lại, bây giờ anh hấp tấp xuất viện, vết thương trên thắt lưng của anh có thể sẽ vỡ ra.”

Đoàn Dĩ Hoành nghe thế cũng không thấy ngoài ý muốn, nói câu ‘làm phiền rồi’ với Lê Đông rồi quay sang nhìn Thẩm Sơ Mạn im lặng nãy giờ, hắng giọng nói: “Nói chuyện chút được không?”

“Được.”

Thẩm Sơ Mạn nhướng mày cong môi, dưới ánh nhìn chăm chú của người kia, cô ấy mang giày cao gót đứng dậy. Trước khi rời đi còn không quên quay đầu nhắc Lê Đông: “Tớ chưa ăn sáng xong đâu đó, đừng vứt nha.”

Theo tiếng bước chân đi xa dần, Lê Đông rũ mắt nhìn bữa sáng trên bàn làm việc, im lặng ngồi xuống ăn nuốt phần của cô.

Cùng là thích một người nhưng cách Thẩm Sơ Mạn và cô thể hiện lại khác nhau. Khi Lê Đông chỉ dám lén lút ký họa bóng dáng của thiếu niên thì ai ai cũng biết chuyện Thẩm Sơ Mạn theo đuổi Đoàn Dĩ Hoành.

Từ năm lớp 10 đến năm lớp 12, Thẩm Sơ Mạn dốc hết cả ba năm cấp 3 lên người Đoàn Dĩ Hoành, hàng trăm lần tỏ tình bị từ chối cũng không giận, cũng không để ý đến lời bàn tán khó nghe của người khác.

Lê Đông nghĩ có lẽ hai người đã từng ở bên nhau, bởi vì cô đã từng nhìn thấy Đoàn Dĩ Hoàng hôn Thẩm Sơ Mạn ở một góc hành lang vắng vẻ.

Vì khoảng cách quá xa nên cô không nghe rõ Đoàn Dĩ Hoành nói gì, chỉ nhớ Thẩm Sơ Mạn ôm cổ anh ta, cười rộ lên: “Với Từ Lãm mà anh cũng ghen, Đoạn Dĩ Hoành, quả nhiên anh có thích em.”

Mối quan hệ không danh không phần này đột ngột chấm dứt vào năm lớp 12. Lê Đông cũng muốn hỏi nhưng sợ chạm đến vết thương lòng của Thẩm Sơ Mạn, vả lại sau đó hai người không liên lạc gì nên kéo dài đến tận bây giờ.

Đợi hồi lâu vẫn không thấy Thẩm Sơ Mạn quay về, Lê Đông dọn dẹp bữa sáng, ra cửa thì thấy Đoàn Dĩ Hoành đi ngang qua.

Trên mặt người đàn ông có dấu tay đỏ chót nổi bật, thấy Lê Đông cũng chỉ bình tĩnh gật đầu, bước đi không quay đầu.

Bây giờ vẫn còn sớm, hành lanh khá ít người đi lại khiến bóng dáng Thẩm Sơ Mạn chui vào góc khóc càng thêm rõ ràng.

Lê Đông định đi đến an ủi lại nghĩ đến tính cách ương bướng của Thẩm Sơ Mạn, trước mặt cô cũng chỉ biết miễn cưỡng mỉm cười thì do dự, quyết định vờ như không thấy.

Cô xoay người muốn đi, vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy Từ Lãm không biết đã đứng đây được bao lâu. Không biết tại sao, khoảnh khắc ấy, cô lại thấy ánh mắt người đàn ông này nhiễm tia bi thương.

Từ Lãm đến gần cô, hỏi: “Là cố ý chạy đến thăm cậu ta đúng không?”

Lê Đông không hiểu, nhíu mày: “Hả?”

“Thôi vậy.” Từ Lãm cong môi lắc đầu, vừa bất đắc dĩ vừa tự giễu: “Lớp trưởng, cậu nói thử xem, sao lần nào tớ cũng bắt gặp cô gái kia khóc thê.”

Lê Đông nhẹ giọng nói: “Cứ để cậu ấy yên tĩnh một mình đi.”

Nhìn Lê Đông đi vào phòng khám, Từ Lãm đi đến đối diện Thẩm Sơ Mạn, rũ mắt, im lặng nhìn cô ấy nhỏ giọng khóc thút thít.

Sàn men sứ phản chiếu bóng người, cơ thể Thẩm Sơ Mạn cứng đờ. Ngẩng đầu lên thấy người đến là Từ Lãm mới thả lỏng, khàn khàn nói: “Anh đến làm gì? Xem chuyện cười của em à?”

“Đúng thế, lớp trang điểm mất hết rồi kìa.”

Cảm nhận được sự thả lỏng của cô gái, Từ Lãm không biết nên cảm thấy may mắn hay bi ai, anh đưa chiếc khăn tay trong túi mình cho cô, giả vờ chế giễu: “Thẩm đại tiểu thư, đây là lần thứ hai anh nhìn thấy em khóc trong một tuần rồi đó.”

“Em được làm từ nước à?”

Thẩm Sơ Mạn không nhận, đôi mắt đỏ bừng trừng người kia, tức giận nói: “Ai muốn để anh nhìn chứ, đi đi.”

“Tiểu Thất.”

Thấy cô không chịu nhận khăn tay, ánh mắt Từ Lãm tối đi lần nữa. Anh ấy cúi người vươn tay, cẩn thận lau nước mắt cho cô gái, trong giọng nói khàn khàn nhiễm chút đau thương:

“Nếu cậu ta cứ làm em đau lòng thì đừng thích cậu ta nữa, được không?”

Đôi mắt đẫm lệ của Thẩm Sơ Mạn đối diện với ánh mắt dịu dàng đau thương của Từ Lãm, không hiểu sao trái tim cô ấy đau đớn.

Trong lúc bối rối, cô ấy vô thức phản bác lời anh ấy: “Đau lòng là thứ em có thể khống chế à?”

“Sao dạo này anh cứ nhắc đến thích với không thích mãi thế?” Cô nàng luống cuống tìm khăn tay, lau qua loa mặt mình, miệng vẫn nói: “Rõ là chó độc thân mà làm như anh hiểu tình yêu lắm ấy.”

Lau xong cô ấy mới nhớ ra khăn tay là của Từ Lãm, Thẩm Mạn Sơ ảo não than vãn nhưng không còn khóc nữa, vội vội vàng vàng nhét khăn tay vào trong tay Từ Lãm, xỏ giày cao gót quay người bỏ chạy.

Nhìn bóng dáng vội vã biến mất. Từ Lãm cúi đầu nhìn khăn tay bị ghét bỏ trong tay, bên trên vẫn còn độ ấm và mùi chanh ngọt của người phụ nữ.

Đáy mắt chỉ toàn ý cười chua xót, Từ Lãm cất khăn tay vào túi áo, điều chỉnh biểu cảm trên mặt rồi xoay người đi về phía phòng phẫu thuật, Kỳ Hạ Cảnh đã đợi ở đó từ năm phút trước.

Trước khi mặc đồ phẫu thuật vô trùng, Kỳ Hạ Cảnh ở bên cạnh nhìn anh ấy mấy giây, nhướng mày hỏi: “Chuông báo thức sáu giờ rưỡi hút khô linh hồn cậu rồi hả?”

Từ Lãm đối mặt với sự châm chọc của anh cũng chỉ mỉm cười, chỉ để lại một câu rồi đi về phía bàn phẫu thuật: “Lão Kỳ, tối nay tan làm nhớ đi uống rượu với tớ.”

“... Từ lúc cậu nhờ lớp trưởng dắt Đồ Hộp là tớ đã biết cậu chưa chết tâm.”

Bảy giờ tối, màn đêm buông xuống, Từ Lãm – người kéo Kỳ Hạ Cảnh uống rượu cùng mình đã tự rót sạch ba bình, đôi mắt mê ly, mỉm cười với Kỳ Hạ Cảnh nói: “Tốc độ của cậu nhanh thật đấy, có phải đã cua được lớp trưởng rồi không?”

Vốn không trông chờ câu trả lời nên Từ Lãm ngửa đầu uống cạn ly rượu, ngả người ra sau dựa vào thành ghế, nhếch môi cười: “Người anh em, nói thật, có những lúc tớ thật sự rất ghen tị với cậu.”

“Mười năm trời, lớp trưởng một mực đứng yên tại chỗ chờ cậu.”

Kỳ Hạ Cảnh ngồi đối diện nghe thế thì cong môi, nâng mắt nhìn màn hình điện thoại, ngón tay thon dài khẽ lắc ly thủy tinh, cười như không cười nói: “Cậu không nói, Thẩm Sơ Mạn sẽ không bao giờ biết.”

Đêm nay, hai người mỗi người một tâm sự uống rất nhiều rượu. Trong lời nói có năm phần men say, năm phần thật lòng.

“Nói rồi thì thế nào?”

Từ Lãm nghe anh nói thế cũng mỉm cười, cười Kỳ Hạ Cảnh chỉ biết nói suông, càng cười chính mình đã hèn nhát: “Biết rõ cô ấy không thích còn cứng đầu sáp lại, có khi còn chẳng có cơ hội làm bạn nữa.”

“Cậu thiếu bạn lắm à?”

Kỳ Hạ Cảnh lười biếng buông ly rượu, men say làm đôi mắt hoa đào vốn tối đen như mực của người đàn ông càng thêm âm u, vẫn là giọng điệu không chút để ý đó: “Từ Lãm.”

“Từ ngày tớ thích Lê Đông, tớ đã không muốn làm bạn với cô ấy.”

Từ Lãm khựng lại rồi ngửa đầu cười to, cuối cùng rót đầy ly rượu, ánh mắt say mèn mông lung nhìn về phía màn hình điện thoại của Kỳ Hạ Cảnh: “Cậu nhìn danh thiếp Wechat của lớp trưởng làm gì? Gửi tin nhắn thôi mà đắn đo ghê thế?”

Hai người cụng ly, Kỳ Hạ Cảnh đưa điện thoại qua cho anh ấy xem: “Không phải cô ấy.”

“Hình đại diện Stitch này trông giống của lớp trưởng quá.” Từ Lãm hơi ngạc nhiên, thuận miệng nói: “Người không biết nhìn còn tưởng đang người kia đang bắt chước acc clone của cô ấy.”

Người nói vô tình, Từ Lâm hất cằm về phía điện thoại: “Vậy, đó là ai?”

“Không biết.”

Người nghe cố ý, Kỳ Hạ Cảnh nhìn danh thiếp Wechat xa lạ, đôi mắt hoa đào quyến rũ nheo lại, bỗng thấy câu nói Từ Lãm có chút thú vị.

Cơn say dần ăn mòn lý trí, trực giác chiếm thế thượng phong bám lấy từ ‘bắt chước’, kết hợp với những người mới xuất hiện quanh bọn họ gần đây, cuối cùng chỉ có một cái tên hiện lên trong đầu anh.

Đôi mắt đen nhuốm men say của Kỳ Hạ Cảnh lạnh lùng, ngón trỏ mảnh khảnh gõ nhẹ lên bàn.

Thời gian trôi qua theo tiếng chạm cốc và nói những câu nói vô nghĩa.

Khi Kỳ Hạ Cảnh uống đến thái dương nhức nhối, cảnh giác nghề nghiệp của một bác sĩ phẫu thuật đã khiến anh đặt ly rượu xuống.

Thấy Từ Lãm ngày càng ít nói, chắc là say rồi. Kỳ Hạ Cảnh tìm tài xế lái xe thay cho anh ấy trước, sau đó chu đáo gửi một tin nhắn cho Thẩm Sơ Mạn rồi mới ném người ra khỏi nhà.

Kim đồng hồ chỉ thẳng chín giờ, căn phòng trống im ắng trở lại, ngay cả Đồ Hộp thường nhảy nhót tưng bừng cũng nằm trong ổ ngáy o o.

Kỳ Hạ Cảnh một mình ngồi trong nhà ăn một lúc, nhìn những chai rượu vương vãi trên bài hồi lâu mới đứng dậy tắt đèn trong nhà ăn, tắt hết đèn trong nhà khách và phòng ngủ.

Buổi tối ở nhà sẽ tắt hết đèn đã là thói quen mấy năm nay của anh, lúc đầu là đèn nhà vệ sinh và phòng ngủ, sau này là tất cả đèn đóm trong nhà.

Vì uống rượu cùng Từ Lãm, Kỳ Hạ Cảnh đã lùi hết mọi công việc, hiếm khi có buổi tối nhàn rỗi lại phát hiện nhàm chán không có gì để làm.

Có lẽ men say thật sự có thể khiến con người ta đắm chìm trong tham niệm và dục vọng, Kỳ Hạ Cảnh nhắm mắt lại, trong đầu liền hiện lên hình ảnh tối qua Lê Đông tựa vào lòng anh ngủ và mùi cúc thơm thoang thoảng, cổ họng anh khô khốc.

Chỉ mới xa nhau được mấy tiếng mà anh đã thầm đếm ngược giờ gặp lại cô.

Hành lang ở lối vào bỗng có tiếng gõ cửa.

Lúc này, Lê Đông mới tắm rửa xong đứng ngoài cửa.

Cô nhìn qua mắt mèo, thấy trong phòng tối đen như mực. Cô không biết Kỳ Hạ Cảnh đã ngủ chưa nên tính gõ thử vài tiếng.

Thấy không có người trả lời, cô đang định quay lưng rời đi thì cánh cửa khóa chặt bỗng bị đẩy ra,

Gió đêm đông lùa vào, mùi gỗ và mùi rượu hòa quyện vào nhau đập vào mặt cô.

Kỳ Hạ Cảnh uống rượu?

Lê Đông ngẩng đầu nhìn Kỳ Hạ Cảnh đang cố gắng dựa vào cửa ở lối vào.

Người đàn ông gần như bị bóng tối phía sau nuốt chửng, hoặc có thể vì uống rượu nên đôi mắt hoa đào tình cảm tự nhiên lại sáng ngời, mang theo cảm giác áp bức cùng sự mê hoặc giống như yêu tinh, chỉ cần nhìn nhau đã đủ khiến trái tim Lê Đông đập sai nhịp.

Đối với một số người, ngay cả một cái liếc nhìn thoáng qua cũng có vẻ như đang quyến rũ người khác.

"...Vừa nãy em gọi cho anh nhưng anh không nghe máy.” Tự dưng Lê Đông thấy chột dạ, cô quay mặt đi, hắng giọng giơ điện thoại lên hỏi: “Nhà anh mất điện à?”

Cô vừa tắm xong, định sấy tóc, nhưng cuối cùng sấy được nửa chừng thì không chỉ máy sấy tóc không hoạt động mà ngay cả căn nhà sáng sủa cũng chìm vào bóng tối.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, những tòa nhà khác vẫn đang sáng bừng, cô không chắc là chỉ có đường dây điện tòa nhà cô ở bị ngắt điện hay chỉ đơn giản là mạch điện nhà cô có vấn đề.

Cô không muốn buổi tối thế này một thân một mình đến nhà người lạ hỏi thăm nhưng Kỳ Hạ Cảnh không nghe điện thoại, Lê Đông đành phải đến cửa hỏi.

Kỳ Hạ Cảnh tắt đèn nên không biết, anh vươn tay ấn công tắc đèn gần nhất ở lối vào mới phát hiện không có phản ứng gì mới ôm ngực, miễn cưỡng nói: “Ừm, mất điện.”

Mặc dù uống rất nhiều rượu nhưng đầu óc anh vẫn còn tỉnh táo, con người vốn đã lười nhác nên càng rũ rượi hơn trước. Anh như người không xương dựa vào cửa, nói chuyện cũng chậm chạp, chỉ có đôi mắt là nhìn thẳng vào xương quai xanh bên dưới lớp áo của Lê Đông.

Chắc cô mới tắm xong.

Dù đứng từ xa vẫn có thể cảm nhận được sự ẩm ướt và hương hoa cúc nồng nàn gấp trăm lần xộc thẳng vào mũi, mái tóc đen ướt dính vào bộ quần áo cotton mềm mại, giọt nước từ ngọn tóc lặng lẽ đi xuống, trượt qua xương quai xanh hiện rõ dưới cổ áo, đi đến vực sâu thần bí.

Trong bầu không khí yên tĩnh, Kỳ Hạ Cảnh liếc mắt dõi theo hình dáng hoàn chỉnh của đôi xương quai xanh, sau đó nghe thấy Lê Đông hỏi anh: “Anh đã uống rượu à?”

“Ừm.”

Anh nhắm mắt che đi ánh mắt sâu thẳm của mình, dùng lý trí còn sót lại kìm nén suy nghĩ muốn cắn vào xương quai xanh của cô. Giọng anh khàn hẳn đi: “Uống với Từ Lãm.”

Vào một đêm tối tăm không có ánh sáng, một người đàn ông say rượu và một cô gái ở cùng một phòng.

Kỳ Hạ Cảnh cắn răng nghĩ, có lẽ Lê Đông đang sợ lắm.

Người phụ nữ vẫn luôn thận trọng và xa cách đột nhiên không chút phòng bị đối mặt với anh, thậm chí còn hỏi: "Em nấu canh giải rượu cho anh, trong nhà anh có...”

Lê Đông tưởng nhà anh không có nguyên liệu nấu ăn, định quay người đi về: “Thôi để em về nhà nấu xong đưa cho anh.”

Dứt lời, cô vội vàng xoay người đi.

Sao Kỳ Hạ Cảnh cho cô cơ hội bỏ chạy chứ.

Người đàn ông nghĩ có lẽ anh đã kéo cô quá mạnh, khi lòng bàn tay siết chặt cổ tay Lê Đông, bên tai có tiếng hít sâu rất nhỏ nhưng cực kỳ rõ ràng.

Người phụ nữ bị kéo mạnh đến mức suýt ngã vào vòng tay anh.

Lòng tham là một bản chất xấu xa không thể xóa bỏ của con người. Khi ngồi một mình trong phòng khách, Kỳ Hạ Cảnh nghĩ chỉ cần nhìn cô thôi anh cũng đã rất vui rồi, nhưng khi Lê Đông đứng trước mặt anh, thì chỉ nhìn thôi không thể thỏa mãn được dục vọng của anh.

Anh cho Lê Đông một cơ hội cuối cùng: “Không cần về, trong tủ lạnh có nguyên liệu nấu ăn.”

Câu này không phải lời nói dối trêu chọc cô. Kể từ lần trước nói muốn học nấu ăn, Kỳ Hạ Cảnh đã mua rất nhiều nguyên liệu và công thức nấu ăn, dù có xuống bếp hay không.

Lê Đông không bỏ chạy mà đi theo anh vào trong, thậm chí còn bật đèn pin điện thoại, lục lọi tủ lạnh tìm những nguyên liệu cần thiết, tận dụng ánh trăng chiếu qua cửa sổ trong bếp, cẩn thận bày từng nguyên liệu lên bệ bếp.

Anh đang đánh giá xem Lê Đông thực sự không hiểu hay đang dung túng anh thực hiện ý đồ xấu xa của mình.

Mãi cho đến khi Lê Đông rửa sạch nguyên liệu, bật bếp đun nước, quay người nhìn thẳng vào mắt người đàn ông phía sau, rồi đi thẳng qua người anh để dọn dẹp những chai rượu trên bàn, Kỳ Hạ Cảnh mới không nhịn được nữa, ép người phụ nữ đến bên bàn.

Sợ lưng Lê Đông tỳ vào góc bàn sẽ đau, Kỳ Hạ Cảnh duỗi cánh tay dài ôm lấy vòng eo thon thả của cô, động tác tay vừa nhẹ nhàng vừa ân cần.

Nhưng hàm răng sắc nhọn lại không chút thương tiếc cắn vào vành tai mềm mại của cô.

"Không cần làm.”

Như thể đang trừng phạt cô vì đã nhắm mắt làm ngơ với anh suốt mười phút đồng hồ, khi Kỳ Hạ Cảnh nghe thấy nhịp thở bối rối của cô, anh cố tình day cắn vùng da mềm mại bên vành tai, rót lời vào tai cô.

“A Lê, anh cho em vào nhà không phải đến làm mấy thứ đó.”