Hôn Giả Tình Thật

Chương 27: Bại lộ



Alo, có chuyện gì?

Thư kí Lưu có khẩn trương nói: Giám đốc, hôm nay cô có buổi hẹn với Đặng tổng lúc 9h30.

Khuynh Y vừa nghe cũng giật nảy mình, đôi mày cũng theo đó mà nhíu lại: Sao cơ! Sao bây giờ cô mới thông báo cho tôi biết.

Qua điện thoại có tiếng soạt soạt liên tục của việc giở tài liệu. Thư kí Lưu dùng vai kẹp điện thoại trên tai, tay lại vội vã ghi chép.

- Đặng tổng là khách VIP của chúng ta, cô ấy có quyền chủ động thời gian, tuần này đã lùi lịch đến ba lần. Vừa mới hôm qua báo hủy hẹn, sáng nay mới thông báo lại nên tôi chưa kịp báo cho giám đốc.

- Chết tiệt. Hợp đồng với Đặng tổng gửi qua cho tôi ngay lập tức.

Khuynh Y nói rồi lập tức tắt máy, cô nhìn giờ trên đồng hồ điện thoại hiện chín giờ: "Chỉ còn có ba mươi phút."

- Chú lái thẳng về công ty giúp cháu với. Nhanh nhất có thể ạ.

- Ừm.

Khuynh Y ngồi trên xe mà trong lòng nóng như lửa đốt. Cô mệt mỏi dựa người ra sau ghế nhưng trong đầu vẫn không thôi suy nghĩ. Sự căng thẳng khiến cô vô thức mà đưa tay lên miệng cắn: "Đây là dự án đầu tiên của mình trên cương vị giám đốc. Nếu không thành công thì làm sao thuyết phục được các vị cổ đông. Huống hồ đây còn là một vị khách cũ, là dự án cũ mà năm nào cha cũng kí một lần."

Trong lúc Khuynh Y đang căng thẳng, Cung Minh lại bình thản ngắm nhìn bầu trời bên ngoài cửa xe. Dẫu sao đó vốn không phải việc của anh, không nên tự tiện xen vào. Nhưng những tiếng rột rẹt của móng tay giả chà sát với răng lại khiến Cung Minh cảm thấy khó chịu. Anh quay sang nhìn Khuynh Y, khi thấy cô tự gắn móng tay giả của mình. Trên khuôn mặt anh dù đã cố che giấu vẫn toát lên một vẻ kinh hãi.

"Cô ấy vậy mà có thói quen này."

Cung Minh đột nhiên nhớ đến một chuyện cũ mà anh vô tình biết được của Ôn Mục Thiên - người đứng đầu gia tộc trắng, thủ phủ của ma túy và các 'chất giúp thăng hoa' khác.

Ôn Mục Thiên bề ngoài có vẻ thư sinh nho nhã nhưng thực chất là một tên ngụy quân tử nham hiểm vô cùng. Hắn có một hộp đêm nổi tiếng ở Mĩ tên là "White" (Trắng). Nơi tập hợp đủ mọi loại người trên đời. Nói hạ đẳng thì có những tên du côn đầu đường xó chợ. Nói cao quý thì những vị quan chức tối cao trong chính phủ đều coi đó là một chỗ lí tưởng để gặp mặt.

Nói đến White là nói đến ma túy và phụ nữ, Ôn Mục Thiên đã hài hoà hai thứ đó làm một bằng một cách không ngờ đến. Hắn đã âm thầm tập hợp những cô gái có vẻ ngoài ưa nhìn và có một số thói quen giống nhau ví dụ như cắn móng tay. Hắn cung cấp cho những cô gái đó một công việc lương cực kì cao, sau một thời gian ngắn tất cả họ đều trở thành con nghiện ma túy. Điều kì lạ là hắn không hề ép buộc hay dụ dỗ mà dùng những thói quen của nạn nhân để đưa họ vào bẫy của mình. Khiến họ vô thức mà trở thành người của hắn. Ôn Mục Thiên giỏi nhất là dùng ma túy điều khiển con người. Hắn biến tất cả những người hắn nhắm đến trở thành nô lệ của hắn.

Cung Minh điềm tĩnh thăm dò: Em.. đến trường đó làm gì vậy?

*Rọt rẹt* Tiếng cắn móng tay dừng lại, Khuynh Y liếc nhìn Cung Minh. Ánh mắt cô lạnh nhạt giống như không muốn quan tâm đến anh mà lập tức đảo mắt về hướng khác. Cô đang bận tâm suy nghĩ chuyện về Đặng tổng vốn không có thời gian quan tâm chuyện khác.



- Có việc thôi, không liên quan đến anh.

Chú Lí qua gương chiếu hậu nhìn vẻ lạnh nhạt của Khuynh Y cảm thấy có chút nghi ngờ: "Hai đứa nó là người yêu thật sao? Nhìn giống như mới quen hoặc sắp chia tay."

- Ừm, anh chỉ là quan tâm em một chút. Dù sao chúng ta cũng sắp thành người một nhà.

Cung Minh cố ý ngồi xích lại gần, nắm lấy tay Khuynh Y, đan từng ngón tay vào nhau. Anh nhìn cô với đôi mắt thâm tình pha chút giận dỗi vì bị đối xử lạnh nhạt. Trông anh bây giơ giống như một diễn viên bất đắc dĩ phải diễn kịch cho Chú Lí xem. Còn Khuynh Y giống một diễn viên nghiệp dư chưa thuộc kịch bản. Cô bực mình hất tay Cung Minh quay người ngồi xích ra cửa.

- Anh bớt nhiều chuyện đi, dù sao cũng chỉ là kết hôn giả không cần phải can thiệp sâu vào chuyện của nhau như thế.

Bàn tay Cung Minh bị hất ra bất lực vỗ xuống đùi. Lời nói của Khuynh Y thốt ra khiến anh không thể cứu vãn nổi. Anh quay ra nhìn Chú Lí, ánh mắt chú qua chiếc gương chiếu hậu nặng nề vô cùng. Chú vừa nghe thấy lời của Khuynh Y liền đột ngột phanh gấp lại.

Khuynh Y bị sự dừng đột ngột của chiếc xe làm giật mình, cô bây giờ mới nhận ra mình đã lỡ lời liền vội vàng muốn ngụy biện. Cô rướn người lên phía trước muốn giải thích lại bị Cung Minh giữ lấy vai kéo lại. Anh nhìn cô khẽ lắc đầu.

"Không cần giải thích nữa. Những gì cần biết cũng biết rồi, càng nói càng khiến mọi chuyện rối thêm."

Khuynh Y bối rối nhìn Cung Minh lại nhìn Chú Lí, vẻ mặt của chú ngày càng trầm trọng. Ánh mắt dường như muốn lảng tránh lại cứ va vào nhau qua một chiếc gương. Chú Lí nhìn bàn tay Cung Minh đặt trên vai Khuynh Y vẫn không nhịn được mà mắng.

- Cậu bỏ tay ra khỏi người con bé cho tôi.

Cung Minh thu tay về. Không khí trong chiếc xe bấy giờ nặng nề vô cùng. Con đường vốn rất ngắn nhưng không hiểu sao mãi không đến nơi.

Một lúc sau, xe dừng trước sảnh công ty Tống Minh, Cung Minh cùng bước xuống xe nhưng anh lại định rời đi. Khuynh Y xuống xe ngay sau Cung Minh, cô thấy anh muốn đi liền gọi lại.

- Anh không vào trong à? Chẳng phải muốn tự mình phỏng vấn sao. Từ chối đi cửa sau, sao giờ lại bỏ cuộc rồi?

- Vào cửa cùng em thì khác gì đi cửa sau chứ.

Cung Minh rời đi. Khuynh Y lén nhìn chú Lí, cô cúi gằm mặt không biết phải nói sao. Khi cô lấy hết dũng khí, hít sâu một hơi định nhận lỗi thì khi quay sang va phải ánh mắt chú Lí lại thành ra không dám nói.

Chú Lí tay bắt chặt vô lăng, miệng thở dài một hơi: Khuynh Y, con cảm thấy con làm vậy ba con sẽ vui sao? Không! Ông ấy sẽ cực kì thất vọng.



- Con...

Khuynh Y nghe lời này mọi ý định ban đầu đều bay biến cả. Một lời xin lỗi là quá nhẹ nhàng cho hành động dại dột của cô.

Khuynh Y cứ đứng đó, cô không nói gì và thật ra là không biết nói gì. Thời gian cứ trôi từng giây, từng phút một cách nặng nhọc. Chú Lí nhìn sang Khuynh Y một cái rồi lái xe đi mất.

Chiếc xe đi được một đoạn đường thì đột nhiên bị một người liều mình đứng chặn phía trước. Chú Lí hốt hoảng phanh gấp, chiếc xe dừng lại ngay sát người đàn ông kia. Phỏng chừng chỉ cách có vài li nhưng anh ta vậy mà đứng vững như chôn chân không thèm lùi lại một bước.

Chú Lí tức giận ngó đầu ra cửa xe mắng.

- Này cậu kia muốn chết à!

Cung Minh cúi người xuống để lộ ra khuôn mặt khiến chú Lí kinh ngạc. Anh đến bên cửa xe cố ý bỏ qua vẻ tức giận của chú Lí mà vảo thẳng vấn đề.

- Cháu nghĩ chúng ta cần nói chuyện.

Chú Lí dù không hài lòng về Cung Minh nhưng khi thấy hành động liều mạng của anh cũng có chút hiếu kì không biết loại chuyện gì có thể khiến anh bất chấp tính mạng. Cung Minh vừa vào xe chưa kịp yên vị đã bị tra vấn dồn dập.

- Cậu và Khuynh Y là mối quan hệ gì? Con bé thuê cậu bao nhiêu tiền để cùng nó diễn vở kịch này.

Cung Minh không vội trả lời ngay câu hỏi của Chú Lí, ngược lại anh còn chất vấn ngược: Trước tên chúng ta lên nói về điều mà chú Tống ghi trong di chúc. Tại sao phải bắt con gái mình lấy chồng sinh con? Nếu không vì điều đó, có lẽ em ấy sẽ không cùng cháu diễn vở kịch này.

Chú Lí nghe vậy im lặng rất lâu rồi buông tay ra khỏi vô lăng quay người lại đối mặt với Cung Minh.

- Đây là vô tình. Di chúc được lão Tống chuẩn bị từ hơn nửa năm trước, khi đó Khuynh Y có một người bạn trai đã quen được 4 năm. Chắc cậu cũng không biết người đó đâu. Chúng nó mới chia tay đâu đó hơn một tháng trước khi lão Tống mất. Tên khốn nạn đó dám phản bội con bé. Vừa đau đớn vì bị phản bội không bao lâu thì hay tin cha mất, chắc con bé phải suy sụp lắm. Phần tài sản kia vốn từ đầu đã định là cho nó. Di chúc đó được chuẩn bị chỉ để nếu lão Tống đột ngột qua đời thì hai đứa sẽ có cớ để không phải chịu tang mấy năm, cũng là lời thúc dục kết hôn của lão Tống để lại cho đứa con gái duy nhất nếu bản thân không qua khỏi. Dù sao người cha nào cũng muốn nhìn thấy con gái mình tìm được bến đỗ hạnh phúc. Nào ngờ hai đứa lại chia tay, di chúc không kịp sửa nên mới trở thành trò cười như vậy.

Cung Minh nghe xong câu chuyện cũng trầm mặc rất lâu, cuối cùng anh vẫn quyết định nói ra suy nghĩ trong lòng mình.

- Khuynh Y, cô ấy không chỉ đau vì bị phản bội, đau vì mất người thân mà còn đau vì bị áp bức, tính kế. Trong lúc suy sụp nhất lại phải cố gắng tỉnh táo để đấu lại người mẹ kế lắm mưu nhiều mô. Trong lúc đó, hợp đồng hôn nhân tuy là cách tiêu cực nhất nhưng là cách đơn giản nhất cô ấy có thể làm được rồi. Mong chú có thể hiểu và đừng tạo cho cô ấy thêm nhiều đau khổ

Chú Lí thở dài một hơi, đâu cần lời biện giải của Cung Minh ông cũng thừa hiểu một cô bé đã phải cố ép mình trưởng thành như thế nào khi mất hết người thân. Ông nhìn Cung Minh trong lòng tự có một chút thuận lòng.

"Cậu trai này có vẻ rất trân thành. Dù chỉ có quan hệ hợp đồng với Khuynh Y nhưng xem ra cũng rất có trách nhiệm. Dám liều mình chặn xe để giải thích hiểu lầm thay con bé. Cũng đáng mặt làm con rể Tống gia." Chú Lí gật gù ngầm chấp thuận.