Khuynh Y vừa ra đến cửa quán bar lập tức lục tìm điện thoại trong túi. Vừa thấy điện thoại cô lập tức gọi điện cho Hồ Vân. Khuynh Y đặt điên thoại ghé vào tai, cô bước một đoạn đường ngắn thấy một chiếc taxi liền vẫy lại. Cô vừa lên xe thì Hồ Vân cũng bắt máy. Qua điện thoại Khuynh Y nghe thấy tiếng ngáp của Hồ Vân đầu tiên.
Hồ Vân: Có chuyện gì mà sáng sớm đã gọi thế. Tớ còn chưa trách cậu hôm qua bỏ tớ về trước thì hôm nay cậu lại gọi điện phá giấc ngủ ngon của tớ rồi.
Khuynh Y xúc động không kìm được hét lên qua điện thoại: Cậu không biết chuyện gì xảy ra đêm qua đâu. Tôi đã gặp biến thái, một tên siêu cấp biến thái...
Hồ Vân nghe tiếng hét còn phải đưa điện thoại ra xa tai, cô cười khổ thấy thương cho người nào đang ở gần Khuynh Y. Sau khi nghe âm thanh đứt quãng cô mới dám đưa điện thoại lại gần.
- Có chuyện gì, tốt nhất cậu đừng có hét lên như vừa rồi. Bình tính chút kể rõ đầu đuôi xem nào.
Hồ Vân vừa nói vừa mệt mỏi xuống khỏi giường, cô với chiếc tai nghe không dây đeo vào tai rồi ném bỏ điện thoại trên giường mà đi vào nhà tắm.
Khuynh Y cố trấn tĩnh khi đang định kể lại đầu đuôi ngọ ngành mọi việc thì chợt cô chú ý đến ánh mắt đầy hóng chuyện của người tài xế ngồi phía trước. Khuôn mặt ông ta hiện lên qua gương chiếu hậu đã vài lần cố ý liếc nhìn cô. Khuynh Y đề phòng nói với Hồ Vân.
- Lát nữa tớ đến nhà cậu rồi mới nói tiếp.
- Ờ.
Khuynh Y cẩn thận tắt máy rồi đặt điện thoại vào trong túi. Người tài xế thấy mình bị phát hiện chỉ cười trừ, ông ta xoay nhẹ một nút tròn trên bảng điều khiển xe. Khuynh Y nhìn cái nút đó không khỏi nghi ngờ đó chính là nút bật tắt của máy ghi âm. Cô thầm nghĩ: "May mắn vừa rồi không nói hớ câu nào. Nghĩ cũng phải, làm gì có xe taxi nào bình thường mà sáng sớm đã chờ sẵn ở trước quán bar. Mình đúng là vội quá mất khôn."
Khuynh Y vỗ hai cái lên ghế đằng trước mình để gây sự chú ý của người tài xế: Cho tôi xuống ở đây thôi.
Người tài xế lái xe mỉm cười: Hình như chưa đến nơi mà cô...
- Chú bị mù đường thì phải, đường này đâu phải đường đến nơi tôi nói phải không?
Khuynh Y vừa nói vừa đề phòng thò một tay vào trong túi xách của mình bắt chặt chai xịt cay vào thế sẵn sàng để có thể phản kháng bất kì lúc nào. Người tài xế lái xe nhìn qua gương chiếu hậu đã tỏ hành động đó của cô. Biết mình gặp phải một người chẳng vừa ông ta liền rẽ xe vào bên đường dừng lại. Thấy vậy Khuynh Y vội vã xuống xe đóng sầm cửa một cái. Lúc cô quay lưng đi một đoạn vẫn không thấy chiếc xe đó rời đi, vì sợ hãi cô vội chạy đến trạm xe buýt gần đó.
Lúc cô vừa leo lên xe cũng là lúc chiếc taxi kia bắt đầu chạy đi. Khuynh Y bấy giờ mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Cô ôm ngực mình nhắm mắt lại thở dài một hơi, đang lúc thả lỏng nhất thì đột nhiên có một giọng nói từ phía sau lưng cô vang lên khiến cô sợ hãi giật thót mình.
- Trái đất tròn thật nhỉ?
Khuynh Y giật mình vừa quay đầu thì thấy người nói chính là người đàn ông vào nhầm phòng mình ở khách sạn kia. Anh ta nhìn cô ngoài sự ngạc nhiên có có chút thích thú. Trái lại, Khuynh Y vô cùng ghét bỏ nhìn anh ta liền muốn tránh xa.
- Không, trái đất này méo lắm, gặp anh chắc tôi xui bảy kiếp.
Người đàn ông mỉm cười gật đầu tán đồng: Ừm, tôi đáng giá những bảy kiếp của cô sao, đúng là coi trọng tôi quá.
Khuynh Y thấy người đàn ông cứ cố ý bẻ lời nói của mình thì vô cùng bực tức, rõ là cô có thể ngồi vào ghế ngay bên cạnh anh nhưng cô thà đứng cũng không muốn ngồi chung với người này. Khuynh Y quay nhìn xung quanh lại chỉ thấy có mình và người đàn ông khá đô con đang đứng cạnh. Rõ là anh ta lên xe trước nhưng xem ra vì chỉ còn một ghế mà cố tình đứng để nhường cô.
Khuynh Y quay mặt lén cười gian xảo, cô vừa quay lại liền nói với người đàn ông đứng bên: Cơ thể tôi có vấn đề không thể ngồi được nên anh cứ ngồi đi.
Khuynh Y trỏ tay xuống chiếc ghế còn xót lại duy nhất ở bên cạnh người đàn ông đáng ghét kia. Người đàn ông đô con thấy vậy liền gật đầu với khuôn mặt không biểu cảm nhưng nhìn có chút đáng sợ. Cô vốn đang rén khi nhìn khuôn mặt người đàn ông đô con kia thì đột nhiên tên đáng ghét đó lại lên tiếng mỉa mai cô.
- Cô bị trĩ sao mà không ngồi được.
Khuynh Y nghẹn họng, trong khi cô đang cố nhịn nãy giờ thì anh ta cứ cố khiêu khích. Khuynh Y liền không nhịn nữa mà nói thẳng.
- Đồ biến thái, anh tưởng mấy lời anh vừa nói là đang đùa vui sao. Không, đấy là vô duyên đấy đồ biến thái ạ.
Người đàn ông nhăn mặt khó chịu trừng mắt nhìn Khuynh Y, cô cố tình che miệng cười. Nhận thấy cả xe đều đang nhìn mình, người cười công khai người lại lén lút thầm cười. Người đàn ông liền cúi người lấy trong túi ra một chiếc mũ lưỡi trai màu đen đội lên đầu rồi quay mặt ra phía cửa kính.
Thấy người đàn ông kia phản ứng như vậy. Khuynh Y đột nhiên cảm thấy sượng vô cùng. Cô buông tay đang che miệng xuống. Đột nhiên người đàn ông đô con kia hừ lên một tiếng, chợt cả xe im lặng hẳn. Đứng trong không khí này hồi lâu cũng khiến Khuynh Y cảm thấy căng thẳng vô cùng. May thay cảm giác này không hề kéo dài, chuyến xe vừa đến trạm Khuynh Y lập tức xuống xe chạy đi mà không hề quay đầu. Cô không để ý đến ánh mắt người đàn ông nhìn theo cô có chút lạ.
Chuyến xe lại tiếp tục chạy, lúc này tên đô con bên cạnh chợt lên tiếng. Hắn cúi thấp mình nói nhỏ: Lão đại, có cần cho người dạy dỗ cô gái hồi nãy không? Em thấy cô ta hơi vô lễ.
Người đàn ông giơ tay xua vài cái biểu ý không cần thiết, anh ta vẫn cứ nhìn theo sau lưng Khuynh Y cho đến khi không nhìn thấy cô nữa mới kéo thấp mũ xuống che đi già nửa khuôn mặt và cúi thấp mặt xuống, hai tay khoanh lại trước ngực. Dáng ngồi vô cùng nghiêm chỉnh.