Hôn Hôn Buồn Ngủ (Hôn Hôn Dục Thụy)

Chương 47: Lục Như Vân nằm viện



Sau khi bước ra khỏi nhà Dư đạo, Tần Trăn Trăn thở phào một hơi, cô sẽ chờ thông báo lần thử vai cuối cùng, Mạnh Hân vỗ vai cô:

"Em thả lỏng đi, vừa rồi em thể hiện tốt lắm, lần thử vai cuối cùng chị nghĩ chỉ trong tuần này, chị sẽ để trống lịch trình."

Dù sao đầu tháng 11 quay phim, cũng chẳng còn mấy ngày.

Tần Trăn Trăn:

"Dạ."

Tuy đã đồng ý nhưng vùng chân mày của cô vẫn còn nhíu lại, Mạnh Hân biết cô đang lo lắng, lần này không chỉ là chuyển hình tượng mà còn là cửa ải khó khăn quan trọng trong đời cô.

Nếu thành công vượt qua được, cô sẽ đón chào cuộc sống mới.

Nếu không vượt qua được, cô lại phải chờ hoặc sẽ bị thời gian đào thải.

Mạnh Hân thở dài:

"Lát nữa về nhà, chị sẽ hỏi thăm xem người kia là ai."

Tần Trăn Trăn chỉ im lặng gật đầu.

Hai người lên xe, Tiểu Vũ đưa các cô trở về nhà, trên đường về Mạnh Hân nhìn máy tính bảng, sắc mặt khẽ thay đổi: từ vô cùng ngạc nhiên đến rất khó coi, Tần Trăn Trăn không hiểu nhìn sắc mặt người khác, khi cô sát đến xem, ánh mắt liền trở nên phức tạp.

Không cần phải đi thăm dò xem người đầu tiên bước vào căn phòng kia là ai.

Bởi vì đám săn ảnh đã tung ra tin tức.

Sau khi tin Dư đạo thử vai được tung ra thì có người ngồi canh ở nhà của hắn, ròng rã nửa tháng, quả thật để họ đào được một tin siêu hot/

Diễn viên Đường Á có hi vọng lần thứ hai hợp tác với Dư đạo? Cường-cường liên thủ tạo nên đỉnh cao?

Tiêu đề lớn kết hợp với ảnh chụp Đường Á cải trang làm cho người ta không chú ý mới lạ.

Tần Trăn Trăn cụp mắt xuống, Đường Á- người này cô chẳng xa lạ gì, năm ngoái vừa đoạt giải diễn viên nữ chính xuất sắc nhất trong nước, trở thành truyền kỳ ba lần đoạt giải, cho nên phim điện ảnh cuối năm thành công tiến vào vòng trong của một trong bốn liên hoan phim nổi tiếng, mà đề cử cũng là nữ chính xuất sắc nhất.

Tuy cuối cùng không thành công nhận được giải thưởng này nhưng được đề cử thì đã bỏ xa các diễn viên khác, huống chi cô ấy còn có ba năm liên tiếp đoạt giải trong nước cùng với vô số giải thưởng lớn nhỏ trong nước và nước ngoài, có thể nào là một nhân vật huyền thoại trong giới điện ảnh, bây giờ cô sẽ đối mặt với nhân vật huyền thoại đó.

Nhưng điều làm cho sắc mặt cô trở nên khó coi không phải vì lý lịch hiển hách mà là vì Đường Á có quan hệ với Dư Trường Lâm.

Bộ phim điện ảnh đầu tiên của Đường Á là hợp tác với Dư Trường Lâm.

Cũng chính là bộ phim có thể nói là kinh điển của nghệ thuật.

Mạnh Hân thấy sắc mặt cô khó coi liền an ủi:

"Quan hệ của Đường Á và Dư đạo không bình thường, có lẽ chỉ đi thăm hỏi chứ không phải thử vai, em đừng nghĩ nhiều, lo nghiên cứu kịch bản cho tốt."

Tần Trăn Trăn có chút hoảng hốt, Mạnh Hân đỡ vai cô, nói:

"Trăn Trăn, lên tinh thần nào, em vẫn chưa bắt đầu, sao lại dùng tâm thế này đi đối mặt?"

"Cho dù là Đường Á, chúng ta cũng phải chiến đấu một lần."

Tần Trăn Trăn nghe xong lời Mạnh Hân nói, tay nắm chặt kịch bản, sắc mặt chậm rãi khôi phục lại bình thường:

"Dạ."

Sau khi đưa Tần Trăn Trăn trở về, Mạnh Hân ngồi trong xe, thật ra cô biết Đường Á bận rộn như vậy, đơn giản không xuất hiện, nếu không phải vì bộ phim mới của Dư Trường Lâm thì cô ấy không nhất thiết xuất hiện ở nhà của hắn, nơi đang là đầu sóng ngọn gió.

Lần này người Tần Trăn Trăn phải đụng độ, tám chín phần là cô ấy.

Cô khá phiền lòng, móc một điếu thuốc trong gói ở trong túi xách ra, vừa châm lại dập tắt, ngẩng đầu nói với Tiểu Vũ:

"Đi thôi."

Tiểu Vũ liền chạy xe như bay rời đi.

Tần Trăn trăn đứng trước cửa sổ sát đất ở trên lầu nhìn xuống, chìm vào trong suy tư, cả nửa ngày cô mới hoàn hồn, quay trở lại phòng khách cầm kịch bản bắt đầu nghiên cứu.

Suốt một tuần lễ, Tần Trăn Trăn đều ở nhà, không bước nửa bước ra ngoài, mỗi ngày Quý Lộ đều đưa đồ ăn nước uống đến, Mạnh Hân cũng liên lạc vài lần, đồng thời cũng xác định cho cô biết, đối thủ lần này của cô là Đường Á.

Thật ra tin tức này trên Weibo đã dần dần có người đoán ra, không ít người bộ dạng ôm hi vọng chờ Dư đạo tuyên bố hợp tác lần thứ hai với Đường Á.

Hai người họ: một là siêu sao, một là đạo diễn danh tiếng lão làng, cường cường liên thủ sẽ tạo ra một truyền kỳ nữa, điểm này cũng chẳng lạ, thậm chí họ bắt đầu suy đoán phim điện ảnh lần này của Dư đạo là quay gì.

Dù sao lần này tin tức về kịch bản trên mạng rất ít, chỉ rút rỉa được đôi câu, hoàn toàn không đủ để họ đoán được bộ phim lần này ra sao.

Nhưng điều này cũng chẳng ngăn cản được bọn họ mong chờ Đường Á và Dư Trường Lâm hợp tác với nhau.

Thậm chí bọn họ đã gọi lần hợp tác này là trời đất tác hợp.

Thanh thế lớn lấn át Tịnh Thiếu Nguyên và Uy An.

Tần Trăn Trăn đã sớm chuẩn bị kỹ càng cho nên nghe được lời Mạnh Hân nói cũng chẳng bất ngờ, thậm chí cũng không khẩn trương.

Bất kể là ai, trận chiến này cô chỉ muốn thắng.

Một tuần sau, vòng thử vai cuối cùng bắt đầu, lần này địa điểm thử vai là ở công ty phía đầu tư, không chỉ có Dư đạo mà có cả ông chủ phía đầu tư và biên kịch, lúc Tần Trăn Trăn đến nhân viên công tác đang sắp xếp bàn, hôm nay thử vai không chỉ chọn nhân vật nữ chính mà còn có những vai khác, cho nên hôm nay chính là ngày định đoạt cuối cùng.

Dư Trường Lâm dẫn theo mấy người mặc âu phục thẳng thớm đi đến cái bàn dài phía trước sân khấu, ngồi xuống. Ngồi bên cạnh Dư Trường Lâm chính là ông chủ phía đầu tư, tên là Tôn Tiền.

Sau khi ngồi xuống, hắn nhìn danh sách Dư Trường Lâm đưa tới liền cau mày:

"Anh Dư, không phải tôi nói gì nhưng nữ chính anh chọn cách biệt quá lớn."

"Vẫn cần phải thử sao?"

Với Đường Á dù là phòng vé hay sức ảnh hưởng thì đều lấn áp Tần Trăn Trăn, Tần Trăn Trăn ở trước mặt cô cũng giống như búp hoa mới nhú, vẫn chưa đơm hoa kết trái.

Thực lực cách xa nhau, có khác gì làm trò cười đâu?

Dư Trường Lâm nhìn chằm chằm danh sách, ngón tay gõ gõ lên bàn gỗ, hắn quay đầu nhìn Tôn Tiền, nói:

"Anh nói đúng, nhưng Tần Trăn Trăn tính thích nghi rất cao."

Lời của hắn rất thẳng thắn, không thiên vị ai, Đường Á bất luận là ngoài thực lực, phòng vé còn là người có sức ảnh hưởng, tất cả đều đứng trên đỉnh, có thể nói trong hai năm nay, không xuất hiện người có thể vượt qua.

Nhưng thành tích đó đã tạo cho cô ấy một tư thái thanh cao, không muốn hạ mình, hắn xem qua toàn bộ phim truyền hình phim điện ảnh của Đường Á và Tần Trăn Trăn trong một năm nay, nhân vật được xây dựng rất tương đồng với Đường Á (ngoài đời), chính là vai diễn nữ vương cao quý.

Phim điện ảnh cô ấy nhận được giải thì hoàn toàn là bản sắc diễn xuất, cô ấy ở trong giới đã là một huyền thoại, điều này cũng làm cho tâm tính cô ấy bắt đầu biến trướng, cũng đúng, thực lực của cô ấy xứng với điều đó.

Nhưng đối với diễn viên mà nói, đó là điểm trí mạng.

Mọi người đều không muốn xem những vai diễn rập khuôn.

Về phần Tần Trăn Trăn, năm ngoái chỉ có đúng một bộ phim điện ảnh thất bại và một bộ phim truyền hình sắp được chiếu, mấy ngày nay Dư Trường Lâm đã cân nhắc qua, cô gái này tính thích nghi rất cao cho nên hắn đồng ý giơ tay trao cho cô một cơ hội thử sức.

Vòng thử vai cuối cùng mười giờ bắt đầu, Tần Trăn Trăn đã thay đồ, trang điểm được một nửa thì nghe thấy phía sau có âm thanh, một giọng người hơi chói tai nói:

"Chậm thôi chậm thôi, mọi người cẩn thận dùm tôi! Haizz, Đường Á..."

Tần Trăn Trăn quay đầu nhìn thì thấy một nữ nhân đứng ở cửa, cầm túi xách IH bản số lượng có hạn, váy dài rất vừa người, vẽ nên đường cong của cơ thể rất quyến rũ, cổ áo lông, trang điểm kỹ càng, nhìn như thể mới từ sàn thời trang bước xuống.

Sau lưng là cô trợ lý giọng chói tai, lan hoa chỉ* cong cong:

"Đường Đường, em đi trước, ngồi ở bên kia đi. Chị kêu họ đem đồ đưa qua."

* 兰花指: chạm đầu ngón tay của ngón cái và ngón giữa lại với nhau như hoa lan

Đường Á kiêu ngạo nhìn người trong phòng, ánh mắt bễ nghễ, quét qua mọi người một vòng, cuối cùng nhìn về phía Tần Trăn Trăn, Tần Trăn Trăn khẽ cúi đầu chào hỏi, Đường Á quay đầu đi về phía bàn trang điểm rồi ngồi xuống.

Người ngồi bên cạnh Tần Trăn Trăn nhỏ giọng hỏi:

"Đó là Đường Á à?"

"Quá kiêu ngạo."

"Phí lời, nếu như cô đạt được đỉnh cao như cô ấy, cô cũng có thể kiêu ngạo, người ta gọi là có bản lĩnh đó."

Tần Trăn Trăn cụp mắt lắng nghe mọi người nhỏ giọng bàn luận, để cho thợ trang điểm vẽ vẽ xóa xóa trên mặt cô, chẳng bao lâu trợ lý cầm quần áo đi đến sau lưng Đường Á nói:

"Đường Đường, chúng ta đi thay đồ thôi."

Đường Á quay đầu nhìn quần áo trên tay anh ta:

"Đây là gì?"

Trợ lý khựng lại một chút mới nói:

"Lát nữa phải mặc để thử vai, em yên tâm, cái này anh để HI thiết kế riêng, không giống với những thứ đồ kia."

Âm thanh chói tai của hắn lọt vào tai Tần Trăn Trăn nhưng dường như cô không nghe thấy câu trước đó để nhà thiết kế may riêng, ngược lại lúc hai người đó đi thay đồ thì Quý Lộ nhỏ giọng thì thầm:

"Quá phách lối."

"Trăn Trăn, em có nghe hắn nói gì không!"

Tần Trăn Trăn còn chưa mở miệng, người phụ nữ trang điểm cho cô đã cười nói:

"Cô gái à, cô còn nhỏ lắm, đó là thủ đoạn nhất quán của bọn họ."

Quý Lộ chẹp miệng, nhìn về phía Tần Trăn Trăn.

Tần Trăn Trăn dửng dưng tiếp tục ngồi trên ghế trang điểm, bất ngờ nói:

"Chỗ này làm phiền chị giúp em che lại."

Thợ trang điểm cười nói:

"Tần tiểu thư, làn da cô rất trắng, dặm phấn lên ngược lại làm nó đen đi."

Tần Trăn Trăn ngước mắt lên cười nói:

"Em muốn làm cho nó đen."

Thợ trang điểm hơi bất ngờ, gật đầu cười cười, vội vàng trang điểm thêm cho Tần Trăn Trăn.

Đến khi Đường Á từ phòng thay đồ đi ra Tần Trăn Trăn trang điểm cũng gần xong, Đường Á ngồi trước gương, mái tóc màu đỏ rượu uốn lượn phía sau lưng, đôi mắt nhắm lại để thợ trang điểm bắt đầu vào việc.

Trợ lý của Đường Á ở bên cạnh lầm bầm:

"Mấy người làm nhanh lên, lát nữa Đường Á là người đầu tiên lên diễn, nửa tiếng sau đó chúng tôi còn tranh thủ lên máy bay nữa."

Có người nhỏ giọng hỏi:

"Đường tiểu thư không chờ kết quả sao?"

Trợ lý vênh váo tự đắc nhìn nhìn Tần Trăn Trăn, khịt mũi coi thường:

"Chờ cái gì, chẳng lẽ Dư đạo không chọn Đường Á của chúng ta mà đi chọn một nhân vật cỏn con không danh tiếng? Cũng không biết hắn nghĩ sao mà để Đường Á cùng cô ta thử vai."

"Chẳng khác nào hạ thấp người khác."

"Người khác ra ngoài nói cô ta tranh vai với Đường Á của chúng ta thì khác nào ai cũng có cơ hội."

Dáng vẻ chanh chua của hắn khiến người ta giật giật khóe miệng, chưa kịp tiếp lời, Đường Á đã nhìn hắn từ trong gương nói:

"Được rồi, anh đi ra ngoài trước đi."

"Vậy em..."

Đường Á quay đi:

"Em không sao."

Hắn hừ hừ rồi uốn éo mông đi ra ngoài cửa, cửa vừa khép lại Đường Á đã quay qua nhìn Tần Trăn Trăn, dáng vẻ tươi cười giọng mềm mỏng:

"Xin lỗi em, anh ấy không biết giữ miệng, ngay thẳng quen rồi."

Tần Trăn Trăn cười trả lời:

"Không sao."

Ngay thẳng quen rồi.

Đánh phủ đầu mà nói nghe như thanh cao thoát tục, đúng là ngay thẳng.

Đường Á nghe cô nói vậy liền ngoảnh đầu lại nhìn, hai người nhìn nhau cười. Nửa tiếng sau, các cô cùng nhau đứng lên, Đường Á dẫn ra ngoài.

Tần Trăn Trăn đi sau lưng cô.

Tần Trăn Trăn mặc trang phục diễn của đoàn phim, là bộ đồ cũ rách rưới, cái quần giặt đến bạc màu, dưới chân trên bụng thậm chí còn có hai cái lỗ, trên áo cũng có vết dơ, trái ngược với Đường Á, trông sáng sủa hơn cô.

Nhưng bộ phim này, không cần sáng sủa.

Khóe môi Tần Trăn Trăn hiện lên ý cười khẽ, mấy ngày trước cô đã duỗi thẳng mái tóc dài, đen như mực. Chất tóc của cô vốn mềm mại, mặc dù dài nhưng bình thường bảo dưỡng tốt nên không chẻ ngọn, mấy ngày nay để tóc có cảm giác chẻ ngọn khô, cô thậm chí dùng thanh kẹp tóc để phá đi chất tóc vốn có.

Đáng tiếc hiệu quả không rõ ràng lắm.

Trên sân khấu, Dư đạo hô:

"Bắt đầu."

Đường Á nhanh chóng tiến vào trạng thái, Tần Trăn Trăn tuy rằng vì chút chuyện vừa rồi không thích Đường Á nhưng phải thừa nhận, cô ấy diễn xuất rất tốt, chuyển biến chỉ trong nháy mắt, từ một nữ vương cao quý trở thành một cô gái mới xuống núi.

Đúng vậy,

Lần này đề tài quay của Dư đạo là cô gái xuống núi.

Cô gái một mình sống trong núi lớn suốt mười tám năm, không biết nói, không biết mình là ai, cô chỉ biết đói bụng thì có thể ăn lá cây rể cỏ và không biết tên của chúng, khát thì uống nước hồ, thường ngày cô thích làm bạn với động vật, và cô không cảm thấy sống như vậy thì có gì là sai.

Mãi cho đến một ngày, cô gặp một chính trị gia.

Chính người này dẫn cô từ núi sâu đi ra, bắt đầu dạy cho cô biết chữ đọc sách, dạy cô nói chuyện ăn cơm, dạy cô rất nhiều thứ nhưng cũng đồng thời lợi dụng thân phận sơn nữ của cô để đạt được nhiều thứ hơn.

Dư luận, danh tiếng, quyền lợi, tiền tài, địa vị, hắn có đủ mọi thứ.

Mãi đến tổng tuyển cử thủ tướng.

Hắn không ngờ 'thành tại Tiêu Hà bại tại Tiêu Hà*', những thứ hắn có được đều xuất phát từ việc lợi dụng cô sơn nữ, cuối cùng cũng vì cô sơn nữ mà mất đi tất cả.

*Tiêu Hà là người có công giúp Hàn Tín đến với Lưu Bang nhưng đồng thời cũng có phần nào trách nhiệm trong cái chết của Hàn Tín, việc này đã trở thành một ngạn ngữ của Trung Quốc "Thành dã Tiêu Hà, bại dã Tiêu Hà" (成也蕭何,敗也蕭何).

Cuối phim cô sơn nữ dạo khắp thế giới rộng lớn ồn ào lại một lần nữa trở về núi lớn.

Làm cô sơn nữ của mình.

Mà hôm nay buổi thử vai là cảnh nữ chính vừa đặt chân vào thế giới nhộn nhịp, trong mắt Đường Á hiện ra vẻ ngơ ngác, biểu cảm sợ sệt, run lẩy bẩy nép vào góc tường, hai tay ôm lấy chính mình.

"A a a..."

Cô phát ra những âm thanh lộn xộn, Tần Trăn Trăn nhìn cảnh tượng trước mắt phút chốc nghĩ về lúc cô và Lục Như Vân quay Tổng động viên, vẻ mặt của cô ấy cũng như vậy, tư thế cũng thế.

Trong khoảnh khắc đó cô cảm thấy mờ mịt, Quý Lộ đẩy đẩy cô:

"Trăn Trăn, đến em."

"Trăn Trăn."

Tần Trăn Trăn quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Quý Lộ, cô vội hoàn hồn:

"Dạ."

Cô hít vào một hơi, đối diện với ánh mắt của Đường Á đi tới, hai người gật đầu cười cười, bầu không khí khá tốt.

Tôn Tiền ở cách đó không xa cúi đầu cầm bút chấm điểm, nói:

"Diễn xuất vừa rồi của Đường Á có vấn đề gì không?"

Hắn lên tiếng, biên kịch và mấy người kia đều lắc đầu:

"Không có."

Riêng về phương diện diễn xuất, quả thật đáng khen.

Tôn Tiền chuẩn bị gạch danh sách thì Dư Trường Lâm đè giọng nói:

"Xem xong rồi chọn."

Sắc mặt mơ hồ hiện ra vẻ không vui.

Trên thực tế, vừa rồi ngay ánh mắt đầu tiên nhìn Đường Á thì hắn đã không vui, mái tóc dài màu rượu đỏ, quần áo của IH, đây là cô gái mới từ núi sâu đi ra sao.

Nếu so với cô gái thành thị còn đẹp hơn nhiều.

Điều này làm cho sắc mặt hắn khá khó coi.

Mấy người kia nghe thấy lời của hắn liền nhìn nhau, cuối cùng Tôn Tiền lên tiếng:

"Anh Dư, tôi cảm thấy anh đang lãng phí thời gian."

Dư Trường Lâm quay qua nhìn hắn:

"Tôi cảm thấy xem cô ấy diễn xong là tôn trọng tối thiểu dành cho diễn viên."

Tôn Tiền giở tay lên:

"OK OK!"

"Bắt đầu đi."

Hắn ôm thái độ xem cho vui nhìn giữa sân khấu, Tần Trăn Trăn với mái tóc dài đen như mực xõa phía sau, quần áo trên người rách rưới, thậm chí trước ngực còn có đốm bẩn màu vàng.

Dư Trường Lâm dần dần thả lỏng:

"Bắt đầu đi."

Hắn vừa dứt lời, tất cả mọi người chăm chú vào sân khấu, Tôn Tiền dáng vẻ lười biếng, một tay đặt trước ngực, một tay chống cằm, hắn nhìn Tần Trăn Trăn trên sân khấu, nhìn thấy người này vốn dĩ đưa lưng về phía bọn họ lúc này xoay người lại, chậm rãi ngẩng đầu, tuy rằng tóc tai bù xù nhưng đôi mắt khó che giấu.

Tôn Tiền ngay người nhìn về phía trước, dường như cả người đều bị hút vào trong đôi mắt sáng kia, hắn vắt hết óc ra nghĩ từ để hình dung.

Biến ảo khôn lường!

Đúng, biến ảo khôn lường!

Đôi mắt sáng này như giọt nước, trong suốt không xen lẫn bất kỳ tâm tình gì, khi nhìn vào chỉ trong nháy mắt đã khóa chặt lòng người, lúc này dường như hắn xem mình như chính trị gia, đang đối mặt với cô gái mới xuống núi.

Cô gái hiếu kỳ, ngây thơ, chẳng biết gì nhưng lại có hai phần sợ sệt, nhưng sợ sệt chạm vào những món 'đồ chơi' mới lạ liền ngạc nhiên mở to mắt, giống như nhìn thấy thứ gì đó rất tuyệt.

Làm cho người ta bất giác mỉm cười bởi vì hành động lén lút này của cô. Nét mặt đó, vẻ mặt đó, ánh mắt biến hóa không lẫn chút cảm xúc, hút chặt ánh mắt của những người ở đây.

Ánh mắt của bọn họ theo dõi nhất cử nhất động của Tần Trăn Trăn, ý cười trong ánh mắt không che giấu nổi, bầu không khí yên tĩnh, ấm áp.

Cách diễn của Tần Trăn Trăn khác hoàn toàn với Đường Á.

Cách suy diễn của Đường Á là một cô gái sợ sệt mới bước ra đời, hoàn toàn ngược lại với cô, từ khía cạnh khác diễn giải nhân vật này.

Mọi người đều biết, lúc ban đầu chính ánh mắt của cô sơn nữ đã làm rung cảm vị chính trị gia kia, giai đoạn đầu là khoảng thời gian ấm áp, chỉ là sau này chính trị gia bị lợi làm lu mờ lương tâm, cuối cùng hắn khiến cho đôi mắt trong veo như nước này bị vẩn đục.

Phần diễn của Tần Trăn Trăn chính là khoảng thời gian ấm áp này.

Ánh mắt của Quý Lộ khóa chặt trên người Tần Trăn Trăn, điện thoại vang lên, cô vội cúi đầu nhìn, nhìn thấy cái tên trên màn hình, cô hơi do dự, nhưng rồi vẫn nhận:

"A lô."

Giọng của Hạ Song Song ở đầu bên kia khá gấp gáp:

"Tần Trăn Trăn có ở đó không?"

Quý Lộ liếc nhìn người trên sân khấu:

"Bây giờ Trăn Trăn không tiện lắm."

Hạ Song Song ngập ngừng:

"Cô nói cô ấy khi nào rảnh thì đến bệnh viện, ok?"

Đây là lần đầu tiên Hạ Song Song ăn nói khép nép với mình, Quý Lộ không quen, cô đưa điện thoại ra trước mặt nhìn nhìn, rõ ràng là tên Hạ Song Song, cô mím môi, hỏi:

"Có chuyện gì sao?"

Hạ Song Song thở dài:

"Như Vân nằm viện rồi."

- ------Hết chương 47-------

Ps. Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ!^^