Hôn Nhân Dục Vọng: Cố Phu Nhân Muốn Chạy?

Chương 45: 45




"Tôi......Thật ra thì....nó cũng là một câu chuyện khá là vừa buồn cười vừa trầm cảm vl ra nên là cô chuẩn bị tâm lí trước đi"
Tiêu Nhã mặt nghiêm túc lắng nghe anh nói.
"Thật ra thì....lúc đầu tôi đổ Bled Moth"
"..."
Cái đệt!
"Đừng nói gì cả, cô nghe được rồi"
"..."
"Lần đầu tôi gặp Bled Moth là lúc tôi năm nhất đại học"
"..."
"Tôi lúc ấy chỉ là một con nai tơ thôi, chuyên tâm học hành luôn đứng nhất nhưng đột nhiên bỗng một hôm kiểm tra bảng xếp hạng lại có một tên vượt qua cả tôi, cô nghĩ đi, phá kỉ lục của tôi trong suốt bao năm đèn sách làm sao tôi chịu được, thế nên tôi mới bắt đầu tìm hiểu, nhưng càng tìm hiểu tôi lại vô tình lún sâu vào...."
Lăng Mặc hồi tưởng lại những hình ảnh của anh lúc còn năm nhất đại học.


Bled Moth lúc ấy lại lấy một cái tên là Andrea.

Một cậu trai ưu tú như anh thế mà lại bất chợt đỏ mặt khi đứng cạnh tên kia không biết từ lúc nào.

Cả hai người cứ một người thì hay xù lông như con nhím, một người thì điềm đạm nhưng thực chất lại ranh mãnh vô cùng.

Lúc ấy Lăng Mặc cũng đâu biết tương lai của mình là như nào đâu mà cứ dấn thân, oan gia rồi bất chợt yêu tên kia từ lúc nào không hay, mê muội vô cùng, cứ nghĩ tới lại không dám thừa nhận.

Nhưng rồi, đúng vào hôm tổng kết năm học, lớp tổ chức tiệc liên hoan, tên kia và anh cũng đều có mặt, Lăng Mặc vừa uống rượu vừa trò chuyện với bạn bè nhưng ánh mắt của anh vẫn luôn hướng nhìn sang tên kia.

Mê thật, mê cái thân hình cuốn hút của hắn trong bộ vest, mê khuôn mặt điển trai ôn nhu của hắn, mê cả cái kính bạc hắn đeo, nghĩ đến cũng khiến anh phát điên.
Đến khi tiệc tàn, Lăng Mặc đã uống quá nhiều, khuôn mặt anh ửng đỏ, đầu óc lại không được tỉnh táo, mọi người ra về để Lăng Mặc ở lại cùng tên kia.

Andrea cũng là người đưa anh về.

Trên đường, Lăng Mặc say tí bỉ, đi đứng loạng choạng, miệng mồm thì cứ lẩm bẩm.
"Này"
Bất chợt anh túm lấy áo hắn ta.
"Thu lại cái bản mặt đẹp trai chết tiệt đó đi, tôi phát điên mất"
Hắn ta sửng sờ một lúc rồi dìu anh về tiếp.

Đột nhiên hai chân anh va vào nhau, cả người cũng vì thế mà ngã nhào,
"A"

Lăng Mặc ngẩng đầu liền phát hiện hắn ta đang nằm phía dưới đỡ lấy anh để không bị thương.

Anh nhìn đắm đuối cái khuôn mặt đẹp trai không tì vết này rồi bất chợt lao đến, ngậm chặt lấy đôi môi nóng bỏng kia.
"Ưm..."
Andrea giật mình, Lăng Mặc cười gian.
"Ha, thích ghê"
Andrea không biết nhà anh ở đâu nên chỉ đành đưa về nhà của mình.

Vừa bước vào trong nhà, Lăng Mặc cứ như con thú khát xông đến, ép chặt tên kia vào cửa, nhìn bằng ánh mắt mơ hồ.
Lăng Mặc nhón chân, điên cuồng hôn, Andrea cũng không ghét bỏ chút nào, tay cũng vô thức chạm vào eo anh rồi kéo lại gần hơn.

Hai người quấn quít, hơi thở bắt đầu gấp gáp, Anh nhìn tên kia mà thở hổn hển, môi hai người tách ra kéo theo một sợi chỉ bạc, Andrea đỏ mặt, yết hầu trượt lên trượt xuống, bất chợt tỉnh táo, đẩy người Lăng Mặc ra.

Anh nhìn Andrea chằm chằm, thật khó hiểu, hôn anh đến vậy mà giờ đây lại ra vẻ từ chối???
"Ha, cậu rốt cuộc đang làm gì vậy hả?"
Lăng Mặc cáu lên, túm lấy áo tên kia.


Andrea gạt tay anh ra, rồi che mặt thở dài.
"Cậu say rồi, say rồi"
Lăng Mặc như xù lông tức giận, đột nhiên cắn vào cổ Andrea, để lại vết răng đỏ in sâu vào da.
"A, cậu..."
Andrea ngạc nhiên, Lăng Mặc cười ranh ma, người anh tiến sát lại gần tên kia, hai lồng ngực chạm vào nhau, Lăng Mặc cảm nhận được nhịp tim của tên kia, đập một cách mạnh mẽ đến vậy mà lại từ chối sao? Bỗng, anh nâng đùi, cọ vào thứ phía dưới đang cộm lên kia rồi cười thầm.
"Nghiện mà còn ngại à?"
Mặt Andrea như muốn bùng nổ, Lăng Mặc đẩy ngã Andrea rồi xông đến, ngồi lên người tên kia, miệng anh nhếch môi cười ma lanh.
"Cậu....cậu xuống điiiii"
"Không thích đấy, làm gì được?"
Còn......