Hôn Nhân Trí Mạng: Gặp Gỡ Trùm Máu Lạnh!

Chương 100



Nếu như Lưu Vân không gả cho Kỷ thiếu gia, sớm muộn sẽ có một ngày ả phát hiện ra chuyện ả không thểsinh con, đến lúc đó chắc chắn ả sẽ rất đau lòng.

Khóe miệng Đường Diệc Nghiêu nặn ra nụ cười gượng ép, hắn làm sao có thể nhẫn tâm phá hư hạnh phúc củaDương Lưu Vân?

Tại sao hắn có thể nhẫn tâm để ả làm trái với tâm nguyện của mình, không đính hôn với Kỷ thiếu gia đây?

Nếu như gả cho Kỷ thiếu gia là hạnh phúc lớn nhất của ả, vậy hắn cũng sẽ cười dắt tay ả trao cho Kỷ thiếu gia nếu đó là mong muốn lớn nhất của ả, làm một người luôn im lặng bảo vệ ả, không mong báo đáp, không mưu cầu gì mà yêu ả, thì có quan hệ gì?

Dương Lưu Vân nở nụ cười an tâm: "Anh làm em sợ muốn chết! Chỉ là nghe được anh nói như vậy thì em an tâm hơn rồi, em tin tưởng mặc kệ xảy ra chuyện gì anh cũng sẽ bên cạnh em."

Ngón tay mảnh khảnh níu thật chặt tay áo hắn, đang muốn xem hắn đối với ả nặng tình đến cỡ nào.

Đường Diệc Nghiêu chỉ cười không nói, dắt tay ả, chậm rãi rời khỏi phòng nghỉ. Ở lối ra, nhìn thấybóng dáng của Kỷ thiếu gia thì lập tức buông lỏng tay Dương Lưu Vân ra.

Kỷ Trà Thần một thân tây trang màu đen, cà vạt màu lam sáng, hai chân thon dài bao bởi quần tây thẳngthớn, bằng phẳng có thể thấy dấu vết của nếp gấp, một đôi giày da bóng loáng dẫm trên mặt đất, vững như bàn thạch.

Hình dáng căng thẳng trên mặt không hề xuất hiện bất cứ một nụ cười, đôi tay cắm ở trong túi, môi mỏng mím chặt tạo thành một đường cong hờ hững, người trước mặt khen hắn lấy lòng hắn, nhưng hình như hắn không nghe thấy được. Ánh mắt mờ mịt mà bén nhọn, trong lúc vô hình, không nói mà uy, những người đó biết điều ngậm miệng lại.

Ánh mắt Kỷ Trà Thần dời đến trên ngườiDương Lưu Vân thì vẻ mặt lúc này mới chuyển biến tốt. Hai chân thon dài bước tới bene người ả, cười yếu ớt: "Hôm nay em rất đẹp."

Dương Lưu Vân cười rất ý tứ, hai mắt mở to nhìn hắn, đưa tay thay hắn chỉnh sửa cà vạt một chút sau đó mới mở miệng: "Anh hôm nay cũng rất đẹp trai, làm thế nào bây giờ? Em sợ rằng anh đã mê hoặc hết phụ nữ ở đây rồi, em chẳng phải là rất phiền toái?"

Kỷ Trà Thần cầm lấy tay ả,con mắt không gợn sóng nhìn ả, mấy phần cưng chìu, cũng không thâm tình."Ngoan, đừng cùng mấy người đó so sánh với em."

"Kỷ thiếu gia, đã đến lúc, hai người nên ra đại sảnh." Đường Diệc Nghiêu đứng ở một bên nhắc nhở, người bên ngoài đang chờ hai bọn họ.

Kỷ Trà Thần gật đầu, thái độ thân sĩ vươn cánh tay mình ra, Dương Lưu Vân ăn ý khoác lên cánh tay của hắn, hai người nhất trí trong hành động đi tới hội trường.

Ánh đen lần lượt thay đổi, đèn thủy tinh lóe lên tia sáng chói mắt, âm nhạc hoàn mỹ vang lên khi bọn hắn bước tới, ánh mắt của toàn bộ người ở đây cũng bị bóng dáng của họ hấp dẫn.

Tuấn nam mỹ nữ, trai tài gái sắc, trời đất tạo nên, sánh vai cùng nhau.

Những người phụ nữ kia hâm mộDương Lưu Vânmay mắn với số tốt, lại có thể lọt được vào mắt xanh củaKỷ Trà Thần , có thể cùng hắn đính hôn.

Dương Lưu Vân ngẩng đầu lên, trên mặt là hạnh phúc, vẻ mặt kiêu ngạo, giờ phút này ả chờ đợi thật lâu, rốt cuộc đã được vạn người chú ý, tất cả mọi người sẽ biết rõ ả là vợ của Kỷ Trà Thần, không còn lâu nữa ả chính là vợ chính thức của Kỷ Trà Thần.

Hai người bước tới khán đài trên hội trường trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt của mọi người, thảm đỏ chót, Microphone, bong bóng màu hồng cùng những đóa hồng kiều diễm ướt át, khắp nơi đều là cảnh tượng hạnh phúc vui sướng.

Âm nhạc du dương, không khí hòa hợp, trên mặt duy trì một nụ cười ưu nhã, nghe người dẫn chương trình nói qua lời chúc phúc, đón nhận ánh mắt cùng tiếng vỗ tay chúc phúc của mọi người. . . . . .

Kỷ Trà Thần xoay người cùng Dương Lưu Vân mặt đối mặt, trao chiếc nhẫn đính hôn.

Dương Lưu Vân đưa ngón tay đang run rẩy lên (Mia~ đoạn này thật là F*** ), ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm chiếc nhẫn đính hôn, nụ cười nơi khóe miệng càng sâu, nhìn nó từng chút từng chút đượcKỷ Trà Thần đeo vào ngón áp út, trong lòng kích động, hốc mắt đều đỏ . . . . . .

Đợi lâu như vậy, rốt cuộc cũng đến. . . . . .

Từ đó về sau Kỷ Trà Thần chỉ thuộc về một mình ả, người khác vĩnh viễn đừng mơ tưởng cướp đi thứ thuộc về ả!

Mọi người vỗ tay nhiệt liệt chúc phúc cho họ, trăm miệng một lời: "Hôn môi. . . . . . Hôn môi. . . . . ." Tiếng vang dội, khí thế hào hùng.

Dương Lưu Vân thẹn thùng có chút ngượng ngùng, nhìn thấy hai tay của Kỷ Trà Thần đặt lên vai ả, trái tim nhảy loạn, vì khẩn trương thân thể cũng cứng ngắc.

Thần muốn trước mặt mọi người mà hôn ả sao?

Ánh mắt tràn đầy chờ mong, chậm rãi nhắm hai mắt lại, cằm khẽ giơ lên, hiện ra góc độ hoàn mĩ, như vậy khoảnh khắc kia, các ký giả bắt ở dưới chụp được chắc chắn là tấm ảnh đẹp nhất.

Kỷ Trà Thần ánh mắt lạnh lùng không để lại dấu vếttrầm xuống, vẻ mặt thản nhiên, vô cùng không tự nhiên cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên trán ả, đầy đặn thương tiếc.

Nháy mắt, Dương Lưu Vân mở mắt, đáy mắt nhanh chóng thoáng qua một tia kinh ngạc, lông mi run rẩy kịch liệt. Tiếng vỗ tay của mọi người vang lên lần nữa, ả chỉ có thể mím môi cười ưu nhã (Làm trò hừ!!), cùng khí chất cao quý. Quay đầu đối mặt với chúc phúc của mọi người, ánh mắt lén lút quét qua khuôn mặt nghiêm nghị của Kỷ Trà Thần, trong lòng cảm giác nặng nề.

——————

Ninh Tự Thủy đờ đẫn ngồi ở trên giường, ánh mắt vô hồn nhìn hai người trong tivi đứng chung một chỗ, ống kính còn cố ý cắt ra hình ảnh mười ngón tay của hai người họ đan vaò nhau, biểu hiện bọn họ bọn họ ngạt ngào thế nào yêu nhao thế nào..

Bọn họ trên màn hình, rất xứng đôi, trời sinh một đôi. Kỷ Trà Thần mặc tây trang đeo cà vạt khiến tất cả mọi người chú ý , tuyên bố bữa tiệc đính hôn của bọn họ bắt đầu.

Kỷ Trà Thần, anh nhất định rất yêu Dương Lưu Vân, mới có thể tâm cam tình nguyện xuất hiện trên màn ảnh để mọi người chúc phúc.

Dương Lưu Vân, chúc mừng cô rốt cuộc đã đạt được thứ mà mình muốn. . . . . .

Chúc mừng các người có thể quang minh chính đại mà ở cùng một chỗ.

Chiếc hôn dưới ống kính kia dịu dàng cỡ nào, thâm tình cỡ nào. . . . . . Thâm tình đến độ khiến cô cảm thấy đây chính là hai diễn viên xuất sắc nhất màn ảnh. . . . . .

Ngón tay sờ chiếc điện thoại di động bên cạnh, chết lặngbấm một chuỗi số, truyền đến tiếng lạnh lẽo, nhếch miệng lên nở một nụ cười thê lương lạnh lùng. Lại lần nữa bấm một số khác, bị chuyển đến hộp thoại. . . . . .

Trầm mặc hồi lâu, giọng nói khan khàn, đứt quãng: giúp tôi. . . . . . Chuyển tới hắn. . . . . . Tôi hận hắn! . . . . . . Cho dù làm quỷ. . . . . . Tôi cũng sẽ không tha thứ hắn! Tuyệt đối sẽ không!"

Điện thoại di động bị ném xuống mặt đất, vỡ làm bảy mảnh.

Hờ hững bước xuống giường, khóa trái cửa lại, xoay người đi vào bên trong phòng tắm, trong bồn tắm đổ đầy nước lạnh. Ngón tay cứng ngắccởi nút cài của đồng phục bệnh nhânra, một nút một nút, đầu tiên lộ ra xương quai xanh gầy gò, tiếp theo là cả người trần trụi, sau đó là quần. . . . . .

Cả người trần truồng, không mảnh vải che thân, nhấc chân chậm rãi giẫm vào trong nước lạnh lẽo, thân thể không khỏi ngẩn ra, đã trải qua vài giâythích ứng, thân thể chậm rãi nằm trong nước lạnh. Trong nước trong suốt, thậm chí còn nhìn thấy vết sẹo hình chân rết xấu xí trên bụng cô, xấu xí không chịu nổi.