Đầu ngón tay rõ ràng run lên, đôi đồng tử mở to ảm đạm, mệt mỏi nhìn về phía cô: "Tự Thủy...". . . . . ."
"Không muốn sao?" Ninh Tự Thuỷ nắm chặt ngón tay lạnh như băng của anh, nắm trong lòng bàn tay. "Yêu em một ngày cũng không muốn sao?"
Khóe miệng Liên Phượng Vũ hiện lên nụ cười khổ, làm sao có thể không muốn chứ? Bất kể yêu em thế nào cũng cảm thấy không đủ, chưa bao giờ đủ cả; thế nhưng Tự Thủy, anh thật sự không còn nhiều thời gian nữa.
Ninh Tự Thuỷ hít sâu một hơi, bỏ tay anh vào trong chăn ấm áp, lẩm bẩm nói: "Em sẽ không ép anh, bản thân anh hiểu rõ. Tịch Nhược vẫn chờ anh trở về, chờ chúng ta sau này ở cùng một chỗ với nhau."
Xoay người, rời khỏi phòng.
Liên Phượng Vũ không nhịn được ho khan vài tiếng, lông mày xinh đẹp nhíu lại thành một đường cong. Đầu mơ hồ bắt đầu đau nhức, một chút đau đớn nhỏ này vẫn có thể chịu được, nhưng một khi chuyển thành đau đớn kịch liệt thì mình cũng không có cách nào khống chế bản thân.
Hiện giờ mình đã không nhìn thấy, thời gian không còn nhiều, phải như thế nào mới có thể yêu em một ngày?
Nếu như có thể, anh cũng muốn có thể yêu em một ngày, cho dù là một giờ cũng được.
Mi mắt chậm rãi cụp xuống, bất luận mở mắt hay không mở mắt, trước mắt đều là một vùng tăm tối, không khác biệt. Mệt mỏi, khốn khổ hiện lên trên gương mặt anh tuấn, bất chợt chìm vào giấc ngủ mê man.
Ninh Tự Thuỷ ngồi trên xích đu cạnh ngôi nhà kiếng trồng hoa, thân thể gầy gò gần như có thể bị gió thổi đi. Ánh mắt mờ mịt luống cuống nhìn những bông hoa trong ngôi nhà kiếng tranh nhau khoe sắc nở rộ, tức giận không lên tiếng, mọi thứ tuy đẹp đẽ rực rỡ đi nữa, cố gắng hết sức thì trong phút chốc cũng sẽ tàn lụi.
Hoàng Hách Nhiên cầm một ly nước nóng nhét vào trong lòng bàn tay cô, đau lòng nhìn cơ thể gầy yếu của cô cũng không mặc quần áo dầy. Có thể thấy được xương quai xanh hiện ra lờ mờ, cảm giác có chút doạ người rồi.
"Melbourne ấm áp cũng có mùa đông nữa, mặc nhiều quần áo một chút, đừng để mình cảm lạnh. Một mình tôi không chăm sóc được cho hai người."
Đôi mắt bình thản của Ninh Tự Thuỷ thoáng qua chút cảm xúc phức tạp, mím môi không lên tiếng. Cầm trong tay ly nước nóng lại không có chút cảm giác nào, khói trắng lượn lờ ở miệng ly như làm cho hình dáng cô mơ hồ, tựa như giấc mộng huyền ảo.
"Khuyên bảo anh ấy không được, tôi một mực thuyết phục anh ấy, nhưng anh nhất định không nghe." Hoàng Hách Nhiên cúi đầu, khoé miệng nhếch lên nụ cười khổ: "Anh ấy trước giờ ngang ngược vẫn chưa có người nào có thể thay đổi."
"Chẳng qua anh ấy không muốn lãng phí thời gian của tôi, cái gì anh ấy cũng biết." Ninh Tự Thuỷ tự lẩm bẩm, giọng nói trống rỗng, không sức sống, không có linh hồn. Giờ phút này, chỉ là một tượng gỗ tinh xảo.
Đôi mắt Hoàng Hách Nhiên ngẩn ra, lẳng lặng nhìn lướt qua cô, sắc mặt bi thương không có bất kỳ cảm xúc nào, ngực đột nhiên co rút đau đớn. Do dự vài giây, vẫn không kìm chế được tò mò hỏi: "Nếu Liên được chữa lành và nếu như Kỷ Trà Thần cũng không chết, hiện tại hai người đó đồng thời ở bên cạnh cô, cô sẽ chọn người nào?"
Ngực như những chiếc răng lược gỗ đào đâm vào, dù cỡ nào cũng không muốn nhắc lại, có thể làm động tới miệng vết thương máu chảy đầm đìa.
Trốn tránh, không giải quyết được vấn đề gì.
"Cô sẽ vì Liên, từ bỏ tình yêu trong lòng, do cảm động và áy náy mà lựa chọn ở lại bên Liên sao?" Hoàng Hách Nhiên thấy cô không nói lời nào, giọng nói sắc bén hỏi lại một lần nữa. Như ép cô đến bước đường cùng, buộc cô phải chọn lựa mới chịu bỏ qua.
Ninh Tự Thuỷ dùng hết sức cầm chặt ly nước trong tay, thở ra hơi thở mỏng manh không tiếng động hoà cùng một chỗ với làn khói trắng, từng vòng từng vòng khói cuộn và nhau, rồi từ từ biến mất. Hồi lâu sau, cô đứng lên, nhìn sắc mặt tái nhợt của mình phản chiếu trong đôi mắt mong chờ của anh, nhếch môi lạnh lùng nói: "Có một ngày, anh sẽ biết câu hỏi mình nhàm chán đến mức nào."
Hoàng Hách Nhiên kinh ngạc nhìn bóng lưng cô rời đi, nhíu mày một cái. Nghĩ không ra, câu hỏi của mình thật sự nhàm chán như vậy sao? Hay là trong lòng cô cũng không có cách nào lựa chọn nên mới dùng phương thức này để trốn tránh?
Kỷ Trà Thần làm cho cô yêu đến tận xương, nhưng Liên lại vì cô mà hy sinh nhiều như vậy, cô sẽ lựa chọn như thế nào?
Dường như lựa chọn thế nào cũng không được.
**************
Tiểu Ngư Nhi ngồi trong phòng bệnh, nhìn Bạch Kỳ cẩn thận lau mặt cho người đang say ngủ, tay lau nhẹ nhàng, dịu dàng, cẩn thận từng li từng tí. Một bên máy móc phát ra tiếng "tích tích", như muốn nói cho mọi người biết, người này còn sống, anh ta còn có tiếng tim đập, còn hô hấp. . . . . .
Nhưng không cách nào mở mắt.
Kỷ Gấm Sóc đẩy cửa vào, thấy Tiểu Ngư Nhi nở nụ cười nhàn nhạt, đặt đồ ăn trong lòng bàn tay cô, cưng chìu vuốt ve trán cô: "Ăn một chút gì đi, đừng để cục cưng chết đói."
Tiểu Ngư Nhi gật đầu, ăn hai cái, ngẩng đầu nhìn anh chằm chằm: "Không đúng! Anh mua cho cục cưng ăn? Không phải cho em ăn hả?"
Môi mỏng Kỷ Gấm Sóc nhếch lên tươi cười, gõ một cái lên trán cô.
"Đau!" Tiểu Ngư Nhi xoa đầu, cong môi: "Tại sao đánh em? Cục cưng, cha con khi dễ mẹ kìa!"
Tiểu Ngư Nhi bực dọc chu môi, tức giận muốn nói em và cục cưng đều không thèm đồ anh mua, nhưng bụng lại không chịu kêu lên ọt ọt. Chịu thua, chỉ có thể tiếp tục ăn ..., mình đói không vấn đề gì nhưng để cho cục cưng đói là tội lớn!
Cục cưng ơi cục cưng, tạm thời ăn đồ cha con mua một lần!
Kỷ Gấm Sóc đứng một bên nhìn Tiểu Ngư Nhi, ánh mắt tràn đầy hạnh phúc, lại nhìn Kỷ Trà Thần một chút, trong mắt thoáng qua đau lòng.
Bạch Kỳ thu dọn xong, giọng nói cung kính: "Hai người cùng trò chuyện với thiếu gia đi, tôi ra ngoài trước."
Kỷ Gấm Sóc gật đầu, xoay người ngồi trên ghế ở mép giường, hai chân đè lên nhau. Ánh mắt sâu thẳm dừng lại trên khuôn mặt tái nhợt của anh, hàng lông mi dài bất động không chớp mắt, cũng không biết ngủ như vậy bao lâu, ngày qua ngày, không có chút dấu hiệu nào tỉnh lại.
"Kỷ thiếu, anh còn muốn ngủ bao lâu nữa? Coi như không có nhà họ Kỷ, anh cũng không thể nằm ngủ như thế mãi! Ngày hôm qua Si Mị từ Mỹ gọi điện về cho tôi, nói tình trạng Tịch Nhược không lạc quan lắm, anh không nhanh tỉnh lại để xem Tịch Nhược một chút sao?"
Tiếng nói nhàn nhạt, vô cùng nhỏ, tràn đầy sự cam chịu và bất lực.
"Anh luôn thông minh hơn so với tôi, sao về mặt tình cảm còn ngớ ngẩn hơn tôi vậy? Anh cứ ngủ như thế đi, có thể Tự Thủy muốn cho Tịch Nhược thêm em trai hay em gái rồi đó, anh thật muốn tác thành cho bọn họ như vậy sao? Đôi chim liền cánh à?"
"Này!" Tiểu Ngư Nhi nhíu mày, hung dữ trừng mắt liếc anh một cái: "Anh có thể không nói chuyện hay không?"
"Anh nói không phải sự thật sao?" Kỷ Gấm Sóc vô tội nhún vai.
"Liên Phượng Vũ rất tốt, cho dù Tự Thủy thật sự ở cùng một chỗ với anh ta, đó cũng là lựa chọn của Tự Thủy!" Tiểu Ngư Nhi nói lời ngay thẳng, nghiêng đầu nhìn Kỷ Trà Thần, giọng nói không kiêng nể: "Kỷ Trà Thần, anh có ngày hôm nay hoàn toàn đáng đời! Ai bảo anh lúc trước không tin Tự Thủy, ai bảo anh kết hôn cùng Dương Lưu Vân? Ai bảo anh bóp chết một đứa bé vô tội! Anh có ngày hôm nay hoàn toàn là tự mình tạo nghiệp không phải sao!"
Kỷ Gấm Sóc im lặng nghe Tiểu Ngư Nhi trách mắng Kỷ Trà Thần, không giận ngược lại còn cười, đôi mắt thích thú chỉ chứa mỗi hình dáng cô.
"Còn có -- anh tốt nhất đừng tỉnh lại! Cái gọi là gần mực thì đen gần đèn thì sáng, tên kia cùng anh quấn lấy nhau chung một chỗ, cũng nhanh biến thành khốn kiếp. Thấy không?" Tiểu Ngư Nhi chỉ chỉ bụng mình, giận dữ bất bình: "Ban ngày anh ta cùng những phụ nữ khác dây dưa không rõ, buổi tối lén lút về nhà dây dưa với tôi, không biết từ lúc nào liền nhét một quả bóng cho tôi! Tôi sợ tới mức tưởng rằng mình sinh sản vô tính rồi. . . . . ."
"Khụ khụ. . . . . ."
Nghe được bốn chữ "Sinh sản vô tính", sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Kỷ Gấm Sóc có chút đen lại, im lặng nhìn cô, thật không biết trong đầu cô nghĩ gì. Thiệt không nghĩ tới cô lại nghĩ ra sinh sản vô tính!
Tiểu Ngư Nhi nhíu mày, kiêu ngạo quát: "Nhìn cái gì? Em có nói sai sao? Anh nói anh cùng nhiều người phụ nữ kia dây dưa không rõ?"
Trên trán Tiểu Ngư Nhi nổi đầy gân xanh, nghiến răng nghiến lợi: "Khốn kiếp, phong lưu như vậy, sớm muộn cũng bệnh liệt dương!"
Kỷ Gấm Sóc bất đắc dĩ sờ trán: "Có ai nguyền rủa chồng mình như vậy không?"
"Đáng đời. Ai bảo anh bên ngoài ăn chơi ngoại tình, liệt dương cũng là đáng đời!" Tiểu Ngư Nhi nhớ tới những ngày trước anh mỗi ngày ăn chơi đàng điếm bên ngoài, mình ở nhà ăn không vô ngủ không được, ngày ngày khóc đến hai mắt như hạt đào, trong lòng giận dễ sợ! Hận đến nghiến răng!
"Anh chỉ cùng các cô ấy ăn cơm, cũng không có làm cái gì khác." Kỷ Gấm Sóc giải thích rất nhiều lần nhưng không có cách nào để cô hiều, ai bảo Tiểu Ngư Nhi là phụ nữ có thai, bác sĩ nói phụ nữ có thai rất dễ nghĩ ngợi lung tung, nếu như không giải thích, sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng, tâm tình sẽ ảnh hưởng đến thai nhi!
Tiểu Ngư Nhi xem thường liếc anh một cái, giọng nói lạnh lẽo: "Chớ có giải thích, giải thích chính là che giấu. Em nhất định phải sinh con gái, chứ sinh con ăn chơi giống như đàn ông các anh, nhiều phụ nữ phải chịu khổ."
Kỷ Gấm Sóc nhíu mày, đã tính trước hỏi: "Vậy nhất định là con trai rồi!" Cười nhạo, anh có cảm giác, nhất định là con trai!
Tiểu Ngư Nhi lý sự, cổ họng rung động, hồi lâu mới nặn ra một câu từ trong kẽ răng: "Nhét trở vào để tạo lại lần nữa, tạm thời giữ lại đến khi nào chính xác là con gái mới ra ngoài."
Kỷ Gấm Sóc bất đắc dĩ sờ trán, tại sao cô không muốn sinh con trai rồi có thể thêm đứa em gái nữa. . . . . . Kỷ Gấm Sóc anh làm sao có thể chỉ có một đứa bé, không có cả đội banh ít nhất cũng có một đội bóng rỗ chứ.
Tiểu Ngư Nhi vừa ăn đồ ăn, vừa lầm bầm, đối với mọi hành vi châm chọc Kỷ Trà Thần thì Kỷ Gấm Sóc không biết xấu hổ, hơn nữa còn trách mắng Kỷ Trà Thần đáng đời. . . . . .
Kỷ Gấm Sóc ở một bên nghe nhưng trong lòng vô cùng ấm áp. Bề ngoài Tiểu Ngư Nhi tức giận mắng bọn họ, thật ra cũng rất quan tâm Kỷ Trà Thần, nếu không cũng sẽ không vì mang thai còn mỗi ngày ầm ĩ đòi tới bệnh viện, ở trước giường bệnh lải nhải không ngừng, ở trước mặt Kỷ Trà Thần nói lảm nhảm Ninh Tự Thủy, chính là hy vọng Kỷ Trà Thần nghe được tên Ninh Tự Thuỷ có thể lấy lại ý thức, nhất định phải chống đỡ tiếp!
Mặc kệ ngủ mê bao lâu, nhất định phải tỉnh lại.
Ánh mắt nhìn Tiểu Ngư Nhi nói xong còn giương nanh múa vuốt dáng điệu như con cua nhỏ, khóe miệng không nhịn được nhếch lên nụ cười hạnh phúc. Khi biết Tiểu Ngư Nhi hồ đồ làm mất đi đứa con đầu của bọn họ quả thật chính mình rất tức giận, hận không bóp chết được người phụ nữa ngu xuẩn này. Nhưng khi thấy cô hôn mê, nhìn cô khóc đỏ cả mắt, cuối cùng lại mềm lòng không thể làm gì với cô.
Vả lại vết xe đổ này của Kỷ Trà Thần, anh làm sao có thể để hai người vào bước đường cùng lần nữa? Chẳng qua trong thời gian ngắn không biết nên đối mặt với Tiểu Ngư Nhi như thế nào, vì muốn trêu tức cô mới cố ý tạo ra những chuyện xấu kia. Nếu anh không phải cố ý những tờ báo, tạp chí kia làm sao dám đăng chuyện xấu của anh ra ánh sáng!
Mỗi lần về nhà khuya lúc cô ngủ say, trên mặt còn vệt nước mắt, tim nhói đau không kiên trì nổi. Có lẽ cô thật sự quá mệt mỏi, nên không phát hiện được, qua mấy lần, không nghĩ tới đã reo rắc hạt giống hy vọng thứ hai trong bụng cô.
Khi Tiểu Ngư Nhi khóc lóc trước mặt mình nói không hiểu sao mang thai, nói không có cắm sừng mình thì thật là dở khóc dở cười; người phụ nữ này làm cho người ta vừa yêu vừa hận!
Yêu cô đơn thuần dễ thương, sao có thể hận cô nông nỗi không tim không phổi như vậy!
Khi biết tất cả mọi chuyện đương nhiên Tiểu Ngư Nhi nổi giận mấy ngày liền không để ý tới mình, phụ nữ khi có thai tâm tình vốn nóng nảy, phát cáu mỗi ngày, một thời gian dài đều phải cẩn thận từng chút một dụ dỗ cô. Tiểu Ngư Nhi cũng biết kìm chế, nên tức giận thì tức giận, lúc không nổi giận thì ngoan ngoãn như thỏ con.
Trong đoạn hôn nhân này cô dần dần trưởng thành, dần dần thích ứng với việc làm mẹ; còn mình trong đoạn hôn nhân này học được cách làm người cha bao dung, Tiểu Ngư Nhi lại vừa giống như con anh, luôn cẩn thận che chở từng li từng tí, buông thả, cưng chìu.
Anh chỉ thích cưng chìu cô như vậy, nhưng không muốn làm hư cô nữa!
"Nhìn gì vậy?" Tiểu Ngư Nhi sờ sờ cằm, đoán chừng: "Lẽ nào em lại mập lên?"
Kỷ Gấm Sóc nghe được chữ "Mập", sau sống lưng không khỏi dâng lên cảm giác ớn lạnh, mặt đen lại trợn mắt nhìn cô, giọng nói lạnh lùng: "Em lại muốn cái gì? Em không được ăn uống lung tung."
Tiểu Ngư Nhi mỉm cười đứng lên, ngồi trên đùi anh, chu môi nói: "Anh cho rằng em đang nghĩ gì? Em đang nghĩ khi cục cưng được năm tháng nhất định em sẽ vượt qua số 120, đến lúc đó anh phải ôm em từ lầu một tới lầu 15, đè chết anh!"
Kỷ Gấm Sóc nghe cô nói..., không nhịn được cười khẽ, nhéo mũi cô. Chỉ cần cô không càn rỡ, giày vò, cô có thể mặc sức hành hạ mình thế nào cũng được.
"Đừng nói ôm em đi tới lầu 15, ngay cả ôm em đi cả đời anh cũng sẵn lòng."
Lời yêu thương!
Hai má Tiểu Ngư Nhi không khỏi hồng lên, nghiêng đầu nhìn Kỷ Trà Thần quát: "Không được nghe, anh ấy nói cho một mình tôi nghe thôi!"
"Ha ha. . . . . ."
Nụ cười sang sảng vang vọng trong phòng bệnh, thỉnh thoảng truyền đến tiếng nói cãi cọ của hai người, làm cho phòng bệnh vốn lạnh lẽo không vắng lặng như thế, lấp đầy sự lo lắng. Chẳng qua người đàn ông nằm trên giường bệnh vẫn như trước kia không có chút phản ứng nào, sắc mặt tái nhợt không chút huyết sắc, đôi mắt lúc nào cũng khép kín, làm cho mọi người hết lần này đến lần khác đợi chờ trong vô vọng . . . . .
Nhưng, thất vọng tốt hơn là tuyệt vọng.
Còn sống là tốt, còn sống chính là niềm hy vọng.
Bạch Kỳ đứng ở cửa ra vào nhìn một màng hạnh phúc này, viền mắt không khỏi đỏ lên. Kỷ Gấm Sóc có thể cùng Tiểu Ngư Nhi hòa thuận, hạnh phúc như thế, thật sự rất tốt.
Nhưng thiếu gia, rốt cuộc người đến khi nào mới có thể tỉnh lại? Khi nào mới có thể đón tiểu thư trở về, đón tiểu tiểu thử về nữa . . . . .
Không biết khi nào bên cạnh cô đứng có thêm một người nữa, tiếng nói khàn khàn: "Hôm nay tình hình cũng thế sao?"
Bạch Kỳ quay đầu lại nhìn bộ dáng kiên nghị, có chút ngoài ý muốn, gật đầu: "Vâng."