Si Mị ôm cô vào trong ngực, lúc này mới phát hiện thân thể cô lạnh như băng, giống như xác chết, rõ ràng không có một chút hơi ấm. Không khỏi nhíu mày, cởi áo khoác của mình xuống bọc cô lại. "Sao cơ thể lại lạnh như vậy!" Cả người cuộn lại trong hư ảo.
Hạ Tình ngửa đầu nhìn qua pháo hoa làm đẹp bầu trời, sáng rực trong nháy mắt, lại nhanh chóng tối om. Một bên mặt ẩn vào trong bóng tối, cánh môi ẩn chứa nụ cười nhàn nhạt, không để ý nở nụ cười: "Em cầm tinh con rắn đấy, nhiệt độ cơ thể sẽ lạnh hơn so với anh. Huống chi cơ thể đàn ông vốn như lò lửa."
"Bùm" –
Một cụm pháo hoa cuối cùng lao nhanh vọt lên bầu trời, tách ra, màu sắc đa dạng ở giữa không trung một lúc, sáng rực, ánh sáng rực rỡ, đẹp loá mắt. Mấy giây ngắn ngủi sau lại lụi tàn, chung quanh lại chìm vào yên tĩnh, ngay cả không khí cũng lạnh lẽo.
Hạ Tình nghiêng người, hai tay ôm lấy eo anh, cả khuôn mặt ẩn vào trong ngực anh, như con mèo nhỏ đang làm nũng. "Si Mị ôm em."
Si Mị duỗi hai cánh tay ra mạnh mẽ ôm chặt cô vào trong ngực, làm thế nào cũng không nỡ buông tay, chặt đến nổi không có một khe hở nào. Lần này gặp lại, sao cảm thấy cô có cái gì đó không bình thường, rốt cuộc không biết cô là lạ ở chỗ nào. Trong đêm tối mờ mịt, hai người ôm nhau thân thiết, giống như ngày mai chính là ngày tận thế.
"Từng cho rằng ngày tận thế mới yêu nhau, trong giây phút xinh đẹp này nướt mắt cũng phải rơi xuống, không cần biết người khác nói được hay không, chỉ cần anh dũng cảm đi theo em"
Si Mị cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của cô, gầy gò đến xương hai bên gò má cũng lộ ra ngoài. Tò mò hỏi: "Em hát gì vậy!"
Hạ Tình ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nở nụ cười sáng lạn, như yêu tinh hồn nhiên đáng yêu trong đêm tối."Sau này, anh sẽ hiểu."
"Chủ nô, bây giờ tiểu nô lệ vừa lạnh lại vừa đói, người phải phụ trách dẫn tôi về lấy đồ ra, sưởi ấm cho tôi."
"Được, tiểu nô lệ." Giọng nói trầm thấp của Si Mị lộ ra cưng chìu vô hạn. Cẩn thận nhét cô vào trong xe, xoay người đi đến vị trí ghế lái.
Hạ Tình dựa vào cửa sổ xe, bên ngoài trời vẫn tối đen, mí mắt chậm rãi cụp xuống, phát ra tiếng hít thở đều đều. Si Mị cố ý thả chậm tốc độ, xe từ từ chạy trên đường lớn vắng lạnh. Trong lòng muôn vàn lời nói, nhưng toàn bộ đều bị đè xuống, mặc dù đã nhận rõ diện mạo vốn có của tình yêu, muốn cùng cô mãi mãi ở cùng một chỗ, nhưng cô lại không muốn mình có thể làm gì!
Ba tháng, giữa bọn họ chẳng lẽ thật chỉ có ba tháng thôi ư! Ba tháng này có thể vĩnh viễn không trôi qua hay không! Có thể mãi mãi dừng lại vào lúc này không! Bọn họ cứ như vậy mà ở chung một chỗ, sẽ không cãi vả, sẽ không làm tổn thương lẫn nhau, sẽ không xa cách.