Từ giây phút câu nói ấy được phát ra, cái khoảng cách quái quỷ giữa họ cũng từ đó mà biến mất. Cậu con trai được đặt cho cái biệt danh "Hắc Long" bây giờ trông như một đứa trẻ đang khóc nhè, mít ướt ôm lấy An Hy, gục đầu vào vai cô. Nước mắt rơi xuống không dứt, khóe mắt cậu đã đỏ ửng cả lên. Một cậu con trai khi khóc không ngờ lại đẹp đến vậy.
An Hy ôm lấy Lưu Viễn, tay xoa nhẹ lên mái tóc xanh mềm mại của cậu mà thủ thỉ:
- Thôi nào! ngoan ngoan nín đi! tớ ở đây với cậu rồi, không đi đâu cả. Sẽ luôn đứng về phía cậu không bao giờ rời xa cậu. Được chứ! (3
Lưu Viễn vừa gật đầu lia lịa vừa sụt sịt, trông rất trẻ con.
"Bên ngoài cho dù tôi có là Hắc Long, nhưng chỉ cần bên em. Tôi muốn mình trở thành một đứa trẻ to xác không bao giờ lớn"
- Tớ không ngờ một "Hắc Long" lại có lúc mít ướt như vậy đấy!
An Hy đưa tay gạt đi những giọt thủy tinh đọng trên đôi đồng tử xanh của biển. Vì là người xuyên không nên khi nghe đến hai chữ "Hắc Long", đối với cô lại rất quen thuộc, đoạn này trong tiểu thuyết An Hy đã đọc đến nỗi thuộc cả thoại. Ai mà ngờ Lưu Viễn đánh nhau, lại cuốn như thế!
Nghe thấy An Hy trêu ghẹo, Lưu Viên dùng mu bàn tay che đi khuôn mặt đang đỏ vì ngại. Cậu nghĩ thầm trong lòng:
- Lại lần nữa để cô ấy nhìn thấy bộ dạng đáng xấu hổ của mình mất rồi!!
Tại sân vận động, sau khi An Hy và Lưu Viễn rời khỏi. Mọi người ở đó xôn xao bàn tán về họ, "Hắc Long" có lẽ là chủ đề bàn tán rất sôi nổi, có người đã đăng video "Hắc Long" đánh người lên trang web của trường. Thông tin lan nhanh và rất được mọi người chú ý, việc đó cũng đã đến tai hiệu trưởng.
-Tại trang web của trường-
mọi người đang bình luận sôi nổi
Đánh như vậy liệu có chết người không thế?Đó là "Hắc Long" trong lời đồn sao!? Đáng sợ quá đi mất!!Trời ơii! là Lưu Viễn! chồng em đẹp trai quá! đánh đẹp quá!!Vụ gì vậy? vụ gì vậy??Cô gái kia không phải Lục An Hy sao? ngầu thật!
Khi thấy trang web của trường sắp nổ tung vì cặp đôi Hắc Long- Đầu gấu, nhà trường đã phải mời phụ huynh lên để giải quyết vụ việc. Không ngờ chỉ là một video đã khiến cộng đồng mạng dậy sóng đến như vậy.
Tại phòng hiệu trưởng, thầy hiệu trưởng trường trung học phổ thông Tứ Hạ, phàn nàn với phụ huynh về vụ việc của các em học sinh "ngoan" của trường. Mẹ Tùng Lâm cau có lên tiếng:
- Thật sự tôi không thể hiểu nổi! Sao Lưu Viễn lại đánh Tùng Lâm con tôi ra nông nỗi này chứ!!? Chỉ là một câu nói đùa giỡn thôi mà?
Bố An Hy không thể để con rể tương lai chịu thiệt, ông phản bác:
- Này chị! Chị có biết con trai ngoan nhà chị đã xúc phạm đến danh dự của hai đứa trẻ nhà tôi không?
Lưu Viễn khi nghe thấy bố An Hy nói đến "Hai đứa trẻ nhà tôi" cậu vui đến nỗi trong lòng như bổng chốc nở hoa,
Lưu Viễn thầm nghĩ:
- Chú Lục nói vậy...là đã thầm chấp nhận mình là người một nhà rồi sao? thật tốt quá!
Dì Phương vỗ vai hai cô cậu, cúi xuống thì thầm to nhỏ vào tai hai người:
- Hai đứa yên tâm đi! ở đây có chúng ta lo, sẽ không sao đâu! chúng ta luôn đứng về phía các con!
An Hy và Lưu Viễn ngồi yên không dám động đậy, đến thở thôi cũng đã rất căng thẳng. Không khí trong phòng nồng nặc mùi thuốc súng, mẹ Tùng Châu chỉ tay vào Lưu Viễn hét lớn:
- Cậu kia! cậu xem cậu đã đánh con trai tôi như thế nào này! Đúng là tuổi trẻ non nớt, bốc đồng chỉ mới nói vài câu, đã hùng hổ đánh người! lớn lên không biết sẽ thành người như nào nữa!!
Bà ta giơ tay định tát Lưu Viễn. Thầy hiệu trưởng định can ngăn thì ngay lúc đó mẹ của Lưu Viễn là Tống Tuyết Nga bước vào, nắm chặt tay người đàn bà đang phát cuồng này lại.
Xin lỗi thầy tôi đến trể!Vâng vâng! phụ huynh của em Lưu Viễn!. chị đến đúng lúc lắm!Mẹ Tùng Lâm hét lên, cố vùng vẫy thoát ra, vì mẹ của Lưu Viễn là cảnh sát những việc này đối với bà ấy chỉ như đang năm tay một đứa con nít. (2
Chị kia! mau thả tôi ra? Chị là ai mà có gan lớn quá vậy hả??Tôi chỉ đang bảo vệ con tôi!? Vậy chị là ai? Sao chị dám giơ tay tát thằng bé?Ha!! Tôi chỉ đang thay chị dạy dỗ lại con trai thôi mà?Mẹ Lưu Viễn nhìn bà ba ta với ánh mắt sắt lạnh, đầy sát khí, bà nhếch mép cười. Nắm tay mẹ Tùng Lâm càng lúc càng chặt hơn.
- Xin lỗi thưa chị! Con của tôi là do tôi dạy, không ai được phép dạy đời thằng bé!! Với lại dù tương lai Viễn Viễn có trở thành người như thế nào, là do nó quyết định. Không hề liên quan đến chị!
Thầy hiệu trưởng thấy được sự căng thẳng lan tỏa khắp căn phòng, ông liền vội vội vàng vàng ngăn cản hai người phụ nữ, rót một cốc trà hoa cúc đặt xuống bàn. Là đàn ông nhưng gặp phải cảnh này thầy hiệu trưởng cũng chịu thua
- Nào nào! hai chị bình tĩnh ngồi lại với nhau uống tách trà, rồi từ từ nói chuyện.
Sau khi mọi người ngồi lại giải quyết ổn thỏa, đến phiên thầy hiểu trưởng quở trách các học sinh "ngoan" của nhà trường, thầy hắng giọng:
- Khụ khụ!! được rồi được rồi, về vụ việc lần này nhà trường phê bình các em học sinh lớp 12A1 và 12A7. Em Tùng Lâm! em không nên xúc phạm danh dự của bạn học, việc đó đáng bị trách mắng. Còn về Lưu Viễn và An Hy phải biết kiềm chế cảm xúc, không nên vì thế mà gây gổ đánh nhau! Được rồi cả ba em về viết bản kiểm điểm cho thầy!!
Cả ba học sinh "ngoan" đồng thanh đáp lớn:
- Dạ vâng!
----
Vừa ra khỏi phòng thầy hiệu trưởng, mẹ Lưu Viễn đã nhéo lấy tai cậu con trai nóng nảy của mình khiến tai cậu đỏ ửng
Cái thằng bé này!!! con không gây chuyện là ăn cơm không ngon phải không hả?!A a! mẹ ơi đau! đau con!Mẹ An Hy vì không thể để con rể tương lai của bà bị mắng, bà nghĩ thầm: (
- Lưu Viễn là con rể tương lai yêu quý của mình! không thể để thằng bé bị chị Nga nhéo tai đến đỏ ửng như vậy được!! lớn mà gả vào nhà mình thì cơ thể phải toàn vẹn!
Bà cười tươi nắm lấy tay "bà thông gia" của mình, bênh vực Lưu Viễn:
- Chị Nga à, Viễn Viễn cũng vì tiểu Hy nhà em mà đánh bạn học, lỗi cũng là của Hy Hy. Chị không nên trách phạt thằng bé!
Dì Nga lấy tay xoa hai thái dương rồi thở dài bất lực
Haizz chị nói cũng đúng! Thôi hai đứa vào học đi. Mẹ dì và chú về đây! không được gây ra chuyện gì nữa đâu đấy!! Còn nữa là biết tay với mẹ!Vâng tuân lệnh đại nhân!
Trong phòng giám thị, ánh nắng trưa xuyên qua rèm cửa sổ, tỏa ra một mùi hương thật ấm áp. Hai cô cậu ngồi trên cùng một cái bàn, cứ như thời gian đang lưu luyến, muốn dừng chân tại khoảnh khắc này. An Hy mắt ngó qua bản kiểm điểm của Lưu Viễn, gãi đầu cười ngốc.
- Cậu chỉ tớ viết đi! tớ chưa bao giờ viết cái này.
- Sao đây? Chỉ cậu viết, vậy thù lao của tớ như nào nhỉ?! (
Đưa mặt sát lại gần An Hy khiến cô ngại ngùng theo bản năng ngã người về sau, loạng choạng không vững mà suýt thì rơi khỏi ghế, Lưu Viễn nhanh tay ôm lấy eo An Hy.
- Cô nhóc nhà cậu suýt thì rơi khỏi ghế là vì vẻ đẹp trai của tớ đấy hả? (
Bị trêu ghẹo đến mặt đỏ tía tai, An Hy dùng tay đẩy cái bản mặt đẹp trai ấy ra, tên hồ ly này hình như việc trêu ghẹo thỏ con đã trở thành sở thích của hắn ta mất rồi.
- Cậu! Cái đồ hồ ly ngàn đuôi tự luyến!!!!
Mạnh miệng là thế nhưng câu sau của cô như muốn vả mặt câu trước, An Hy nhỏ giọng: