Hồn Thuật

Chương 16: Ngọc ấn thứ chín





Hồn Thuật

Chương 16: Ngọc ấn thứ chín

Nguồn: tangthuvien






Động tĩnh khá lớn đã dẫn đến có một số người dân sống quanh hồ tỉnh dậy. Trời ạ! Ta đang nhìn thấy gì đây?
Người thì chạy ra cửa, dụi mắt, nhìn lại thấy một vật đường kính khoảng mét rưỡi, cao cách mặt hồ khoảng mười bốn mười lăm mét lao về phía mình, dụi lại lần nữa…vẫn y nguyên. Sau khi nhìn kỹ ra là một con rắn lớn thì chân tay nhũn ra ngồi phệt xuống cửa nhà.
Có người véo véo cái tay thấy… không đau thầm tự nhủ: “Oài! Mơ mà y như thật”. Chợt nghe bên cạnh gào lên:
- Sao ông véo tay tôi?
Người nọ nghe vậy thì sửng sốt, tiếp đó ôm đầu la hét chạy vọt qua vỉ hè, lao tuốt vào sâu trong phố. Nếu có ai đứng cầm đồng hồ đo thời gian chắc hắn vượt kỷ lục không chừng.
Văn Lục cười khổ: “Động tĩnh lớn rồi, giải quyết nhanh vậy”. Dưới chân bùng nổ, Văn Lục vọt lên. Nghênh đón hắn là cái đuôi đi sau nhưng tới trước của con mãng xà. Văn Lục vội hình thành một lớp khí lưu bên cạnh, vặn mình tránh ra. Không ngờ vừa tránh đã thấy hai mũi băng tiễn liên tiếp vun vút lao tới gần.
- A! Láu cá thật!
Văn Lục chỉ kịp nghiêng thân mình lách giữa hai mũi tên, mất đà rớt xuống hồ. Một số người can đảm đang đứng từ xa quan sát cũng kinh hô. đọc truyện mới nhất tại .
Có cậu bé vác chiếc gươm nhựa reo hò:
- A siêu nhân! A siêu nhân!
Hắn đâu có biết “siêu nhân” giờ đang chật vật muốn chết. Đạp mặt nước Văn Lục vọt lên, hoặc đạp hoặc chém, lách mình qua các mũi tiễn băng tới cao hơn đỉnh đầu mãng xà.
Cô gái ngồi dựa vách tường đôi môi run rẩy nhìn chằm chằm Văn Lục với ánh mắt lo lắng. Hơn bất cứ ai cô biết rõ ràng sức mạnh của con đại mãng xà này. Cả đội bị tiêu diệt, chỉ có mỗi mình cô đứng trên bờ thi triển thuật trị liệu cho đồng đội là may mắn sống sót. Trận đầu thực chiến làm cô khiếp sợ run rẩy tận linh hồn. Sau khi giết hết những người đánh nó, con mãng xà quay lại trừng mắt nhìn làm cô gái chân tay bủn rủn ngã ngồi xuống đât. Mãng xà trườn về phía cô, ý định tiêu diệt nốt “phần tử” còn lại. Cái miệng mở lớn táp tới. Cô gái vội che mắt tuyệt vọng ai dè đợi một lúc sau vẫn không thấy chuyện gì xảy ra. Hé một con mắt mở ra thì con mãng xà vừa nãy chẳng thấy đâu. Chỉ thấy một con cún xinh đẹp đang xù lông đứng chắn phía trước.
- Vừa nãy Đạo sút nó a!
Buồn nản!
Thực sự là buồn cười! Cả đội mới tới Cổ Mễ đình thì thấy con cún chạy loanh quanh trước cổng đình. Cái tên khốn đản Đạo đạo gì đó vung chân “sút” một phát con cún bay vọt qua tường chắn vào trong khuôn viên đình. Giờ thì muốn hối hận cũng không có cơ hội. Không ai biết nó tại sao ở trước cổng đình a. Nhưng mà cô gái dám chắc không có nó thì con mãng xà cũng không an phận yên ổn nằm dưới đáy hồ mấy ngàn năm.
Có lẽ có nó hỗ trợ chắc cũng không đễn nỗi gần như toàn đội bị diệt . Chẳng trách khi cô bé nhìn thấy con cún lại yên tâm đến vậy.

Văn Lục đang ở bên trên đỉnh đầu con mãng xà bỗng nhiên một luồng ánh sáng bảy màu bao quanh. Cảm giác tinh thần tươi tỉnh, thân thể sức mạnh và tốc độ được nâng cao thêm một phần năm.
“Thủy thuật phụ trợ?” Văn Lục sửng sốt rồi cười lớn:
- Ha ha! Ngủ ngon thôi bé!
Hôn mê thuật bắn thẳng tới đầu con mãng xà, tác dụng thành công “một giây” hôn mê. Văn Lục rớt từ trên xuống vung đại đao đâm thẳng vào mắt trái còn lại của mãng xà.
“Phập”
Văn Lục rút đao, trượt người xuống bảy tấc dưới cổ mãng xà đâm tới. Liên tiếp các động tác liền mạch như nước chảy mây trôi được Văn Lục thực hiện hoàn hảo. Mặc dù sống mấy ngàn năm, đã thành tinh nhưng dù sao mãng xà cũng mới bước vào mức độ ý thức như con người, cho nên tinh thần của mãng xà không mạnh mẽ như của Văn Lục. Nó trúng hôn mê thuật đồng nghĩa với “giấy báo tử” rồi còn mong mỏi gì.
Văn Lục bật ngược người bắn lên bờ đứng nhìn con mãng xà quằn quại ngoài giữa hồ. Con mãng xà giãy dụa được một hồi sau đó không còn động tĩnh gì. Cái xác to lớn nổi lềnh bềnh trên mặt hồ làm người xem hít vào một ngụm lương khí. Tiểu A Lôi nãy giờ ở bên cạnh cô gái chạy ra dúi dúi cái đầu nhỏ vào chân Văn Lục ô ô lên. Văn Lục ngạc nhiên ngồi xuống xoa đầu nó:
- Sao? Có ý kiến gì à?
Tiểu A Lôi ô ô lên rồi nhìn về hướng cái xác con mãng xà, cái chân nhỏ xíu chỉ chỉ cái đầu. Văn Lục ngẩn ra:
- Ngươi muốn bảo ta bổ cái đầu nó?
Không ngờ cái đầu nhỏ xíu của tiểu A Lôi gật như gà mổ thóc. Văn Lục xoa xoa cái đầu nó mỉm cười rồi nhảy ra giữa hồ. Đứng trên cái đầu mãng xà Văn Lục cười khổ. “Cái da nó bổ ra bằng cách nào vậy trời? Nhắn sư phụ tới lấy xác về làm áo chắc phòng thủ được nâng cao nhiều lắm a”.
Văn Lục đi tới chỗ con mắt bị đục nhìn ngó. Sau một hồi mồ hôi con, mồ hôi mẹ thi nhau chảy hắn mới khoét ra được một cái cửa động. Sâu bên trong Văn Lục thấy có vật gì đó tròn tròn phát ra ánh sáng dịu dịu. “Chắc là cái này rồi”. Văn Lục thầm nhủ khoét lấy nó rồi nhảy lên bờ.
Tiểu A Lôi ô ô nhìn Văn Lục với ánh mắt mong chờ. Thấy “ánh mắt đáng thương” của nó không có tác dụng, nó cúi xuống dụi dụi đầu vào chân Văn Lục rồi ngẩng lên. Văn Lục cười phá lên nhìn cái điệu bộ thèm nhỏ rãi của nó.
- Ngươi muốn ăn cái này?
Vừa đưa vật đó xuông gần, tiểu A Lôi nhịn không được vừa gật xong vội ngoạm lấy, nuốt chửng. Nuốt xong nó chui vào lòng Văn Lục rồi lăn ra ngủ ngon lành.
“A tên lưu manh”. Văn Lục cười cười vuốt cái đầu nó rồi đứng lên đi về phía cô gái.
- Cám ơn em đã trợ giúp!
Đưa tay đón lấy cô bé đứng dậy, Văn Lục nói:

- Anh là Văn Lục. Còn em?
Cô bé cúi đầu lý nhí một hồi:
- Em là Lưu Vân, ở nhà ba mẹ hay gọi Vân Nhi!
Văn Lục đang định hỏi về nhiệm vụ thì bỗng nhiên trong não hải vang lên giọng nói: “Tổ đội thứ chín được thành lập. Tiếp nhận khảo nghiệm thứ chín”
Văn Lục ngẩn ra, vậy nãy giờ chặt chặt chém chém hóa ra chưa gọi là khảo nghiệm à. Văn Lục đang cười khổ thì bỗng nhiên linh khí ùn ùn kéo từ bốn phương tám hướng đổ về trung tâm hồ. Linh khí cấp cấp tụ tập lại một điểm rồi “uỳnh”.
Quang hoa tản ra, tràn qua bở hồ. Ngoại trừ Văn Lục và Vân Nhi tất cả những người đang xem bỗng nhiên mơ mơ hồ hồ ngất xỉu. Văn Lục nhìn ra giữa hồ thì thấy một vật tỏa ánh cầu vồng đang lơ lửng trên mặt nước.
Vật đó từ từ bay tới trước mặt hai người. Văn Lục nhìn kỹ thì thấy vật nọ giống như một cái ngọc ấn mà các vua hay dùng để đóng dấu vào chiếu chỉ. Bên trên ngọc ấn có khắc một con rồng Việt uốn lượn trông thật “oai hùng”. Vừa vươn tay chạm vào ngọc ấn thì bạch quang lóe lên, giữa lòng bàn tay Văn Lục xuất hiện một đồ án hình ngọc ấn ở vòng ngoài cái Hồn Lệnh thứ nhất.
Chưa hết ngạc nhiên thì cảnh vật xung quanh tự nhiên thay đổi. Văn Lục nhận ra mình đang đứng ở một nơi xa lạ cùng với Vân Nhi, tay phải vẫn ôm tiểu A Lôi. Xung quanh là lau sậy, phía trước có một người mặc trang phục lính cổ nằm thoi thóp.
- Chết đi!
Một tiếng quát nhẹ vang lên sau lưng Văn Lục. Giật mình Văn Lục vội đẩy Vân Nhi sang bên rồi lăn ra tránh né. “Khốn khiếp, chỗ quái quỷ nào thế này?” Văn Lục vội đặt tiều A Lôi xuống vung đao lên, thi triển hôn mê thuật. Người mặc đồ đen đang hí hửng trong bụng tiêu diệt được đồng bọn của tên gián điệp thì bỗng nhiên lâm vào trạng thái mơ mơ hồ hồ. Tiếp đó cái đầu hắn bay lên không rồi lăn lông lốc trên bãi cát.
Văn Lục triển khai linh thức ra hơn chín ngàn mét không thấy có người nào nữa mới yên tâm bước lại gần người lính nọ. Còn chút hơi tàn, người lính thấy có người lại gần thì gược dậy, tay run run đưa mảnh da thú đẫm máu của hắn cho Văn Lục.
- Giúp…giúp ta…đưa cho Lý thái úy, báo…báo cho tướng quân rằng quân Tống…
Nói tới đó người lính đoạn khí, đầu ngẹo sang một bên. Văn Lục giở mảnh da thì thấy toàn chữ cổ…Điều ngạc nhiên là Văn Lục chưa học chữ cổ bao giờ nhưng không hiểu sao Văn Lục vẫn hiểu được ý nghĩa của chúng. Trên mảnh da ghi ngắn gọn:
“Quân Tống chia làm hai hướng bộ và thủy đánh chiếm Đại Việt ta…”