Hồn Thuật

Chương 161: Kỳ Phùng Địch Thủ





Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh

Chương 161: Kỳ Phùng Địch Thủ
Nguồn: Tàng Thư Viện





Cô bé cái bang không trả lời Văn Lục mà lo lắng nhìn lên võ đài số chín. Lúc này trong kết giới, từ vòng tròn khói đen xung quanh Trần Tiêu bỗng chốc mọc ra vô số xúc tua. Tiếp đó những xúc tua hiện thành những con rắn dài ngoằng ngoẵng hơn mấy chục mét. Thậm chí có con còn dài tới hơn một trăm mét đang há hốc mồm táp về phía Nguyệt.
Vô số rắn ngoằn ngèo chui ngang chui dọc trên kết giới khiến những nữ tử trên khán đài hét toáng lên. Kể cả những đệ tử nữ gan dạ nhất cũng không khỏi rợn da gà không dám nhìn về đám rắn đó mà lo lắng nhìn về phía Nguyệt đang ngồi đối diện ở góc kia võ đài.
Không để mọi người đợi lâu, những con rắn đã vượt qua mấy trăm mét mà trùng trùng phóng tới. Mặc dù hình thể con rắn là do làn khói đen của Trần Tiêu tạo thành nhưng bất cứ ai cũng biết những con rắn đó không đơn giản chút nào. Cứ nghĩ mình bị nó táp một cái mọi người lại không tự chủ được mà rùng mình. Lại nhìn tới mấy ngàn con rắn to nhỏ thế kia, nếu gặp nữ tử yếu tim hẳn là đã lăn đùng ra ngất xỉu.


Bất quá không biết do tâm cảnh của Nguyệt cao hay đẳng cấp linh hồn nàng vượt trội mà hoàn toàn bình tĩnh nhìn đám rắn đang lao tới khiến các đệ tử nữ càng thêm ái mộ nàng gấp bội.
(.
Hai tay Nguyệt vẫn đang nhẹ nhàng gảy, khi đám rắn còn cách hơn năm mươi mét, lập tức ngón tay phải nàng miết lên dây đàn. Lập tức một lưỡi đao phong bằng sóng âm hình vòng cung lớn tới mấy trăm mét xuất hiện cắt ngang về phía đàn rắn.
Những tiếng “roạt roạt” vang lên, mọi người đều có cảm giác đàn rắn kia đang kêu gào thảm thiết. Lưỡi đao lướt ngang chém rụng mấy chục con rắn liền tan biến. Tuy nhiên các đệ tử chưa kịp kinh hô bởi đàn rắn đã há mồm táp tới thì tay phải Nguyệt lần nữa động. Cũng miết nhẹ dây đàn như lúc trước nhưng bàn tay còn biến thành tàn ảnh điểm lên hơn hai chục vị trí trên dây đàn.

Mọi người liền được mở rộng tầm mắt… đao phong vòng cung lớn thì hơn trăm mét, nhỏ thì mấy chục mét lập tức phong tỏa kín khoảng không trước mắt, ập tới như đàn kỵ mã lao thẳng vào đàn rắn.

Không những vậy đi kèm với đao phong là mỗi lần Nguyệt điểm ngón tay lên dây đàn thì một vòng tròn sóng âm lan tỏa từ “điểm chạm” đó, như hiệu ứng sóng nước lan tỏa ra khiến cho đám rắn của Trần Tiêu có chút linh trí lập tức đứng đơ như khúc gỗ. Tinh thần… tuyệt đối là công kích tinh thần.

Không đầy hai nhịp hô hấp, đàn rắn kinh khủng kia đã “tan tành mây khói” tản ra bốn phía.

Trần Tiêu thì sao? Đương nhiên nãy giờ hắn không phải đứng chơi. Chỉ thấy đàn rắn vừa tan biến thì hắn đã quỷ dị đứng phía sau lưng Nguyệt mà bổ xuống một kiếm. Mọi người vị sự xuất hiện bất thình lình của hắn mà giật mình thon thót kinh hô ầm ĩ:

“Choang”

Như chém lên tấm sắt, Trần Tiêu bị bật trở lại còn nhanh hơn lúc tới. Mọi người lúc này mới kịp hoàn hồn lại, quan sát kỹ càng mới phát hiện ra không biết từ lúc nào xung quanh Nguyệt đã xuất hiện một vòng hao quang tỏa ra ánh sáng dìu dịu.

- Thắng rồi sao?

Một đệ tử vô thức hỏi, nam đệ tử khác cũng ngẩn ngơ tiếc nuối:

- Hẳn là do vòng bảo vệ của vị giám sát sử rồi. Thật đáng tiếc cho Nguyệt xinh đẹp a. Tài năng lại gặp phải một tên không biết thương hoa tiếc ngọc như vậy. Toàn dùng chiêu ghê người không à.

Khắp nơi trên khán đài, mọi người đều thở dài tiếc nuối. Ngay cả cô bé cái bang đứng bên cạnh Văn Lục cũng nước mắt vòng quanh, tính lên ôm lấy Nguyệt khóc một hồi. Chỉ là mọi người đều không để ý tới khuôn mặt cực kỳ đặc sắc của vị giám sát sử bên ngoài kết giới. Nếu có người đứng gần hẳn sẽ nghe rõ hắn lẩm bẩm:

- Ta nào có ra tay a! Các ngươi đánh giá người ta hơi thấp đó.


Trên võ đài, Nguyệt vẫn điềm tĩnh ngồi trong vòng bảo vệ. Hai tay vẫn di chuyển trên
dây đàn không ngừng nghỉ. Văn Lục nhìn lên mỉm cười vỗ vỗ vai cô bé cái bang nói:
- A mít ướt! Khóc lóc cái gì? Trận đấu đã kết thúc đâu.

- Hả?

Cô bé cái bang nghe vậy mới vội lau nước mắt, sụt sùi nhìn lên võ đài. Quan sát một hồi nàng mới phát hiện ra Nguyệt vẫn chăm chỉ tích lũy lực lượng từ cầm khúc. Mà tên Trần Tiêu sau khi bị đánh bật ra cũng kinh dị nhìn Nguyệt một hồi. Giờ thì hắn mới hiểu hóa ra từ đầu trận tới giờ Nguyệt vẫn không ngừng tay tấu đàn một phần để đấu với Trần Tiêu, một phần nhỏ để tích trữ lực lượng vây quanh mình, rồi từ những lực lượng nhỏ đó dần dần hấp thu linh khí xung quanh cho nó lớn mạnh.

Nếu để nàng ngồi tấu đàn thêm một lúc nữa, Trần Tiêu cũng không dám chắc có thể chống đỡ nổi quân bài chưa lật này của nàng. Thảo nào trong tâm hắn cảm giác thấy một cỗ nguy cơ không biết tên nên mới “lần đầu rút kiếm”. Vừa rồi nhát chém của hắn tới vội, Nguyệt chỉ còn cách lôi những lực lượng tích trữ nãy giờ ra để mà phòng thủ, biến bọn chúng thành cái vòng bảo hộ khiến cho Trần Tiêu chém vào như chém sắt, hai tay còn có chút tê dại, thầm nghĩ trong lòng.

“Lực lượng thấp hơn người thì ngồi tích trữ dần. Cô bé này thật không đơn giản. Hiện tại với số lực lượng từ đầu tới giờ bỏ ra tích trữ và linh khí hút được từ bên ngoài hẳn đã đủ cho nàng phòng thủ. Nếu mình không giải quyết nhanh e khó thắng nổi”

Trần Tiêu cũng không ngu ngốc để cho nàng tích trữ lực lượng nữa. Thân ảnh trên võ đài của hắn lại động. Bởi vì kết giới ngăn cách lực lượng, người tu vi thấp quan khán động tác, người tu vi cao xem đối chiến lực lượng. Bởi vậy có mấy người hiểu được thâm ảo trong đó. Mọi người quan khán đang thất vọng bỗng nhiên thấy Trần Tiêu muốn công kích Nguyệt thì kinh hô:

- Oa! Cái tên đáng ghét kia còn tấn công?

- Không phải chứ? Trận đấu đã kết thúc còn đánh cái gì a? Không lẽ thắng rồi còn muốn “vùi hoa dập liễu?”

- Tên khốn khiếp! làm sấu mặt phụ huynh a. Các vị giám sát sử mau mau túm hắn lại.

- Điên thật rồi… tên này điên thật rồi…

- Đúng đúng… mau bắt tên chó điên này lại. Không nó cắn người bây giờ.

Trên khán đài bốn phía lập tức nhao nhao. Có tới chín mươi phần trăm các đệ tử là ủng hộ cho Nguyệt, bởi vậy tiếng hò hét mặt dù không so được với cầm khúc của Nguyệt nhưng cũng có sức công phá không kém là bao khiến cho những người cổ vũ cho Trần Tiêu không dám ho he một lời.


Tuy nhiên đám đệ tử trên khán đài cũng không phải ngu hết một lượt. Rất nhiều người đã nhanh chóng nhận ra điều khác thường. Cuối cùng đều tung hô mừng rỡ bởi họ phát hiện ra Nguyệt ‘của họ’ chưa bị loại mà dùng chính bản lĩnh của mình chống đỡ được một gươm kinh thiên kia của Trần Tiêu… quả đúng là nhiều phấn khích.
Mặc dù suy nghĩ của Trần Tiêu là nhanh chóng thúc đẩy tấn công. Tuy nhiên hắn cũng không phải hoàn toàn mất đi bình tĩnh. Đường gươm không chút ánh sáng như một con độc xà uốn lượn trong không trung mà tới khiến cho người ta lạnh người. Không có ai dám hoài nghi lực lượng tiềm ẩn nằm trong thanh gươm đó.

Đi kèm với thân ảnh của Trần Tiêu ập tới là một màn sương mù màu đen nãy giờ tan biến khắp kết giới thình lình tụ tập lại nhanh chóng. Tiếp đó mọi người phát hiện ra khi màn sương mù màu đen kia chạm phải vòng bảo hộ đang tỏa ra quang hoa dìu dịu xinh đẹp kia thì lập tức những tiếng ‘xèo… xèo…” vang lên. Giống như axit giải xuống đất, nơi tiếp xúc giữa sương mù và vòng bảo hộ lập tức toát lên những làn khói mù trời. Mà đồng thời với làn khói đó là cả vòng bảo hộ lẫn sương mù để hao tổn. Nói thì lâu, thực tế cuộc tấn công lực lượng hắc ám của Trần Tiêu diễn ra với tốc độ nhanh chóng. Mà tốc độ thôn phệ của hắc ám lực lượng cũng tuyệt đối là kinh khủng, vòng bảo hộ tích lũy một lượng lớn lực lượng của Nguyệt cũng lung lay muốn vỡ. Nguyệt dù điềm tĩnh từ đầu tới giờ cũng phải biến sắc thất thố. Không ai nghĩ ra Trần Tiêu lại phát triển lực lượng hắc ám của mình theo phương thức “ăn mòn” này. Một đám khói bằng lòng bàn tay của hắn nếu quẳng vào một quả núi, hẳn là không đầy mấy hô hấp cũng đủ làm cho quả núi đó biến thành… khói.

Nếu để hắc ám lực lượng của Trần Tiêu kia mà chạm vào người, có tới mười Nguyệt cũng không thể nào chống đỡ nổi. May ra chỉ có thân thể siêu cấp cứng rắn của đám người tu luyện thể thuật mới may ra chống lại được.

Hơn nữa quân bài chủ chốt của Trần Tiêu không phải là làn khói đó, mà là thanh gươm đang thường trực ở bên ngoài, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng “tặng miễn phí” một gươm cho cô bé nhỏ nhắn thanh tú này.

Lúc này mọi người còn chưa hết bàng hoàng, dị biến lại phát sinh. Chỉ thấy Nguyệt dường như đang băn khoăn đã đưa ra quyết tâm nào đó. Bàn tay phải nhỏ nhắn của nàng đặt lên đầu dây sát bầu đàn của cây Độc Huyền Cầm. Tiếp đó nàng vuốt từ trên đầu dây tới cuối đầu dây:

“K..i..e…t…. kít”

Một âm thanh như tiếng người ta cạo giang, cạo nứa vang lên. Những đệ tử tu vi thấp nghe thấy lập tức hôn mê bất tỉnh. Mà những người có tu vi cao chút kể cả tầng năm tầng sáu cũng phải đương trường hộc máu, đầu óc ngu ngơ một hồi. Ngay cả Văn Lục với linh hồn cấp tám đỉnh phong cũng không tự chủ được rùng mình một cái, thốt lên:

-Lợi hại…

Nguyệt sau khi tạo nên chuỗi âm thanh kỳ quái như vậy thì khuôn mặt đỏ bừng, sau đó ngã gập xuống phun ra một ngụm máu. Bất quá hai mắt vẫn chăm chăm nhìn về phía Trần Tiêu.

Người được âm thanh kinh khủng đó chăm sóc kỹ càng đương nhiên không ngoài ai khác Trần Tiêu. Những đệ tử còn chút giữ vững tinh thần liền nhìn thấy một màn cực kỳ khủng bố. Cục băng lạnh lùng từ trước tới giờ đang nghiêm nghị đứng chờ đợi thời cơ thì liền hai mắt trợn tròn. Tiếp đó thống khổ ôm đầu gục xuống võ đài lăn lông lốc kêu la, thất khiếu chảy máu nhuốm đỏ cả một góc võ đài.

Văn Lục đứng ngoài kết giới cũng có chút e ngại nhìn về phía Nguyệt. Hắn không biết nàng dùng cách nào, tuy nhiên từ việc điều tra linh hồn đang khủng hoảng hiện giờ của Trần Tiêu mà nói, chuỗi âm thanh nàng vừa tạo ra hẳn là đánh vào … tâm ma của đối thủ.