Hồn Thuật

Chương 21: Nguyên Phi





Hồn Thuật

Chương 21: Nguyên Phi

Nguồn: tangthuvien



- Ai nha! Cô nương thật là xinh đẹp. Tại hạ có tư cách được làm quen không?
Trong phòng vang lên tiếng Văn Lục. Hắn lại “mặt dày” lôi mấy câu sáo rỗng trong mấy quyển sách ra khua môi múa mép. Vân Nhi đứng bên cười khúc khích. “Hắn cũng nói mấy câu này với mình a. Không thèm đổi câu gì hết”.
Văn Lục nhìn khuôn mặt ửng hồng của Ngọc Thanh nghĩ thầm: “Con gái tu thuật đều có khí chất riêng a, kỳ lạ thật”.
- Tại hạ là Văn Lục , nhà nghèo lắm. Nhưng mà ta đẹp trai anh tuấn ngời ngời. Quen ta đảm bảo cô không phải chịu thiệt…
Văn Lục cứ đứng trước giường mà ba hoa một hồi. Ngọc Thanh chỉ cười ngượng ngùng sau đó ngẩn lên nói một câu làm Văn Lục xém té ngửa. nguồn
- Hình như ta không quen anh.
Ngọc Thanh nhìn cái mặt đần đần của Văn Lục ngẩn ngơ một lúc rồi tiếp:
- Lúc đầu ta không biết ai nhìn trộm mình, nhưng mà bây giờ khẳng định là anh rồi. Anh phải chịu trách nhiệm…
Nói xong Ngọc Thanh mặt đỏ bừng cúi gằm xuống ngượng ngùng. Văn Lục thì choáng váng.
- Ách! Hình như Lý tướng quân cần gặp, ta phải đi một lát.
Nói xong hắn chuồn lẹ. Nói chơi, thế giới này là ảo, nó là thế giới khảo nghiệm. Không lẽ tính ở trong này luôn chắc. Không biết mầm thế giới của ai mà lợi hại vậy. A, phải gọi nó là thế giới, vì nó đã tiến hóa lên rồi.
Trời hừng đông, khoảng sáu bảy giờ sáng hiện đại, Văn Lục cùng Lý tướng quân vào triều. Theo sau còn có Vân Nhi và Ngọc Thanh. Văn Lục biết tình hình bây giờ cũng không ổn định lắm, để Vân Nhi và Ngọc Thanh ở phủ Lý tướng quân Văn Lục không yên tâm. Trên đường đi cả ba thấy trên đường lớn kinh thành, binh lính từng đoàn chạy ngược chạy xuôi. Nông phu thì hối hả đẩy xe này xe nọ đi theo từng đội lớn.
“Chắc là do mấy đạo lệnh hôm qua của Lý tướng quân đây mà”. Văn Lục nhìn quanh thầm nhủ. Tối hôm qua vì đi gấp, cũng vì trời đã không còn sáng rõ nên Văn Lục cũng không để ý lắm quang cảnh kinh thành. Bây giờ nhìn mới rõ không phải là lụp xụp nhà tranh như Văn Lục vẫn hay tưởng tượng. Nhà ở đây cao cao khoảng hai tầng toàn bằng gỗ. Đường lớn lát gạch hoa. Ách! Tất nhiên là gạch đất nung chứ không phải là gạch tráng men như bây giờ.

- Trông thật sầm uất!
Vân Nhi reo lên cắp lấy tay phải của Văn Lục, cái đầu quay ngang quay ngửa. Cũng không hiểu sao từ khi Ngọc Thanh tỉnh dậy cô nàng cảm thấy có “nguy cơ”. Cho nên có cơ hội là lại ôm lấy cánh tay của Văn Lục như thể nói với mọi người “của bản cô nương rồi, đừng có mong hớt tay trên”.
Khuôn mặt thanh tú của Ngọc Thanh cứ nhìn thấy hai người bọn họ như vậy thì đỏ bừng lên cúi sát xuống ngực: “Hắn cư nhiên nhìn hết của ta. Vậy mà…mà lại còn đi cặp kè với người khác”.
Nếu Văn Lục mà đọc được ý nghĩ này chắc hắn kêu khổ thấu trời! Không “khoe” thì ai mà dám nhìn a. Thời hiện đại vì tội “nhìn” thấy mà phải “có trách nhiệm” thì ta đây muốn nhìn cả trăm.
Cấm cung là một khu có tường thành cao nằm giữa trung tâm của kinh thành Thăng Long. Có lẽ hôm qua xảy ra vụ thích khách nên hôm nay cứ cách hai mét lại có một người cận vệ đứng canh. Ba người Văn Lục với tư cách là khách quý của Thái Úy sau khi vào tới thì cũng ở trong một dinh thự hay dành cho khách. Hắn cũng không thích lên triều. Trong tưởng tượng của hắn thì trên đó có mấy lão già cứ “phun” nước bọt vào nhau chứ chẳng có gì hay.
- Ai! Nhiễm phim tàu nhiều quá! Nghe nói dạo này có nhiều phim về Thăng Long lắm. Xong nhiệm vụ phải về coi mới được.
Văn Lục lắc lắc cái đầu, nhìn sang bên cạnh thấy hai cô gái chụm đầu vào nhau đang thì thầm cái gì đó. Hắn cười cười rồi trải linh thức ra. Linh thức vừa bao chùm kinh thành thì có mấy luồng linh thức cường đại cũng va chạm. Sau khi nhận ra cùng là người Đại Việt mới rút về. Văn Lục cũng thấy làm kỳ lạ, sao người tu thuật lại bất cẩn thế nhỉ. Không lo người nào đó của Đại Việt lại trợ giúp người tàu thì sao.
Văn Lục cũng không biết rằng thời này người tu thuật Đại Việt cực kỳ đoàn kết. Tất cả tu thuật đều cho rằng phản bội là một việc cực kỳ sỷ nhục. Việc này cũng giống như người công giáo không bao giờ có ý nghĩ phản bội chúa của họ vậy. Chính vì thế khi linh thức Văn Lục trải ra thì họ cũng chỉ tưởng hắn “chăm chỉ” hơn mọi người, lúc nào cũng đề phòng cao độ thôi. Hôm qua cả kinh thành có chín luồng khí tức tu thuật, hôm nay Văn Lục tính sơ sơ cũng đã vào khoảng gần ba mươi người rồi. Mọi việc tiến triển nhanh hơn dự định.
Nghe nói sau khi tan triều, Lý tướng quân sẽ phải theo Nguyên Phi Ỷ Lan tới chùa Khai Quốc để dâng hương cầu xin tổ tiên hiển linh trợ giúp đánh đuổi giặc ngoại xâm. Chùa Khai Quốc tương truyền được dựng từ thời vua Lý Nam Đế, và thời hiện đại nay nó được gọi là chùa “Trấn Quốc”.
Văn Lục nhìn về phía điện đang diễn ra buổi triều. Linh thức nhận thấy một đứa trẻ khoảng chừng sáu bảy tuổi đang ngồi trên ngai vàng, khuôn mặt non nớt không tỏ ra vui vẻ hay tức giận gì. Ngồi phía sau có một người phụ nữ, người phụ nữ này cũng không xinh đẹp được như Vân Nhi hay Ngọc Thanh. Tuy nhiên trên người này lại có một loại “khí chất”, đúng vậy là một loại khí chất đặc biệt. Khí chất đó dễ làm cho người ta có cảm giác an bình.
Từ lúc tới thế giới này tới nay Văn Lục cảm thấy khâm phục nhất không phải là Lý tướng quân mà là người phụ nữ này, Nguyên Phi Ỷ Lan. Đi qua các thành trấn tới kinh thành, mặc dù đi nhanh nhưng Văn Lục vẫn nhận ra đó là sự “an cư lập nghiệp” của dân chúng. Nguyên Phi Ỷ Lan có những kiến giải và cải cách vượt thời gian. Từ những việc đất nước sau khi bị thiên tai lũ lụt, mùa màng thất bát mà dân chúng vẫn yên ổn làm ăn, hay sau khi vua mất, con còn nhỏ mà triều đình không bị loạn lạc thì đủ thấy rằng trí tuệ của bà như thế nào. Văn Lục nhiều lúc thắc mắc không biết có phải Nguyên Phi là người tương lai bị đầu thai chuyển về quá khứ không nữa. Nếu áp dụng những cải cách của Nguyên Phi vào để phát triển chắc hẳn không chỉ thời Lý mà các đời sau này nước ta sẽ cường thịnh hơn hẳn.
Tuy nhiên giống như một bức tường gạch được xây đẹp lại có một viên gạch xây lỗi, người ta chỉ chăm chú viên gạch lỗi ấy và phê phán luôn cả bức tường. Cuộc đời Nguyên Phi cũng giống như vậy, sự kiện giết Hoàng hậu Thượng Dương và bảy mươi hai cung nữ của bà đã làm người đời sau nhìn bà với con mắt khác. Nói đúng hơn là không còn tôn sùng bà như trước kia và những kiến giải hay cải cách của bà cũng không được thấu hiểu trọn vẹn.
Con người ai cũng có mặt xấu, kể cả người hiện đại biết rõ là sự việc sẽ làm thành vết nhơ nhưng nếu đặt mình trong hoàn cảnh đó có khi còn tàn bạo hơn. Nếu là bên tàu, đối xử với việc bà Thái hậu Thượng Dương chiếm quyền thì tru di cửu tộc còn là nhẹ. Ngươi có dám chắc là ngươi sẽ nhân từ được với người đã chiếm lấy vị trí đáng lẽ mình nên hưởng không? Văn Lục tự nhận thấy mình cũng chưa cao thượng được như vậy.
Văn Lục thở dài: “Không biết ta có nên nói cho bà tránh sự việc đáng tiếc này không?”. Văn Lục cũng cân nhắc, việc này ảnh hưởng tới lịch sử ai mà biết sẽ xảy ra việc gì ngoài ý muốn đây. Văn Lục bỗng nhiên rùng mình. Cái nhiệm vụ này không lẽ còn luyện cho người ta tính toán, suy nghĩ cẩn thận sao. Không biết sau khi làm xong nhiệm vụ có “exp” thỏa đáng không đây.

Thấy cái điệu bộ vuốt cằm của hắn, Vân Nhi rùng mình kéo Ngọc Thanh chạy ra chỗ khác. Có trời mới biết hắn lại sắp làm gì kinh khủng.
Khoảng hơn mười giờ sáng thì triều tan. Các văn võ quần thần đều chuẩn bị theo hoàng thượng và Nguyên Phi tới chùa Trấn Quốc. Trên triều Lý Thái Úy được phong làm đại soái chỉ huy quân dân Đại Việt chống quân Tống. Cũng ngay lúc đó hàng loạt đại lệnh được ban xuống, cả nước như bùng nổ, mọi người hối hả chuẩn bị cho cuộc kháng chiến bảo vệ giang sơn, tổ quốc. “Đất nước lâm nguy, thất phu hữu trách” Văn Lục nhìn thấy kinh thanh rầm rầm “chuyển động” khí huyết cũng sôi trào.
- Một thời hào hùng a.
Khi ba người Văn Lục cùng Lý tướng quân tới chùa Trấn Quốc thì sửng sốt. Vân Nhi cũng phải thốt lên:
- Trời! Lớn quá!
Nhìn ngôi chùa to lớn trước mặt hai người Văn Lục và Vân Nhi há to miệng ngạc nhiên. Cái chùa Trấn Quốc thời hiện đại sao nó nhỏ xíu mà cái này…quá kinh khủng rồi. Nguyên cái sân trước cửa cũng tới hai sân bóng đá chứ chẳng chơi. Cả triều văn võ bá quan và quân lính cận vệ cũng chỉ có đứng ở góc nhỏ xíu trước cửa chùa.
Văn Lục nhận ra ngôi chùa mang là khí thế cường đại. Đứng trước ngôi chùa người ta dễ dàng cảm nhận được hào hùng dân tộc.
“Không hổ là Trấn Quốc a!”
Văn Lục cảm thán, nhưng mà hắn không biết bao quanh cả ngôi chùa rộng lớn ấy còn có một đại trận tên là Trấn Quốc đại trận.
Bất cứ người nào không mang dòng máu Đại Việt thì không thể bước vào nổi. Trấn Quốc đại trận tồn tại từ khi ngôi chùa được dựng lên. Nó được đích thân Long Quân Thiên Đế bày bố. Chẳng trách Văn Lục nhìn không ra. Nhưng mà hắn cũng không phải đợi lâu, vì ngay lúc này bên ngoài phạm vi ngôi chùa đã có những tiếng uỳnh uỳnh vang lên. Hơn ba chục cái người mặc đồ đen giống như va đầu vào đá nằm lăn ra đất.
Văn Lục cũng kinh hãi, làm sao những người đó tới gần mà linh thức của hắn chẳng may may nhận biết gì.