Hồn Thuật

Chương 31: Linh thú hoàng





Hồn Thuật

Chương 31: Linh thú hoàng

Nguồn: tangthuvien



Sau một hồi lục lọi, Văn Lục mặt đầy thất vọng. Không biết có phải lão linh cảm sẽ chết không mà mang mỗi mấy bình thuốc chữa thương và một thanh phi kiếm, ngoài ra chẳng có gì hơn.
Nghe nói tu chân trung quốc có cái vụ nhẫn không gian mà hắn tìm hoài không thấy đâu. Chắc lão già này cũng “nghèo” mạt rệp a.
- Cảm ơn trưởng lão cứu mạng!
Văn Lục khom người thật sâu, Bổn Quan trưởng lão không những cứu mạng hắn mà còn chỉ cho hắn thấy con đường phải đi trong thế giới đầy những tu luyện giả này.
Bồn Quan trưởng lão mặt không đổi sắc, vuốt râu gật gù: “Tiểu tử này có tiền đồ! Tưởng vài ngày mới đứng dậy nổi chứ?”

Năm xưa khi trưởng lão còn trẻ cũng vì kiêu ngạo với đồng môn, nhu nhược với kẻ địch mà mất đi người mình yêu. Cho nên từ khi đó đến giờ tính cách của trưởng lão thay đổi rất nhiều.
Nhìn thấy hình bóng xưa của chính mình ở trên người Văn Lục, trưởng lão cũng không đành lòng để hắn đi theo vết xe đổ đó.
Cả bốn người hóa thành những tàn ảnh bay vút trên không trung tiến về phía phủ Thiên Đức. Bồn Quan trưởng lão tốc độ rất nhanh đã vụt đi trước không thấy bóng dáng đâu. Đang bay bỗng nhiên Văn Lục “Ý” lên một tiếng rồi phanh gấp một trận làm Vân Nhi và Ngọc Thanh va vào tầng khí lưu bao bọc ba người. Ngọc thanh vuốt vuốt mái tóc kêu lên: truyện copy từ
- Văn Lục ca ca! Ngươi sao đang bay lại đừng đột ngột thế?
- Kỳ quái! Sao ta có cảm giác bên dưới có cái gì đó rất đặc biệt, cảm giác thật lạ.
Cả ba đáp xuống bên bờ một cái hồ nước lớn, xa xa sóng gợn yên bình. Vừa đặt chân xuống đất thì tiểu A Lôi đang ngủ trong ngực Vân Nhi thò cái đầu nhỏ nhỏ ra. Đôi mắt nó vẫn nhắm tịt, dáng vẻ giống như đang mộng du vậy. Vân Nhi và Ngọc Thanh còn đang ngạc nhiên thì Văn Lục reo lên:
- Đúng là nó! Là con “cún” nhỏ dùng linh thức báo hiệu thì phải!
Dường như nghe hiểu Văn Lục gọi nó là “cún” nên A Lôi bất mãn “ư ... ư” lên vài tiếng sau đó hếch hếch cái mũi đánh hơi về phía trái. Tiếp sau đó chui vào ngực Vân Nhi ngủ tiếp.
Văn Lục trừng mắt chỉ tiểu A Lôi lôi:
- Ngươi … ngươi gọi ta xuống thì cũng phải bảo ta phải làm gì chứ? Đồ…háo sắc! Bé tý đã vậy…
Nghe Văn Lục nói linh tinh, Vân Nhi đỏ bừng mặt. Cũng tại cái tên tiểu A Lôi này cư nhiên coi cái ngực Vân Nhi làm “nhà ở”, cứ chui vào ngủ làm ngực cô bé chưa phát triển cho lắm hóa ra lại còn to hơn của Ngọc Thanh.
Văn Lục sau một hồi lẩm nhẩm thì nhìn theo hướng tiểu A Lôi vừa mới hếch mũi. Chỉ thấy phía trước khoảng tám, chín trăm mét có một ngọn núi cao chót vót. Điều kỳ lạ là ngọn núi này hầu như là không có chỗ để leo lên. Bốn phía ngọn núi đều là vách đá dựng đứng nhìn từ xa thì giống như một cây cột khổng lồ chỉ thẳng lên trời.
- Ồh!
- Ca ca coi kìa!
Và Ngọc Thanh và Vân Nhi đều không nhịn được thốt lên. Ở phía sau núi cách mặt đất chừng hơn năm trăm mét bỗng nhiên thò ra một cái đầu to như một chiếc xe taxi. Rồi dần dần cái đầu nhô ra đi theo vòng xoáy ốc, Vân Nhi và Ngọc Thanh không tự chủ đều rùng mình run rẩy. Con vật dài ngoẵng kia ngóc đầu theo vòng xoáy để đi lên đỉnh núi, nhưng mà cái đuôi vẫn chưa thấy thò ra a. Áng chừng đã dài tới hơn sáu mươi mét rồi mà mới chỉ đến … khúc giữa. Rắn thì không phải rồi, vì cái mồm của nó giống như cá sấu, dưới cổ lại có hai chân phía trước ngắn ngắn và có cả vây lưng nữa. Đến khi cả người con vật xuất hiện trên vách núi thì cả ba người hít vào một ngụm lương khí.
Con vật nọ dài gần hai trăm mét, mồm cá sấu, có bốn chân, thân hình thon dài như rắn và cái … đuôi cá. Cả con vật màu xanh biếc như màu nước, duy chỉ có mấy cái vây hông và vây lưng là màu máu. Khúc giữa của con vật áng chừng một chiếc xe tải.
Văn Lục cười khổ:
- Không phải bảo ta đi “oánh” nhau với nó đấy chứ, nhìn cũng đủ ớn rồi. Con này lớn gấp mấy lần con mãng xà ở hồ lớn gần sông Như Nguyệt a … Ủa mà nó lên đỉnh núi làm gì vậy kìa…
Linh thức Văn Lục trải lên phía trên đỉnh núi thì thấy trên đó là một mặt phẳng khoảng chừng hai cái sân bóng rổ. Đá ở trên này khá là bằng phẳng chứ không như mấy quả núi ở xung quanh toàn đá tai mèo. Văn Lục phát hiện ra ở giữa có một cái…tổ chim. Chính xác, đó là tổ chim rộng chừng ba mét.
- Ách! Con gì vậy ta?
Văn Lục không nhịn được thốt lên. Khoảng cách từ chỗ đứng lên tới đỉnh núi cũng không xa nên cả Vân Nhi và Ngọc Thanh cũng có thể dùng linh thức để “nhìn” lên đó. Cả hai cũng ngạc nhiên không thôi, hôm nay toàn gặp điều kỳ quái. Vân Nhi trải linh thức thấy con vật nằm trong cái tổ buột miệng nói:
- Xinh đẹp quá! Sao Vân Nhi nhìn thế nào nó cũng giống con hạc.
- Ừ! Quả là giống.
Văn Lục cũng gật gù đồng ý. Ngọc Thanh đứng bên cạnh nghe vậy bèn quay sang phía Văn Lục và Vân Nhi hỏi:
- Đó là con hạc, tương truyền là linh thú của Đại Việt sao? Nghe sư phụ và sư bá kể nhiều, hôm nay muội mới gặp, quả nhiên là xinh đẹp a.
Đang lúc ba người Văn Lục đang chụm đầu vào nhau bàn tán thì trên đỉnh núi, hạc linh thú sau khi phát tín hiệu cảnh báo vẫn thấy con vật kia trườn lên, tức thì vỗ cánh bay vọt lên trời.
Chỉ thấy hạc linh thú vươn cái cổ dài lên hót lên một tràng vang lanh lảnh trên không trung. Tiếp đó toàn thân nhỏ nhắn bỗng nhiên lớn dần lên cho đến khi to gấp đôi con vật giống con rắn nọ thì mới dừng. Cả ba người Văn Lục nhìn thấy toàn thân hạc linh thú to như tòa nhà, lónh lánh hào quang thì há hốc miệng.

- Ca ca! Nó biến thân xong, càng thêm xinh quá…
Ngọc Thanh lấy hai tay ôm lấy chiếc miệng nhỏ nhắn thốt lên. Văn Lục thì lầm bẩm:
“ Con vật kia cũng biến thân thì mệt đây”
Quả nhiên là biến thân. Vân Nhi và Ngọc Thanh quay sang trừng mắt nhìn Văn Lục ý bảo “Ca ca có cái miệng quạ đen… nói gì không nói, lại đi nói toàn xúi quẩy”
Con vật đang bám trên vách núi bỗng nhiên toàn thân căng lớn, vây vẩy dựng ngược thò dài thêm, cái miệng dữ tợn, răng nanh lớn lên. Toàn thân lớn gần bằng hai phần ba hạc linh thú mới dừng lại. Toàn thân con vật nọ bao phủ một tầng hào quang màu xanh biếc, cùng với chiếc vây lớn đỏ rực trên dọc lưng khiến nó thêm mạnh mẽ và dữ tợn.
“Ầm…”
Không đợi con vật nọ bò lên đỉnh, hạc linh thú đã lao bổ xuống, cánh gia tốc tạo phong ảnh chém lên mình con vật nọ. Khúc lưng oằn đi, con vật dị biến nọ tránh thoát được công kích phong ảnh. Cả vách núi chừng hơn hai mươi mét hoẵm sâu vào chừng mười mười lăm mét, đá rơi ầm ầm.
Ngọc Thanh nhịn không được thốt lên:
- Chỉ một “bổ” đã lợi hại vậy? Đây phải là cấp linh thú hoàng rồi! Quá lợi hại.
Văn Lục ngạc nhiên:
- Không phải chứ? Vết đó ta cũng tạo ra được.
Ngọc Thanh lắc đầu:
- Ca ca nhìn kĩ nè! Quả núi này toàn là màu đen, kể cả những hòn rớt xuông kia khi bị bổ ra làm đôi bên trong cũng màu đen chứ không giống các hòn đá khác. Nếu muội đoán không lầm thì đó là đá trên Văn Lang Thiên mà các tiền bối thường hay nói đến. Đá này cứng rắn vô cùng, một bổ kia của hạc linh thú mà bổ xuống đất, hậu quả thật không giám tưởng tượng.
Văn Lục cũng không tự chủ rùng mình một cái, hắn lúc đầu không để ý, giờ mới nhớ ra hình như hắn luyện tập với mấy khối đá đen sư phụ mang về thôi mà đến giờ vẫn chưa làm xước lấy một vết. Vậy mà cái con hạc kia phất cánh một cái làm thành vết to như thế … thảo nào Bồn Quan trưởng lão cũng phải bay vòng…
Trận chiến trên vách núi ngày càng thảm liệt. Con vật biến dị không bay được nên chỉ đợi hạc linh thú bổ xuống nó mới lấy thân mình tấn công, còn lại hầu hết là nó phun ra luồng khí màu xanh đậm về phía con hạc trên trời. Nhìn thôi cũng biết là luồng khí đó độc như thế nào, vầng hào quang óng ánh bao quanh hạc linh thú cũng bị ăn mòn dần dần.
“Uỳnh…”
Vừa vặn mình tránh cái quất đuôi của con vật nọ, hạc linh thú phất cánh về phía cổ con vật biến dị tạo nên một vết thương sâu, một chất dịch màu xanh rỉ ra. Con vật nọ gào lên đau đớn, miệng phun khí xanh liên tục, cái đuôi dao động với tần xuất kỳ lạ. Văn Lục nhìn thấy biến sắc.
- Gia tốc đuôi! Không hay.
Chỉ thấy cái đuôi của con vật nọ đang rung động bỗng nhiên “vút” một tiếng, quật vào không khí, một vong cung hình lưỡi liềm dài hơn mười mét đen thẳm bắn thẳng vào hạc linh thú.
“Xé rách không gian còn lớn hơn rất nhiều so với Bồn Quan trưởng lão”
Văn Lục lẩm bẩm:
Con hạc đang tránh né các luồng khí màu xanh do con vật biến dị phun ra thì dường như cảm thấy nguy hiểm từ phía dưới vụt lên, nó bèn vội vàng tránh sang bên nhưng vẫn bị vòng cung lưỡi liềm đen đó cắt sượt qua cánh làm nó lảo đảo một hồi. Máu đỏ phun ra ướt đẫm khoảng lông vũ màu trắng ở cánh.
Vân Nhi và Ngọc Thanh đứng coi, tim đập hồi hộp. Phái nữ cứ thấy cái gì xinh đẹp nghĩa là bên “thiện”, mà bên “thiện” thì phải bảo vệ để thắng cái “ác”. Văn Lục nhịn không được cười cười, quay sang hỏi Ngọc Thanh:
- Vừa nãy ta có nghe muội nói bọn chúng cấp linh thú hoàng là sao? Có thể kể cho ca ca biết không?
Ngọc Thanh quay sang nhìn Văn Lục với ánh mắt ngạc nhiên:
- Ủa cái này sư phụ ca ca không nói sao? Linh thú ở nhân gian chia thành ba loại. Linh thú bình thường, linh thú vương, linh thú hoàng. Mỗi một loại có mười hai cấp. Nghe sư phụ nói ở trên Văn Lang Thiên còn có linh thú thánh cấp có thể biến thành hình người và tu luyện y chang con người nè!
- Ủa … vậy muội nói xem tiểu A Lôi của ca ca là loại nào?
- Muội không biết.

Văn Lục ngạc nhiên:
- Là sao?
- Là muội không nhận ra được nó đang ở loại linh thú nào? Cả sư bá Tản Phong cũng nói không nhìn ra thì sao muội biết được…
Bỗng nhiên Vân Nhi đứng bên cạnh giơ hai tay bịt mắt, thốt lên:
- Không … !
Văn Lục và Ngọc Thanh ngẩng lên thì thấy cái miệng rộng lớn của con vật biến dị kia đã ngoạm vào phần dưới bụng của hạc linh thú, trong khi cái mỏ của hạc linh thú đã suyên qua mắt vào trong não của con vật nọ.
“Lưỡng bại câu thương”
Văn Lục đứng ngẩn ra.
Từ xưa tới giờ rắn và chim đánh nhau hầu như đều có kết quả này. Cái con biến dị kia mặc dù không phải rắn nhưng cũng tương tự vậy.
Hạc linh thú rút cái mỏ ra khỏi đầu con vật nọ, thu mình nhỏ lại, khó khắn bay lên đỉnh.
Cả ba người cũng nhận thấy giữa cái tổ rộng hơn ba mét kia có một … quả trứng. Đúng rồi một quả trứng.
Hạc linh thú vất vả bay lên tới đỉnh, tiến lại gần cái tổ nhưng cũng không vào nằm ấp như trước mà đứng nhìn. Văn Lục tụ khí bao quanh Vân Nhi và Ngọc Thanh bay vút lên đỉnh. Hắn cũng không hiểu sao tiểu A Lôi đang ngủ mà linh thức cứ giục hắn tiến lại gần cái tổ kia.
Cả ba bay lên, đáp xuông đỉnh núi, hạc linh thú đang nhìn chằm chằm cái tổ tức thì dữ tợn quay ngoắt lại đề phòng cả ba người.
Đúng lúc này tiểu A Lôi đang ngủ lại mơ mơ màng màng thò cái đầu nhỏ nhỏ ra “ư ư” hai tiếng.
Văn Lục nhận ra trong mắt hạc linh thú khi nhìn thấy tiểu A Lôi tức thì dịu lại. Trong mắt chim hạc giờ giống như oán trách, sau đó chuyển sang tiếc hận. Nó hết nhìn tiểu A Lôi rồi nhìn Văn Lục, tiếp đó quay lại nhìn quả trứng trong cái tổ. Tiểu A Lôi sau khi thò đầu ra “ư ư” hai tiếng rồi lại chui vào ngực áo Vân Nhi ngủ tiếp.
Văn Lục đang chẳng hiểu ra sao thì hạc linh thú run rẩy đi tới, lấy mỏ kẹp lấy vạt áo hắn rồi kéo hắn về phía tổ. Hai con mắt long lanh tràn đầy yêu thương nhìn quả trứng to chừng quả dưa hấu ở giữa tổ kia, hạc linh thú ngẩn lên nhìn Văn Lục.
Văn Lục bất chi bất giác đưa tay lên xoa nhẹ cái đầu nó:
- Ngươi yên tâm! Ta sẽ chăm sóc nó!
Nghe Văn Lục nói thế, hạc linh thú ngẩng đầu lên trời hót lên một tràng lanh lảnh, tiếp đó khụy xuống phủ phục bên cạnh tổ, cái đầu vẫn nhìn quả trứng tràn đầy yêu thương.
Vân Nhi và Ngọc Thanh mắt đỏ hoe, hai nàng cũng biết hạc linh thú bị thương nặng, không trụ được bao lâu. Nhưng mà trước khi chết vẫn cố lết cái thân tàn về tổ bảo vệ cho con. Tình mẫu tử thật là cao thượng a…
Văn Lục đứng tần ngần, hết nhìn cái xác hạc linh thú lại nhìn quả trứng. Sau đó hắn bê những tảng đá đen rải rác quanh đỉnh núi lại đắp nên một nấm một cho con chim hạc. Vừa hoàn thành xong thì đằng sau vang lên mấy tiếng nhỏ:
- Tách… tách…tách…