Nghe đến hai từ ly hôn, nước mắt của người con gái lại rơi ra nhiều hơn. Cô lập tức lắc đầu không chịu.
Nhưng người đàn ông bên cạnh lại nhoẻn miệng cười xem thường, một nụ cười ngông nghênh đắc ý đến mức khiến người đối diện tỏ rõ thái độ chán ghét và tức giận.
"Thế mẹ phải hỏi xem cô ta có chấp nhận ly hôn hay không đã. Mẹ nên nhớ rằng hôn sự này ngay từ đầu là cô ta tự mình đồng ý, gả cho con cũng là tự nguyện, con chưa hề kề dao vào cổ bắt ép bất cứ ai cả. Nếu bây giờ cô ta chịu không nổi, muốn rút lui thì con cũng chẳng có ý kiến."
Người đàn ông dửng dưng bỏ lại vài câu, sau đó thản nhiên đi đến sofa ngồi xuống, tiếp tục chờ xem một màn hay đầy nước mắt sắp diễn ra mà anh đang chuẩn đoán trong đầu.
"Mẹ ơi, Tử Đằng nói đúng. Ngay từ đầu là con tự mình chọn lựa, con biết con đường này sẽ lắm chông gai và đau khổ nhưng vẫn chấp nhận bước vào là do con tự nguyện. Tử Đằng không có lỗi gì cả, vừa rồi con cũng có nói với mẹ rồi mà, mẹ cũng đã hứa là không bắt con phải rời xa anh ấy mà để con tự giác cảm nhận được khi nào bản thân không còn chịu đựng nổi nữa, con thật sự thấy thất bại thì sẽ tự động rời đi rồi mà. Sao bây giờ mẹ lại bắt con phải ly hôn? Mẹ ơi, tiểu Nhược không muốn đâu mẹ..."
Người con gái ngậm ngùi nói trong nước mắt, cứ nắm lấy hai tay Diệu Ninh như đang van xin thật khiến bà chẳng cầm nổi nước mắt.
"Đó, mẹ nghe rõ rồi chứ? Là cô ta tự nguyện, tự dâng hiến cho con chứ con vô tội."
Người đàn ông lại châm vô thêm một câu khiến mạch cảm xúc đau lòng của Diệu Ninh chợt đứt đoạn. Bà đưa tay xoa đầu đứa con gái ngốc, rồi lại đưa tay tới lau đi nước mắt trên mặt cô sau đó quay sang nhìn Tôn Tử Đằng, nét mặt thay đổi hẳn biểu cảm.
"Nếu đã như thế thì từ ngày hôm nay mẹ sẽ chuyển sang sống chung với hai đứa."
- ---------------
Ngay chiều hôm đó, Nhược Y đã được bác sĩ cho phép xuất viện về nhà vì tình trạng sức khỏe đã ổn định.
Lẽ ra Tôn gia có tài xế riêng, chỉ cầu một cuộc điện thoại thì tài xế lẫn xế hộp sang xịn đã có mặt sẵn sàng chờ đón, nhưng lúc đó Diệu Ninh đã bắt buộc Tôn Tử Đằng phải đích thân lái xe đến đón Nhược Y và bà về nhà.
Phía Tôn Thái, sau khi nghe tin vợ mình chuyển sang nhà con trai và con dâu ở một thời gian thì đã có một chút không hài lòng. Vì ông là người rất cuồng vợ, từ lúc cưới đến giờ đã gần 30 năm nhưng chưa ngày nào ông xa vợ quá một ngày. Vậy mà hôm nay vì thương con dâu mà ông đành phải cắn răng chịu cảnh xa vợ vài hôm.
Tại biệt thự Winner, chiếc siêu xe của Thiếu gia Tôn Tử Đằng vừa dừng lại thì bên trong người hầu kẻ hạ đã chạy ra chào đón vì biết tin từ trước rằng hôm nay Nhược Y được xuất viện về nhà.
"Dạ, chào Lão phu nhân, chào Thiếu gia và Thiếu phu nhân."
Tiểu Điệp cung kính cúi đầu lần lượt chào hỏi từng người một. Nhưng chỉ có Diệu Ninh và Nhược Y là mỉm cười với cô bé thay cho lời chào, còn người đàn ông kia sau khi xuống xe đã lập tức đi thẳng vào trong. . truyện xuyên nhanh
"Con đứng lại."
Diệu Ninh lại nghiêm giọng lên tiếng, khiến người đàn ông bực tức quay lại, trả lời với âm giọng có chút cáu bẳn.
"Lại chuyện gì nữa hả mẹ?"
"Con mau quay lại dìu tiểu Nhược lên phòng cho mẹ."
"Không cần đâu mẹ, con tự đi được mà."
"Con cứ để yên đó cho Tử Đằng dìu lên phòng. Sức khỏe con vẫn chưa có hồi phục hẳn đâu."
Dù rất bực và không hề muốn nhưng người đàn ông cao ngạo ấy vẫn phải nhường một bước trước mẹ mình. Với thái độ chẳng vui vẻ, anh tiến về chỗ Nhược Y đưa tay đặt lên vai cô trong tư thế dìu dắt, nhưng vẫn không chịu yên lặng bước đi mà còn thì thầm vào tai cô một câu:
"Coi như cô giỏi, biết lấy lòng mẹ chồng để có lá chắn vững chắc. Nhưng cô yên tâm, không có ai bảo vệ cô được 24 trên 24 đâu. Cứ chờ đó."
"Chờ cái gì vậy Thiếu gia Tôn Tử Đằng?"
Diệu Ninh đứng không xa nên có thể thấp thoáng nghe thấy những gì Tôn Tử Đằng vừa nói, bà lại lạnh giọng cất lời khiến ai đó sượng mặt.
"Thì chờ tối đến, tụi con ra sức tìm cháu cho mẹ chứ còn chờ gì nữa."
"Vậy sao?"
"Không sai đâu mẹ à."
Nói rồi người đàn ông liền dìu Nhược Y rời đi, nói dìu nhưng thật ra là anh đang bước nhanh đi trước và bắt buộc cô phải nhanh chân theo sau.
Lên tới phòng ngủ, người đàn ông đã không thể đè nén được nữa mà trực tiếp ép sát cô gái vào vách tường ngay bên cạnh cửa phòng. Hai tay chống lên tường, giam Nhược Y đứng ở giữa. Anh giương ánh mắt tràn đầy tia nguy hiểm nhìn chằm chằm vào cô gái, sau vài giây mới cất lên câu nói đầu tiên.
"Tại sao lúc ngất xỉu không gọi cho tôi mà lại để Tôn Tiêu Đài đưa vào bệnh viện?"
Một câu hỏi có lẽ là hết sức ngớ ngẩn khi người đàn ông đó kịp thời suy nghĩ lại.
"Thì lúc đó em ngất đi rồi làm sao mà gọi cho anh, càng không biết là ai đưa em vào bệnh viện sao mà cản được. Lúc tỉnh dậy em mới biết là anh họ đưa em đi mà."
Nhược Y cố gắn nén cười để người đàn ông không cảm thấy bị quê trước câu hỏi vô lý của mình.
Có lẽ anh cũng cảm thấy đúng nên ánh mắt đã dịu xuống phần nào.
Thật ra thì sáng nay khi tỉnh dậy không nhìn thấy cô đâu anh đã cảm thấy có một chút xíu khó chịu trong lòng, anh cũng quên mất chuyện Quản gia Ôn thông báo là cô đang nằm viện nên khi nghe Quản gia nhắc lại lần nữa thì anh mới lập tức đến bệnh viện.
Lúc đến nơi lại nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Tôn Tiêu Đài và Nhược Y thì anh liền cảm thấy không vui, và khi đối mặt với cô thì những chuyện luôn ám ảnh trong đầu anh là ngày Lại Minh San nói lời chia tay bỗng dưng xuất hiện khiến anh không tài nào giấu nổi tâm tình bực dọc.
Thấy Tôn Tử Đằng đột nhiên im lặng, nét mặt cũng dịu dàng hơn được phần nào thì Nhược Y mới lấy hết can đảm khẽ hỏi nhỏ một câu, cũng như là thắc mắc trong lòng mình.