Hôn Ước: Em Chọn Đau Thương

Chương 47: Một đời an nhiên



Kết thúc bữa tối tại nhà họ Bạch cùng mọi người. Tôn Tiêu Đài đã được Nhược Y đề nghị cùng cô đi dạo quanh quẩn trong khuôn viên để vừa được hóng mát, vừa giúp thức ăn dễ dàng tiêu hóa tốt hơn.

Bầu trời đêm hôm nay rất đẹp, như mang cả một vườn sao trên vũ trũ bao la. Ánh trăng sáng lấp lánh cả một vùng trời rộng lớn.

Từng cơn gió mát lành nhẹ nhàng thổi lướt qua làm tung bay những cánh hoa tường vi trắng tinh khiết trong khu vườn mang đầy hoa thơm. Tạo nên khung cảnh đầy thơ mộng giữa đôi trai gái đang đi bên nhau.

"Gió lạnh, em khoác thêm áo của anh đi cho ấm."

Một cơn gió lại vô tình thổi qua khiến người con gái chợt cảm thấy hơi ớn lạnh một chút, thấy cô đang vuốt ve cánh tay để tạo hơi ấm Tôn Tiêu Đài liền cởi áo khoác trên người mình xuống quyết định choàng qua cho cô.

"Choàng áo cho em rồi anh lạnh thì sao?"

"Không sao. Anh là đàn ông chút gió này căn bản chẳng là gì cả."

Tôn Tiêu Đài cười hiền hòa, ánh mắt anh nhìn cô gái mang nhiều tia ấm áp như yêu thương, chợt khiến Nhược Y cảm thấy bối rối trong lòng, liền vội vàng né tránh. Thấy vậy Tôn Tiêu Đài cũng nhanh chóng chuyển sang một chủ đề khác.

"Em định khi nào sang Mỹ."

"Chắc là ngày mốt. Ngày mai em làm một số thủ tục cần thiết, chuẩn bị hành lý xong thì ngày mốt sẽ lên đường."

"Vậy à! Có cần thuê vệ sĩ hay là bảo mẫu gì đi theo không? Để anh xin ứng tuyển trước cho."

Tôn Tiêu Đài vừa nói vừa cười làm Nhược Y cũng bật cười và nghĩ là anh đang nói đùa, trêu ghẹo cô.

"Anh lúc nào cũng trêu em thôi. Em có phải trẻ con đâu mà phải cần bảo mẫu đi theo, càng không phải là dân nắm giữ nhiều bí mật của người khác như trong phim hành động đâu mà thuê vệ sĩ. Anh thật là..."

"Anh đâu có xem em là trẻ con. Anh chỉ nghĩ đơn giản là em cần phải có thêm một người bên cạnh để nấu cơm cho em ăn nè, hay đón em mỗi lúc bận việc gì đó ở bên ngoài lúc khuya chẳng hạn. Con gái ở một mình cũng nguy hiểm lắm chứ."

Người đàn ông lại dẻo miệng đưa ra một loạt vấn đề cho Nhược Y biết. Nhưng cô gái thì lại quá ngây thơ nên chẳng hề nhận ra dụng ý của anh là gì.

"Anh lại giống mẹ em rồi á. Em tự lo được mà, em lớn rồi cũng biết tự chăm sóc cho mình, nên anh yên tâm đi. Trông anh lúc này cứ y như ông cụ non à."

"Thôi được, anh tạm tin em."

"Sao lại là tạm tin. Phải tin tuyệt đối mới đúng chứ."

Nhược Y nhìn người đàn ông, cô chu môi lên kiến nghị với lời anh vừa nói. Biểu cảm đáng yêu của cô làm Tôn Tiêu Đài bất giác bật cười phải chịu thua trước cô.

"Đúng đúng, anh tin em tuyệt đối. Chịu chưa?"

"Hì... Không đùa với anh nữa. Em rủ anh ra đây đi dạo thật ra là có chuyện muốn nhờ anh giúp em..."

Nhược Y đột ngột chuyển hướng chủ đề, đến nét mặt cũng trở nên nghiêm túc hơn hẳn, khiến Tôn Tiêu Đài cũng nhanh chóng tập trung nghiêm nghị theo cô.

"Là chuyện gì thì em cứ nói, nếu nằm trong khả năng nhất định anh sẽ giúp em."

Cô gái hơi mỉm cười, sau đó lấy từ trong túi áo ra một tờ giấy được gấp lại thành một mảnh nhỏ đưa đến trước mặt người đàn ông.

"Anh chuyển lại thứ này cho Tử Đằng hộ em nha."

"Đây là..."

Tôn Tiêu Đài nhìn tờ giấy, lông mày hơi nhíu nhẹ cùng nét mặt nghi hoặc với nhiều điều không hiểu.

"Là đơn ly hôn. Em đã ký sẵn rồi, tất cả mọi điều kiện để ly dị từ tài sản cho đến những vấn đề khác em đều thỏa hiệp và yêu cầu tòa án không phân chia. Em chấp nhận ly hôn vô điều kiện cho nên thủ tục này sẽ được giải quyết nhanh thôi. Anh chuyển lời lại với Tử Đằng giúp em nha."

Lúc này người đàn ông mới nhận lấy tờ giấy. Sau đó Nhược Y lại tháo nốt chiếc nhẫn cưới vẫn còn đeo trên tay mình xuống, đưa luôn cho Tôn Tiêu Đài.

"Còn thứ này nữa. Anh cũng trả lại cho anh ấy dùm em."

"Em không muốn gặp lại Tử Đằng nữa sao?"

Tôn Tiêu Đài nhận lấy chiếc nhẫn, kèm theo một câu hỏi và cũng là điều mà anh rất muốn biết.

Đương nhiên Nhược Y sẽ trả lời, nhưng cô không vội vàng mà lại xoay lưng bước chầm chậm đến khóm hoa tường vi gần đó, vừa đi vừa nhỏ giọng cất lời:

"Gặp làm gì nữa anh. Đối với em một khi đã kết thúc rồi thì vĩnh viễn không bao giờ muốn gặp lại. Huống chi họ đã từng tổn thương em, chà đạp lên tình cảm của em."

"Em hận Tử Đằng?"

"Không! Em không hận ai cả, mà chỉ trách bản thân mình thôi. Tại em dại dột, ngu muội, yêu nhầm người thì em tự chịu. Thất bại lần này coi như là một bài học đắc giá cho em."1

Cô gái quay lại nhìn người đàn ông, môi nhỏ mỉm cười thật điềm nhiên, gương mặt thanh thoát như chẳng hề vướng bận hay nặng lòng vì điều gì nữa.

Thấy Nhược Y như thế, lòng anh cũng an tâm hơn phần nào. Anh cong môi cười trìu mến, thân thiết đưa tay xoa xoa đầu cô gái, ánh mắt nam nhân lộ rõ sự cưng chiều và yêu thương.

"Trong tương lai rồi sẽ có một người dành cả tấm lòng để yêu thương em cả đời. Hạnh phúc sẽ luôn luôn mỉm cười với một cô gái tốt bụng và hiền dịu như em!"

Sau cơn mưa sẽ là trời quang mây tạnh. Lòng người sau khi nghĩ thông suốt cũng sẽ cảm thấy bình yên hơn.

Có lẽ trải qua biết bao biến cố, những thăng trầm đầu đời đã giúp người con gái ấy mạnh mẽ và trưởng thành hơn.

Rồi cô sẽ hạnh phúc, sẽ có được tình yêu thật sự của mình như lời chúc tốt đẹp mà tất cả mọi người thân yêu đã dành tặng!

Cánh cửa này khép lại, sẽ có cánh cửa khác mở ra. Mỗi một con đường là một bài học giúp ta có thêm kiến thức và kinh nghiệm để vững bước trên dòng đời đầy nghiệt ngã này!

Ai đã từng làm tổn thương ta, ta không hận cũng chẳng oán trách. Mà chỉ luôn âm thầm chúc họ một đời an nhiên!