Hồng Trần Nhân Đế

Chương 15: Lãnh chúa



Kế hoạch của Dunkel thành công bước đầu, đêm nay Graycastel đã định sẵn là sẽ xảy ra biến động, có lẽ qua đêm nay cái thành này thậm chí sẽ không còn tồn tại nữa.

Đương nhiên, lãnh chúa của Graycastle không thể biết chuyện này, hiện tại hắn vẫn còn đang bận vùi đầu trên giường với gái đẹp.

Giữa căn phòng mờ tối được thắp sáng bởi ánh nến chập chờn, gã lãnh chúa trung niên bụng phệ béo tốt như heo và hai người phụ nữ gợi cảm đang thực hiện hành vi nguyên thủy nhất để duy trì nòi giống của loài người, những tiếng rên ướt át và âm thanh dâm dục vang lên liên miên mãi không dứt.

"Báo!"

Bất chợt, cửa phòng bật mở, một người đàn ông cao to để râu quai nón, toàn thân mặc giáp đập cửa xông vào, khi thấy lãnh chúa đang "vui vẻ" trên giường thì hơi trợn mắt, nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng đứng đó, chờ đợi lãnh chúa mở lời, dường như hắn đã chứng kiến cảnh tượng này nhiều lần và quá quen với nó rồi.

"Ta đã bảo ngươi bao nhiêu lần rồi, làm người có thân phận, không nên lúc nào cũng hấp ta hấp tấp như vậy."

Lãnh chúa liếc nhìn hắn một cái, lên tiếng răn dạy, nhưng vẫn một mực duy trì động tác dưới hông.

"Rõ, thưa lãnh chúa, ngài dạy phải."

Người đàn ông để râu quai nón gật mạnh đầu, trầm giọng đáp lại.

"A..." Lãnh chúa thình lình rên lên một tiếng, cả người run rẩy mấy phát, từng khối mỡ trên người gã xô đẩy vào nhau, tạo ra một hình ảnh ghê tởm tới buồn nôn cho người nào bất hạnh phải chứng kiến.

Qua mấy giây, gã mới khôi phục lại bình thường, đẩy hai người phụ nữ dưới thân ra, đứng dậy khoác áo vào. Sau đó gã thản nhiên bước đến bên tủ, từ tốn mở cửa lấy ra một bình rượu, ung dung rót cho mình một ly.

"Nói đi, ngươi muốn báo chuyện gì?"

Gã đưa ly rượu lên môi, hớp một ngụm rồi mới bắt đầu nhìn qua người đàn ông râu quai nón.

"Thưa ngài, đã tìm được tung tích của nhóm người vận chuyển lô hàng mà chúng ta bị mất mấy ngày trước rồi."

Sau cùng cũng tới chính sự, người đàn ông râu quai nón bắt đầu báo cáo.

"Hả?"

Nhắc tới chuyện này, biểu tình của lãnh chúa cũng nghiêm túc lên, gã hạ ly rượu trên tay xuống, chăm chú nhìn gã đàn ông râu quai nón, ý bảo hắn tiếp tục.

"Chúng tôi tìm được mấy mảnh vụn còn sót lại của ba chiếc xe ngựa cách bìa rừng Smaragd không quá xa, ngoài ra còn có chút dấu vết chiến đấu. Rất có thể phi vụ đã thất bại, bọn họ đã bị đám yêu tinh phát hiện chặn lại nên không thể đem được lô hàng về đây."

Nghe được báo cáo gã lãnh chúa khó chịu ra mặt, gã bực tức ném mạnh ly rượu xuống nền, mặt đỏ gay lên, thở phì phò liên tục.

"Hừm, lũ phế vật, có tí việc cũng làm không xong. Mà mất rồi thì thôi, tìm đám khác thế vào là được, bọn yêu tinh ở rừng Smaragd sau chuyện này hẳn là đã đề phòng, tạm thời không thể hành động ở khu vực đó nữa. Nhớ là phải chọn lựa thật cẩn thận. Khách hàng lần này không dễ tính đâu."

Phải mấy chục giây sau, cơn giận lắng xuống, gã mới ôm mặt xoa xoa vài cái rồi ra lệnh.

"Đã hiểu."

Nói rồi, tên đàn ông râu quai nón lui ra ngoài.

Lãnh chúa cũng tiện thể đuổi luôn hai người phụ nữ đang trần truồng trên giường đi, một mình ở lại trong phòng, trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nến đã tắt, lãnh chúa cũng lười thắp lại, trong phòng chỉ còn lại chút ánh sáng nhàn nhạt mờ ảo của mặt trăng hắt vào, gã cứ vậy, yên lặng đứng nhìn ra ngoài, không gian chìm trong tĩnh mịch.

"Ngươi gặp rắc rối? Có cần ta giúp gì không?"

Giữa không gian mà lẽ ra chỉ còn mỗi lãnh chúa ở đó, bất ngờ lại có một giọng nói ồm ồm cất lên từ góc khuất trong phòng.

"Không cần, rắc rối nhỏ mà thôi, chuyện thế này còn chưa cần ngươi nhọc lòng, ta có thể tự mình giải quyết."

Lãnh chúa hừ nhẹ, gã không quay đầu lại, chỉ khẽ đảo mắt liếc qua góc khuất một chút, rồi lại mở tủ rót cho mình một ly rượu khác.

Lúc này, lại có tiếng đập cửa, nhưng lần này không ai xông vào cả, tiếng đập cửa cũng chỉ vang lên đúng ba lần rồi thôi.

"Vào đi."

Được cho phép, người bên ngoài đẩy cửa bước vào, đó là một người đàn ông đã có tuổi, mặc áo đuôi tôm, trên mặt còn đeo kính tròn một bên, một phong cách thường thấy của những quản gia thuộc các gia đình quý tộc, trông thì có lễ phép và trí thức hơn tên đàn ông râu quai nón lúc nãy nhiều.

"Có việc gì sao?"

Gã lãnh chúa bụng phệ hỏi.

"Thưa lãnh chúa, đám thuộc hạ của thần vừa lấy được một món hàng cực phẩm, nên muốn lập tức dâng lên cho ngài xem xét."

"Ồ?"

Nghe thấy hai từ "cực phẩm", hứng thú của gã lãnh chúa lập tức được khơi dậy.

"Một món hàng đủ tốt để ngươi làm phiền ta vào quảng thời gian này, ta hi vọng là ngươi sẽ không chỉ nói chuyện giật gân mà thôi."

Lô hàng cần giao cho khách vừa mất, lập tức đã tìm được món khác thay thế, đúng là được trời cao chiếu cố.

"Sẽ không làm ngài thất vọng đâu ạ."

Tên quản gia nói rồi nở một nụ cười xấu xa trên môi.

"Mang vào đây!"

Hắn quay đầu ra cửa, gọi to một tiếng.

Ngay tức khắc, dưới sự áp giải của hai gã áo đen, Celina được dẫn vào trong phòng.

Hai tay và hai chân cô lúc này đang bị trói chặt bằng xích sắt, trên mặt còn bị đeo lên một tấm che mắt và một miếng bịt miệng.

Dù mới chỉ nhìn sơ qua trong điều kiện thiếu ánh sáng, nhưng lãnh chúa đã bị cô hấp dẫn ngay lập tức. Dáng người mảnh khảnh mềm mại, đôi cánh tay nhuộm màu máu đỏ và cặp sừng lớn đẹp tựa như hồng ngọc, mái tóc bạc trắng lung linh trong ánh trăng, quả thật là vô cùng hiếm thấy và đặc biệt.

"Gỡ bịt mắt ra, ta muốn nhìn thấy mặt cô ta." Gã ra lệnh.

Theo lời gã, băng bịt mắt và miếng che miệng của Celina được tháo xuống.

Mắt lãnh chúa sáng rỡ lên, gã bước tới vài bước, lấy tay nâng cằm Celina lên, ngay lập tức bị ánh mắt màu tím hoa cà của cô hớp hồn.

Đẹp, thật sự là quá đẹp.

Ban đầu, khi nghe rằng có một món hàng cực phẩm mới, gã còn định dùng để thay thế cho lô hàng đã mất, nhưng bây giờ, lãnh chúa nghĩ lại rồi. Không dễ gì có được một món đồ tốt tới nhường này, dại gì đem ra mua bán chứ, để lại tự mình dùng chẳng phải tốt hơn sao.

"Lên tiếng đi, ta cho phép ngươi được nói."

Nhan sắc đã mười phân vẹn mười, gã nóng lòng muốn nghe luôn giọng nói của thiếu nữ trước mắt.

"Vậy, ngươi là lãnh chúa?"

Quả nhiên, giống như người vậy, giọng nói cũng vô cùng dễ chịu, trong trẻo như tiếng chuông đung đưa trong gió, khiến người khác không nhịn được muốn nghe thêm vài lần. Chỉ là nội dung câu từ hình như không được đúng cho lắm.

"Phải, là ta. Từ hôm nay, ngươi có vinh dự trở thành người thiếp mới của ta."

Mặc dù giọng điệu và nội dung câu nói có phần không tôn trọng, thậm chí là khinh thường, nhưng không sao cả, ngươi đẹp, ngươi được tha thứ.

"Phải là được."

Trong sự kinh ngạc của tất cả mọi người đang có mặt, thiếu nữ tóc trắng nhẹ nhàng bứt đứt xiềng xích trên tay và chân, đơn giản như thể chúng chỉ là những mẩu giấy dán chứ chẳng phải kim loại, nhưng tiếng đinh đang do mắt xích va chạm với mặt sàn phát ra đã nhắc nhở mọi người sự thật rằng chúng hoàn toàn không phải là giấy dán.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, một giây còn chưa tới, và rồi, khi mọi người vẫn còn kinh ngạc chưa kịp phản ứng, Celina đã đưa tay chụp lấy cổ lãnh chúa, giơ thân hình cục mịch béo tốt của gã lên cao mà không gặp chút khó khăn nào.

"Ngươi làm gì? Mau thả lãnh chúa ra!"

Tên quản gia là người đầu tiên phản ứng lại, hắn thét lên một tiếng, rút ra một con dao từ ống tay áo, nhằm thẳng vào cổ Celina đâm vào. Hai gã áo đen cũng tức tốc hành động, từ hai bên xông tới, đưa cô vào thế gọng kìm.

Nhưng Celina chỉ quét mắt nhìn qua một cái, cả ba người đã bị một luồng sức mạnh vô hình đánh bay, văng mạnh vào tường, ói máu ra, xương cốt rệu rã, bất động tại chỗ, sống chết chưa rõ.

"Cậu ta nói rằng nếu tóm được ngươi thì mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng hơn phân nửa. Ta vẫn nghĩ không cần phải phiền phức như vậy, nhưng vì khẩu vị của ta, làm phiền ngươi chút nhé."

Thiếu nữ tiếp tục nói, con ngươi hẹp dài trong ánh mắt màu tím tỏa ra khí thế của loài thú săn mồi.

Chỉ trong thoáng chốc, thiếu nữ chân yếu tay mềm đã lắc mình biến thành mãnh thú, chênh lệch quá lớn khiến cho đầu óc lãnh chúa vẫn còn chưa theo kịp, mãi đến khi cổ bị siết lại chặt hơn, cơn khó thở ập tới, gã mới bắt đầu nhìn nhận được vấn đề.

"Dừng... Dừng tay, cô muốn gì? Tôi đều có thể cho cô hết! Thả tôi ra đi! Chúng ta từ từ nói chuyện!"

Lãnh chúa vùng vẩy, đạp đạp chân vào không khí, nhưng bất kể chênh lệch hình thể của hai bên, dù gã có cựa quậy thế nào cũng không thể thoát khỏi được những chiếc vuốt đỏ rực của Celina, ngược lại còn khiến cho chính mình bị thương, cổ xây xát, máu bắt đầu ứa ra.

"Thứ ta muốn ngươi không thể cho ta được, ngươi cũng không có tư cách để bàn điều kiện với ta."

Đáp lại gã chỉ là giọng nói thờ ơ không hàm chứa bất kỳ cảm xúc nào.

Tới lúc này, không thể làm gì khác hơn, lãnh chúa nhìn vào góc khuất trong phòng với vẻ cầu cứu, hai tay bám chặt lấy tay Celina, dùng tất cả sức bình sinh giữ lại cơ thể để không bị chính cân nặng của mình làm cho ngạt thở mà chết.

"Giúp... Giúp ta! Ngươi muốn cái gì cũng được! Chỉ cần giúp ta!"

Gã lên tiếng van nài.

"Giờ thì ngươi mới nhớ ra ta sao?"

Từ phía góc phòng, giọng nói ồm ồm bí ẩn kia lại xuất hiện.

Bóng tối trong góc như hóa thành thực thể, bị người khác đẩy dẹt sang hai bên, nhường chỗ cho một bóng đen bước ra.

Dưới ánh trăng, hình dạng của chủ nhân giọng nói dần dần hiện ra, đó là một kẻ thấp bé, lưng gù, toàn thân bị bao phủ trong chiếc áo trùm đầu màu đen nên không rõ là nam hay nữ, chỉ có đôi mắt và làn da nhăn nheo xung quanh là hơi lộ ra chút đỉnh. Hắn tiến lên trước vài bước, khi chỉ còn cách Celina và lãnh chúa chừng nửa mét thì dừng lại.

"Này cô gái, khi dễ mấy người bình thường không có khả năng chống cự thì có gì vẻ vang? Nể mặt ta mà thả hắn xuống được không? Chúng ta có thể nói chuyện trong hòa bình mà. Nói không chừng ta và người lớn trong nhà của cô còn có quen biết đấy."

Bằng chất giọng ồm ồm khó chịu của mình, kẻ bí ẩn bắt đầu thương lượng với Celina.