Hồng Trần Nhân Đế

Chương 20: Lại gặp mặt



Lúc Dunkel mở mắt ra lần nữa thì trời cũng vừa hừng sáng, dù đã tỉnh nhưng Dunkel chưa vội rời giường ngay mà chỉ chống người ngồi dậy suy ngẫm. Thế giới này đang có vấn đề, một vấn đề lớn tới mức để cả ý chí của thế giới cũng phải tự mình tới gặp cậu, chỉ để kiểm tra xem một kẻ ngoại địa như cậu có phải hiểm họa hay không, từ đó có thể suy ra rằng vấn đề này có nguồn gốc từ bên ngoài thế giới. Khó khăn lắm mới có thể rũ bỏ hết quá khứ để mà bắt đầu một cuộc sống theo chủ nghĩa khoái lạc ở thế giới mới, kỷ nguyên mới này, vậy mà giờ lại nhận ra dường như cuộc sống này còn chưa vững chắc cho lắm. Một lần nữa, thực tại luôn biết cách làm Dunkel cảm thấy khó chịu.

"Thôi kệ, chuyện cũng chẳng liên quan tới mình, nghĩ làm gì cho mệt não. Xong việc này thì mình cũng quay lại Thần Thoại Cấm Khu rồi."

Nghĩ vậy, Dunkel đứng dậy chuẩn bị vệ sinh cá nhân thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng đập cửa dồn dập.

"Này, Dunkel? Cậu dậy chưa? Không định đi nữa à?"

Hóa ra là Celina thấy cậu chậm chạp mãi không xuất hiện nên tới hối thúc.

"Ra ngay đây."

Dunkel gọi vọng ra, rồi nhanh tay chuẩn bị, sau đó mới cùng Celina trả phòng, lên đường tới bến tàu.

Khi cả hai tới nơi, cả cậu lẫn Celina đều không khỏi hơi sững sờ, trước mắt họ là một khúc sông phải rộng tới cả cây số, trên bờ người tới lui tấp nập, ngựa xe nườm nượp, dưới sông, dọc hai bên bờ neo đậu hàng loạt thuyền lớn, mỗi một chiếc đều có kích cỡ không thua kém gì những chiếc du thuyền hiện đại nhất mà Dunkel từng thấy nơi thế giới cũ.

"Nghĩ lại thì không phải cảnh tượng một con sông lớn thế này vắt ngang qua dãy núi nó bất thường lắm sao? Trên đường tới đây chúng ta cũng đâu thấy con sông nào lớn tới vậy? Mỗi trong thành có thôi à?"

Celina thì thào tự hỏi, cô và Dunkel đã đi dạo cả ngày hôm trước, nhưng chủ yếu chỉ ghé qua mấy cửa hàng ăn uống chứ thực tế chẳng đi thăm thú cảnh quan gì, ban đầu cô còn tưởng bến tàu chỉ là một bãi đất bằng phẳng, dẫu sao thì cũng là tàu bay mà, không ngờ nó thật sự là một bến tàu theo đúng nghĩa đen, chẳng qua là quy mô lớn hơn nhiều thôi.

Trước khi quyết định lên đường du ngoạn thế gian, Celina có tìm hiểu chút ít thông tin về xã hội loài người, nhưng mớ thông tin đó chỉ dừng lại ở mức khái quát, hoàn toàn không đủ để giải thích cho mấy vấn đề mang tính chi tiết của từng vùng.

"Nhìn thế nào cũng không giống sản phẩm của tự nhiên mà giống..."

"Giống như bị ai đó chém ra hơn, phải không?"

Dunkel nói tiếp lời của Celina.

Bị cậu nhảy vào họng như thế, Celina trừng mắt nhìn lại, chỉ để thấy dòng chữ "hướng dẫn du lịch Minerva" trên nền đen đập vào mắt mình.

"Bến tàu này cũng là tài sản thuộc quyền sở hữu của thương đoàn Aurora, trong này viết rằng khúc sông đó do thành viên của thương đoàn Aurora dùng kiếm chém ra để tiện việc thi công bến tàu."

Chậm rãi rút tay về, Dunkel lại giới thiệu thêm mấy câu.

Nghe vậy, đôi mắt của Celina chớp chớp vài cái: "Ồ? Dùng kiếm chém ra sao? Không tệ, không hổ là thương đoàn lớn nhất Aurora. Thú vị thật."

"Được rồi, đừng tán nhảm nữa, chúng ta lên tàu thôi, thời gian di chuyển khá dài nên họ có chuẩn bị cả phòng riêng để khách nghỉ ngơi nữa thì phải."

"Chúng ta đi chiếc nào?"

"Chiếc số 5."

Nói rồi Dunkel kéo theo Celina xuyên qua dòng người, nhanh chóng bước về một chiếc tàu bay phía xa xa.

Hôm qua, trong lúc mua vé, cậu đã nghe ngóng về thủ tục, quy tắc và quá trình lên tàu nên hai người không mất quá nhiều thời gian ở khâu này.  Những việc còn lại chỉ là vào phòng được ghi trên vé rồi đợi tàu bay xuất phát, sau khoảng 7 ngày sẽ tới Shina.

Quy tắc hành xử thì không có nhiều thứ đáng nói, chỉ cần nhớ một điều, vì vấn đề an toàn nên trên tàu bay cấm chỉ mọi hành động bạo lực, tuyệt đối không được tranh chấp bằng bạo lực hoặc đánh nhau, nếu không sẽ bị đánh gãy tay chân và ném khỏi tàu.

Trên tàu bay, ngoài sảnh lớn, boong tàu và các bộ phận chuyên biệt với chức năng riêng ra thì có khoảng hơn trăm phòng to nhỏ không giống nhau. Theo những gì Dunkel tìm hiểu được thì vé hạng cao cấp mất 10 tiền vàng, vé quý tộc thì cần 50 tiền vàng, còn vé hạng đặc biệt thì phải tốn cả 200 tiền vàng. 200 tiền vàng, rất nhiều người cả đời cũng chưa chắc đã tích lũy được con số này, mà đây chỉ mới là giá cho một chuyến đi, không bao gồm chuyến khứ hồi, quả thật là quá đắc. Chưa kể là hạng đặc biệt thì dù có tiền cũng chưa chắc đã mua được, còn phải dựa vào thân phận và quan hệ.

Có lẽ vì hai vé được mua đồng thời mà Celina và Dunkel được phân đến cùng một phòng, hai người dựa theo chỉ dẫn trên vé, đi thẳng xuống căn phòng ở gần cuối tàu, sau khi đã kiểm tra chắc chắn đây là phòng mình, Dunkel mới mở cửa bước vào, nhưng chỉ bước được nửa chân, còn chưa đạp xuống, cậu đã khựng người lại vì bất ngờ.

Phòng rất nhỏ, chỉ cỡ năm mét vuông, trong phòng chỉ có một chiếc giường, hai cái gối, một cái chăn và hai cái ghế, hết rồi, tất cả chỉ có nhiêu đó, thậm chí còn chẳng có bàn, trần phòng có khắc một ma trận nhỏ dùng để phát sáng, nhưng lại khá thấp, người cao to một chút đứng thẳng người có khi còn đụng đầu, Dunkel thì không sao, nhưng Celina với cặp sừng của mình thì là cả một vấn đề. Tuy là đã dùng phép ngụy trang nên hiện tại không thấy được, nhưng ngụy trang thì cũng chỉ là ngụy trang, đôi sừng của cô vẫn tồn tại ở đó, muốn bước được vào trong thì phải khom lưng cúi người.

"Tại sao trần phòng lại thấp hơn trần ngoài hành lang thế này? Phía trên có cơ quan gì à?"

Mày Dunkel hơi nhếch lên, tự hỏi.

Celina không nói gì, chỉ từ tốn đẩy Dunkel sang một bên, khom người đi vào trong, điềm nhiên ngồi xuống giường rồi chống cằm nhìn cậu không chớp mắt, suốt quá trình không hề mở miệng nói một lời.

Bị cô nhìn chằm chằm như vậy, Dunkel bỗng cảm thấy hơi chột dạ.

"Đừng có nhìn ta như thế, ta cũng đâu có biết "hạng thường" nó là như thế này đâu."

Nói rồi cậu cũng bước vào trong, kéo ghế ngồi xuống.

Không có gì làm thì khá nhàm chán, mà quảng thời gian này sẽ kéo dài tới tận bảy ngày, để giết thời gian, Dunkel chọn lấy một viên Dạ Lân Thạch tương đối đẹp mắt từ trong không gian thứ nguyên ra, rồi dùng Yin-yang Swordgun gọt gọt khắc gì đó lên trên đấy. Còn Celina, cô không có nhiều tài lẻ như Dunkel, nên chỉ đành ngã người ra giường lăn qua lăn lại.

Một lúc sau, tàu bay khởi động, chuẩn bị xuất phát. Chưa khởi động thì còn đỡ, khởi động rồi mới thấy khủng khiếp, tiếng ồn của động cơ như đấm vào tai, ngoài ra nhiệt lượng phát ra khi động cơ vận hành cũng là một vấn đề nhức nhối, giờ thì Dunkel đã hiểu tại sao trần phòng lại thấp hơn so với hành lang, dường như phòng cậu tiếp giáp ngay nơi chứa động cơ. Hiện tại cậu đã có chút hối hận vì chỉ mua vé hạng thường, tốn cả hai tiền vàng chỉ để nhận lại hai từ "tệ hại".

Celina thôi không lăn qua lăn lại nữa, cô nằm ngửa ra, nhìn lên trần phòng, lên tiếng:

"Này Dunkel."

"Ừ?"

"Ngộp quá."

"Ta biết..."

"Này Dunkel."

"Ừ?"

"Ồn quá."

"Ta biết..."

"Này Dunkel."

"Ừ?"

"Còn nóng nữa."

"A a a! Đã nói là ta biết mà. Với lại cô không phải là động vật biến nhiệt sao?"

Dẹp Yin-Yang Swordgun và khối Dạ Lân Thạch sang một bên, Dunkel bất lực kêu lên. Nếu Celina còn lảm nhảm thêm mấy câu thì chắc cậu sẽ có xung động muốn nhảy khỏi tàu để quay lại Northern Saphir mà cố kiếm bằng được cái vé đặc biệt hoặc bèo lắm cũng phải đổi sang vé cao cấp. Cậu đứng phắt dậy mở cửa bước ra ngoài.

"Cậu đi đâu đấy?"

Celina cũng ưỡn người dậy, lập tức hỏi.

"Ra ngoài hóng gió một chút. Ở đây thêm chút nữa không bị bức bối chết thì cũng bị cô phiền chết." Dunkel đáp lại.

"Tôi cũng đi nữa." Dứt lời, Celina cũng nhảy khỏi giường, theo chân Dunkel rời khỏi phòng.

Hai người đi được một lúc, khi bước lên cầu thang dẫn tới hành lang lên boong, Dunkel bỗng nhiên lên tiếng: "Chà, nếu đủ nguyên liệu thì ta có thể làm được ma trận cách âm, cách nhiệt và ma trận mở rộng không gian đấy."

"Gì? Cậu có thể làm vậy à? Sao lúc nãy còn bắt tôi phải ở trong cái nơi tệ như ổ chó đó?"

Nghe cậu nói vậy, Celina lập tức nắm lấy cổ áo Dunkel, dùng sức lắc qua lắc lại, làm cậu phải cố lắm mới giật tay cô ra khỏi người mình được.

"Cô chỉ nghe được phần sau thôi à? Ta bảo là "nếu đủ nguyên liệu" thôi, ma trận cách âm, cách nhiệt thì còn dễ, dùng vật liệu nào cũng được, chỉ cần chịu được dòng ma lực lưu chuyển thôi, nhưng khắc ấn ma trận mở rộng không gian thì tốn công hơn nhiều."

Dunkel vừa bước lùi lên cầu vừa đối diện với Cilena, giải thích cặn kẽ.

"Nói như vậy nghĩa là lúc nãy cậu đang chế tạo khắc ấn à?"

Nghe cậu nói vậy, lại liên tưởng tới việc Dunkel làm suốt khi nãy, Celina lập tức nghĩ tới cái này.

"Ừm, ban đầu có thử khắc vài cái ma trận không gian, nhưng chịu, khó mà thành công được nếu chỉ dùng Dạ Lân Thạch, lát sau thì có làm thêm một cái cách âm, cách nhiệt. Cô có..."

"A!"

Va phải ai đó khi vừa chuẩn bị vào khúc cua, khiến người ta ngã ngồi ra đất, Dunkel thôi không nói nữa, cậu quay người lại, chìa một tay ra chuẩn bị đỡ người ta dậy.

"Xin lỗi... A?"

Chỉ là khi nhận ra người đang ngồi dưới đất là ai thì cậu liền khựng lại. Kẻ bị cậu đụng ngã tại khúc cua bất thình lình chính là con nhóc láo toét muốn giành Kết Tinh Địa Mạch hôm qua.

Còn chưa kịp nói gì thêm, cánh tay đang chìa ra của Dunkel đã bị đánh bay bởi một thanh niên tóc đỏ mặc giáp hiệp sĩ sáng choang đi cùng con nhãi láo toét kia.

"Ngươi làm gì? Có biết người bị ngươi đụng ngã là ai không?"

Thanh niên tóc đỏ Askel vừa đỡ con nhóc láo toét Liliana dậy, vừa hằn học nhìn Dunkel.

"Một con nhãi thiếu dạy bảo." Rụt tay về, Dunkel lạnh nhạt trả lời.

"Là ngươi!"

Vẫn còn choáng váng vì bị đụng ngã bất ngờ, Liliana lúc này mới kịp nhìn rõ người va vào mình là ai, cô bé chỉ tay thẳng vào mặt Dunkel, thốt lên hai chữ.

Không muốn dây dưa với mấy có kẻ thái độ sặc mùi thượng đẳng này, Dunkel lựa chọn không thèm để ý tới hai đứa nhãi ranh đó, cậu kéo tay Celina, quả quyết bỏ đi.

"Chúng ta đi!"

Bị bơ tận hai lần bởi cùng một kẻ, Liliana không khỏi nổi giận, đã bao giờ bản thân bị đối xử thế này đâu, cô bé bực bội hét lên: "Đứng lại đó!"

Nhưng mặc kệ Liliana có nổi giận thế nào, Dunkel không thèm để ý là không thèm để ý, một mực bước thẳng, không dừng bước cũng thèm ngoáy đầu lại.

"Bảo ngươi đứng lại ngươi không nghe sao?"

Askel không nhìn được nữa, hắn lớn giọng hét to một tiếng, sau đó chạy tới, vươn tay chụp lấy vai Celina, người gần hắn nhất.

Bị kéo lại, Celina lạnh nhạt nghiêng đầu nhìn về phía Askel.

"Buông ra." Cô nói, trong giọng nói đã có vẻ không kiên nhẫn.