Hồng Trần Nhân Đế

Chương 26: Lý do của mỗi người



Trong đêm, một chiếc tàu bay lao vun vút giữa trời mây, một mực thẳng hướng về đế đô của Shina.

Xét về kích thước, chiếc tàu bay này nhỏ hơn tàu bay mà Dunkel và Celina đã lên lúc đầu rất nhiều, chỉ dài có chừng mười mét, nhưng về mặt tốc độ thì loại tàu bay kia xa xa không thể bì được. Ngay cả các loại khắc ấn trên tàu cũng cao cấp hơn nhiều, khắp bên ngoài tàu đều tràn ngập ánh sáng lung linh của những dòng chảy ma thuật, lại bay giữa trời đêm thế này khiến nó trông như một vì sao băng rực rỡ.

Đây là tàu bay chuyên dụng của Raven, sau khi nghe yêu cầu của Dunkel, hắn có hơi bất ngờ khi thấy nó lại đơn giản tới vậy. Nhưng nghĩ lại, rất có thể thiếu niên này cũng không muốn mọi chuyện đi quá xa nên mới ra một yêu cầu đơn giản như vậy, hoặc cũng có thể là cậu đang muốn thương đoàn Aurora nợ mình một món nợ ân tình, dù là lý do nào thì cũng không phải chuyện xấu. Ít nhất thì tai nạn mang tính diệt vong trước mắt đã được hóa giải. Hơn nữa, có khi làm tốt chưa biết chừng còn có thể kéo lên quan hệ với Hồng Ngọc Long Vương, nếu làm được thật thì chỗ tốt nhiều vô kể.

Vì vậy hắn lập tức lấy ra tàu bay chuyên dụng của mình mời Celina và Dunkel lên.

Cũng nhờ vậy mà hành trình vốn dĩ cần tới bảy ngày đã được rút ngắn đi rất nhiều, chỉ mới nửa ngày mà họ đã tới được gần biên giới của đế quốc Shina.

Tàu bay tuy không lớn, nhưng nội thất bên trong lại không nhỏ chút nào, không gian phải rộng hơn nhìn từ ngoài vào gấp hai, gấp ba lần, lại đầy đủ tiện nghi, vô cùng sang trọng và xa hoa, bày trí không khác gì cung điện hoàng gia, ngay cả thảm lót chân cũng được làm từ một loại da thú cao cấp nào đó, mười phần mềm mại. Cái ổ chó "hạng thường" mà Dunkel mua được vé hoàn toàn không có tư cách so sánh, chênh lệch cứ như nhà trong khu ổ chuột và phòng của vua chúa vậy.

Rộng lớn là vậy, nhưng hiện tại nơi này chỉ có Dunkel và Celina ở lại, Raven thì đang ở buồng lái, tập trung điều khiển tàu bay. Thực tế loại tàu bay chuyên dụng cao cấp thế này có chế độ lái tự động theo hành trình, chỉ cần đặt trước lộ trình và điểm đến thì nó sẽ vận hành tự động. Chỉ là Raven không có can đảm ở cùng một chỗ với Celina suốt thời gian dài như vậy nên mới tìm cớ rời đi. Thành ra cả căn phòng lớn cũng chỉ có hai người, mà lúc này cả hai đều đang ở trên chiếc giường lớn đặt trong góc, một ngồi một nằm.

Tuy thời gian di chuyển giảm đi rất nhiều, nhưng ngồi không chờ đợi thì vẫn rất nhàm chán, vậy nên lúc này Dunkel lại tiếp tục lấy Yin-Yang Swordgun ra tạo thêm vài cái khắc ấn để giết thời gian. Chỉ là lần này cậu không làm khắc ấn cách âm cách nhiệt, lúc này chúng đã trở nên vô dụng rồi, Dunkel cũng không dùng Dạ Lân Thạch nữa, thay vào đó là một mẩu sừng dài chừng một gang tay óng ánh như đá quý, không biết là của loài gì.

Còn Lelina thì nằm sấp một bên nhìn cậu múa dao không chớp mắt.

"Cũng sắp tới Shina rồi, nhanh hơn dự tính ban đầu của chúng ta nhiều, phải rồi, cậu tới đó để làm gì? Tôi vẫn chưa biết."

Nhìn thêm được một lúc, Celina cảm thấy chán nên ưỡn người ngồi dậy, lên tiếng bắt chuyện. Lần đầu gặp mặt, Dunkel đã giới thiệu mình là một lữ khách trước mặt cô, nhưng thay vì đi du hành thăm thú ngắm cảnh khắp nơi như một lữ khách bình thường, cậu lại chỉ luôn hướng tới một mục tiêu duy nhất, đó là Shina.

Thay vì nói là một lữ khách, trông Dunkel giống một đứa nhà quê ở nơi hẻo lánh nào đó đang mò đường lên nơi thành đô phồn hoa rực rỡ.

Trước câu hỏi của Celina, Dunkel vẫn chưa nói gì, cậu đưa mẫu sừng trên tay lên ánh đèn, híp mắt quan quát, mẫu sừng hiện tại đã có hình dạng của một con dao nhỏ, tinh xảo, tỉ mỉ tới từng chi tiết, chỉ là ở giữa vần chuôi dao và lưỡi dao có một lỗ trống, dường như là dành để khảm vật gì đó vào.

"Nếu cậu không muốn nói thì thôi vậy."

Đã quá quen với thái độ của Dunkel, đợi mãi mà không thấy cậu trả lời, Celina đoán rằng muốn biết mục đích của cậu là gì lúc này là không được rồi.

Chỉ là cô không nghĩ tới, ngắm nghía con dao nhỏ trong tay thêm vài giây, Dunkel liền hạ nó xuống, dời ánh mắt về phía cô.

"Không phải chuyện bí mật gì, nói cho cô biết cũng được." Cậu nói.

Ban đầu Dunkel chỉ nói mình là lữ khách để che giấu việc mình lạc đường thôi, tuy đầu óc Celina có chút không bình thường, chỉ chứa toàn ý nghĩ muốn ăn, nhưng cô lại không phải kẻ ngốc. Đã đồng hành nhiều ngày như vậy nếu cô không nhận ra việc cậu chỉ đang đi lòng vòng vì không biết đường thì mới là chuyện lạ, chỉ là cô không chọc thủng thôi. Lúc này còn tiếp tục giấu thì chỉ biến mình thành hề.

"Ta tới trả đồ cho người quen cũ, ừm, có thể coi là vậy." Dunkel nói tiếp.

Mục đích của chuyến đi này của cậu đúng là đem cái lời hứa vô nghĩa năm xưa của lão già hoàn trả lại.

"Hả? Vậy thôi à?"

Celina tỏ vẻ bất ngờ, cô cứ tưởng là phải có lý do gì kinh thiên động địa lắm, vậy mà cuối cùng chỉ là trả đồ thôi.

"Còn người quen cũ nữa, là Aldolf Bright gì gì đó sao?"

"Ừ, chính xác là người quen cũ của người quen, ta chỉ tới để trả hộ. Hoàn thành sớm thì có thể trở về sớm. Chà..."

Dunkel bỗng nhiên thở dài.

"Nếu biết tên tuổi của cô dễ xài như vậy thì ta đã không bảo cô ngụy trang rồi. Hồng Ngọc Long Vương cao quý à."

Cậu cười nhạt, nửa đùa nửa thật.

"Phải không? Nhưng trong mắt cậu đâu có chút kính trọng hay sợ hãi nào. Không thật sự cho rằng tôi sẽ bỏ qua sự vô lễ của cậu đấy chứ?" Trừng mắt nhe nanh múa vuốt, Celina tỏ vẻ đáng sợ.

"Thế cô định tính sổ với ta thật sao?"

Nhưng Dunkel chẳng những không e sợ gì mà còn đưa tay ra, quá quắt nắm lấy má cô kéo sang hai bên.

"Ha, chúc mừng, vì tay nghề của cậu, vị Long Vương cao quý này sẽ xem như không nhìn thấy mấy trò vô lễ đó." Gạt phăng tay Dunkel ra, Celina bật thẳng người lên, ngồi song song với cậu trên thành giường.

"Thế... Còn cô? Tại sao cô lại lên đường du hành?"

Dunkel hỏi, chỉ tiện miệng thôi, cậu không thật sự muốn nghe câu trả lời, cũng không hy vọng Celina sẽ trả lời, chỉ là cảm thấy Celina đã hỏi mà mình không tỏ vẻ muốn biết chuyện của cô thì có hơi mất cân bằng, ít nhất thì cũng nên có chút thái độ.

Nghe câu hỏi của Dunkel, Celina lúc đầu có hơi ra vẻ tuy tư, sau đó cô liền nở một nụ cười mà suốt cuộc hành trình Dunkel chưa từng được thấy bao giờ. Nói sao nhỉ, có chút trầm lắng, có chút ngẫm nghĩ, còn pha lẫn một chút hy vọng, giống như nụ cười của một kẻ đang chờ đợi cuộc tương ngộ với người mà mình mong muốn gặp gỡ, khác hẳn với bộ dáng thường ngày của cô, khiến Dunkel không nhịn được nhìn nhiều thêm mấy giây.

"Có người từng nói với tôi, cứ bó mình ở một chỗ thì chẳng khác gì tự hạn chế tầm mắt của mình cả, thế giới bên ngoài rất rộng lớn, rất đẹp, nếu có thể thì sao không đi nhìn ngắm nó. Vì vậy, tôi đã ngẫm nghĩ rất lâu, có khi là mình bị gò bó thật, nếu thế giới ngoài kia thật sự đáng để đi ngắm nhìn một chuyến thì sao? Cuối cùng thì cậu thấy rồi đấy, tôi đang ở đây, để chứng thực cái thế giới này có đáng để mình du ngoạn hay không."

"Để ta đoán nhé, người đó mà cô nói chắc hẳn là nam, đúng không?"

Dunkel bất chợt lên tiếng, ánh mắt cậu nhìn Celina lúc này có hơi quái dị.

Celina nhếch môi lên, nhìn lại, nhưng không phản đối mà hỏi: "Sao cậu lại nghĩ như vậy?"

"Nhìn cô không khác gì mấy thiếu nữ đang yêu trở nên mơ mộng khi nhắc tới tình nhân của mình cả." Dunkel quái gỡ đáp lại.

"Nếu thứ cảm xúc này gọi là tình yêu thì ừ phải, đó đúng là người tôi yêu đấy. Một lý do nữa để tôi lên đường du hành chính là để gặp lại người đó, giữa thế giới bao la này, nếu như thật sự có thể tình cờ gặp lại thì đúng là định mệnh mà, phải không?"

Dunkel không trả lời, chỉ nhích người ra xa một chút, ngẫm nghĩ mấy giây, dường như vẫn còn thấy khoảng cách là chưa đủ xa, cậu trực tiếp nhảy khỏi giường, phóng tới bộ bàn ghế gần đó mà ngồi xuống.

"Cậu lại làm cái gì vậy?"

Hành động của Dunkel khiến Celina cảm thấy khó hiểu, điệu bộ "mơ mộng khi nhắc tới tình nhân" của cô biến mất, thay vào đó là vẻ mặt thường ngày.

"Chà..."

Nhìn cái dáng vẻ không rõ trời đất của Celina, Dunkel thở dài một tiếng.

"Nghe này Celina, trước đây ta không biết, xem như là hành động vô lễ đi, nhưng giờ đã biết rồi, ta nghĩ hai chúng ta vẫn nên giữ chút khoảng cách, không nên làm mấy hành động vô tư lự như trước nữa."

Cậu vừa lắc đầu vừa nói.

"Rốt cuộc là cậu đang muốn nói cái gì?"

Celina vẫn một mặt mờ mịt, không hiểu Dunkel đang muốn bày tỏ ý gì.

"Ta không rõ loài rồng các cô thế nào, nhưng với con người thì khi một đứa con gái đã có người tình mà vẫn thân thiết vô tư với mấy thằng đàn ông khác sẽ bị đánh giá là lẳng lơ đấy." Dunkel lại thở ra một hơi nữa, cậu cố gắng giải thích bằng câu từ dễ hiểu nhất.

"Nhưng tôi chỉ thân thiết với mỗi cậu thôi mà, làm gì còn có ai đủ thú vị để tôi làm vậy nữa. Với lại tôi thấy có vấn đề gì đâu."

Tiếc là Celina có vẻ vẫn chưa hiểu.

"Thế thì còn tệ hơn."

Dunkel lấy tay ôm trán, cái này chắc hẳn là do khác biệt tư tưởng rồi, không liên quan tới chủng loài gì cả, hoặc chỉ là do tính cách của Celina thôi, cô vốn có thèm để ý người khác nghĩ gì đâu.

"Nói tóm lại thì là giữ khoảng cách nhất định đi."

Hai người không hẹn mà đồng thời trở nên im lặng, không khí trở nên lúng túng. Celina thì vẫn không hiểu tại sao Dunkel lại đột nhiên hành động xa lánh như vậy. Còn Dunkel thì đang e là nếu bỗng một ngày người yêu của Celina xuất hiện trước mặt cậu thì sẽ là một mớ phiền toái nữa. Vẫn là nhanh chóng xử lý chuyện khế ước rồi trở về Thần Thoại Cấm Khu thôi, ở đó đỡ mất công mệt não vì mấy chuyện vớ vẩn như nam nữ tình trường thế này.

Đã tới lúc cho cái mối quan hệ mỏng manh giả tạo vốn không hề bền chặt này bay màu theo gió rồi.

Cũng còn tốt, với cái tốc độ của tàu bay này thì chẳng bao lâu nữa sẽ tới đế đô Shina, nếu làm nhanh thì cậu có thể giải quyết xong dứt điểm ngay trong đêm nay.

Nhưng Dunkel quên mất một điều, thực tại lúc nào cũng thấy cậu không vừa mắt, luôn luôn ném cậu vào những tình huống không như ý nguyện.

Kẹt một tiếng, cửa khoang tàu mở ra, Raven bước vào nhìn đôi trai gái bên trong.

"Chúng ta đã vào không phận đế quốc Shina rồi, ở đây có mức giới hạn tốc độ nhất định, không thể bay với tốc độ này nữa, bắt đầu phải giảm tốc độ lại thôi. Cứ đà này thì khoảng sáng hôm sau chúng ta sẽ tới đế đô của Shina."

Hắn cúi đầu trước Celina một cái, mở miệng báo cáo.

Raven sẽ không quên hậu quả của mấy tên cậy quyền lên mặt, không xem quy tắc ra gì, vì vậy lúc này hắn sẽ không dại mà làm chuyện tương tự, nhất là trước mặt Hồng Ngọc Long Vương tính khí bất thường này.

"..."

Dunkel chỉ còn biết câm nín, tiếp tục cắm đầu vào Yin-yang Swordgun và mẩu sừng.