Hồng Trần Vạn Kiếp

Chương 21: 21




Nhân chi sơ, tính bổn thiện.Không ai vừa sinh ra đã là kẻ xấu, họ cũng chỉ là những người bị dòng đời đưa đẩy đến bước đường cùng, bất đắc dĩ hắc hóa để bảo vệ bản thân.Cao Gia chỉ phát hiện ba thi thể cháy đen, con trai út của Mộng Ma rất có thể còn sống trên đời.

Họ quyết định tìm lại đứa bé đó, nhưng biển người mênh mông, biết đi đâu mà tìm.Bà bà nắm chặt cánh tay Lạc Phong: "Sau cổ nó, sau cổ nó có một cái bớt màu tím rất lớn."Năm xưa đứa bé chỉ có ba tuổi, theo thời gian cái bớt đó cũng sẽ phai dần, chỉ có một đặc trưng nhỏ như vậy rất khó truy tìm.Tử Vân vô tình nói ra một câu giúp mọi người giải quyết triệt để vấn đề gian khó này."Có thể thông qua Mộng Ma để tìm lại cậu ta mà.

Họ là mẫu tử đồng tâm, huyết mạch tương liên… "Kỳ Lân được nàng đả thông não, hắn vỗ tay nhảy giật lên: "Không sai, công pháp tầng hai của tầm nhân chú có thể tìm được người cùng sở hữu dòng máu đó."Vấn đề nan giải ở đây là làm sao lấy được máu của Mộng Ma."Chết, cái thao nước bữa trước dùng để truy tìm Mộng Ma đâu rồi" Kỳ Lân đập tay vào trán suy nghĩ.

Hôm đó hắn dẫn theo Tô Mộ Nam và Băng Cơ vào rừng sâu cứu Tử Vân, sau đó hắn đã về thẳng khách quán.Đại Thất cắn tay lúng túng, thần sắc hoảng loạn, né tránh ánh nhìn của mọi người."Đại Thất, hôm đó ngươi ở lại Thành Phủ mà" Kỳ Lân chất vấn.Hắn cười gượng gạo, áy náy gãi đầu: "Ta… ta… đem đổ rồi."Tử Vân, Kỳ Lân và Phi Điểu lao vào đánh đập hắn tới tấp: "Tên ngốc này, ngay cả phương pháp duy nhất cũng bị ngươi làm hỏng."Lạc Phong đến cản lại: "Đừng đánh nữa, tới đó xem thử đi."Chàng can dặn thêm: "Mộ Nam, Băng Cơ hai người ở lại trông chừng Cao Gia Trang."___[Thành Phủ]Bàn ghế, rác rưới hỗn độn, dân làng không một ai dám ra đường, họ mãi tru nú trong nhà, sợ gặp phải Mộng Ma.Lạc Phong cầm thao nước lên xem, lắc đầu thất vọng: “Ngay cả một giọt nước cũng không có.”Hôm trước Đại Thất tiện tay hất thao nước vào vách tường, may thay vẫn còn đọng lại một ít nước trong lỗ hỏm dưới đất.


Hắn vui mừng vẫy mọi người lại: “Ở đây có nước.”Lạc Phong giơ hai ngón tay lên, hút lượng nước ít ỏi đó vào tay mình rồi rải lên không trung.

Kỳ Lân tức khắc thi triển công pháp tầng hai của tầm nhân chú, hy vọng có thể thông qua máu của Mộng Ma tìm lại hài nhi có chung huyết thống với bà.Nửa canh giờ trôi qua cũng không có kết quả, hắn không thể liên thông với hài nhi của bà ta.

Kỳ Lân thất vọng thu hồi thuật chú: “Kỳ lạ, tầm nhân chú bách thử bách nghiệm, sao lần này lại thất bại?”Tử Vân nghĩ đến một kết cục khác: “Không lẻ, hài nhi của bà ta đã chết thật rồi.

Nếu hắn đầu thai chuyển kiếp thì hắn đã là một người khác rồi.”Lạc Phong chống tay vào hông, vô nại ngước mặt lên trời suy nghĩ giải pháp: “Vậy thì hết cách độ hóa bà ta rồi, nếu không muốn bà ta tiếp tục sát hại người, chỉ còn cách tiêu diệt tận gốc.”Phi Điểu giương tay cản lại: “Không được, quá tàn nhẫn rồi.

Các người quên thân thế của bà ta rất đáng thương hay sao, bà ta trở thành như vậy cũng là vì bọn nam nhân các người, các người không thấy hổ thẹn sao.”“Bà ta không còn chủ thức nữa, không phải vài ba câu khuyên can là có thể hoá giải” Lạc Phong giải thích.Đại Thất tức giận nhéo lỗ tai Phi Điểu, một câu nói chọc tức cả ba nam nhân có mặt tại hiện trường: “Con chim rụng lông này, hung thủ là Cao Tấn mà ngươi lôi cả bọn ta vào chửi à.”Nam nhân bênh vực, nữ nhân đồng lòng, chỉ có người trong cuộc mới thấu hiểu được nỗi đau của nhau.

Tử Vân đẩy Đại Thất ra, ôm lấy Phi Điểu: “Muội ấy nói có sai đâu, oan có đầu nợ có chủ, đó là quả báo họ đáng nhận.”Nàng kiên quyết giúp đỡ Mộng Ma, nhưng Lạc Phong lại thấy mọi chuyện không dễ giải quyết.

Ma tính và thù hận đã che khuất linh tri của bà, ngay cả cách hóa giải cuối cùng cũng thất bại, chàng thật sự không nghĩ được cách khác.Để bà giết sạch kẻ thù, trả hết những món nợ máu thì đã sao.

Bà sẽ càng lún càng sâu, tọa nhập ma đạo, vĩnh viễn không thể quay đầu.


Buông tha một người nhưng lại liên luỵ nhiều người chết oan uổng, điều này có thật sự đáng không?Lạc Phong đưa ra giải pháp cuối cùng: “Nếu Mộng Ma chịu quay đầu là bờ, trùng phản chính đạo, ta sẽ giúp bằng mọi giá.

Nếu bà ta cố chấp hại người, đành phải hạ nhẫn tâm diệt trừ, loại bỏ mối nguy hại cho tam giới.”Tử Vân tức giận cãi lại, nàng không thỏa hiệp, không phục quyết định của chàng.

Một nữ nhân hiền lương thục đức bị tên súc sinh đó nhiều lần làm nhục, lại chôn thân trong biển lửa, có thù phải trả, đó là lẽ đương nhiên.Nàng rút Linh Lung Bảo Kiếm ra cản lại: “Chàng không được giết Mộng Ma, ta không cho phép.”Lạc Phong cảm thấy bất lực: “Ta nói rồi, nếu bà ta chịu quay đầu, ta sẽ giúp đỡ...”“Chàng cũng nói, nếu bà ta không chịu thì chàng sẽ giết không tha” Nàng cắn môi phẫn uất, nàng chỉ đau lòng thay bà ta, đổi lại người trong cuộc là nàng, nàng cũng sẽ làm như vậy.Mỗi người nghiêng một ngã, không ai chịu nhường nhịn ai.

Đôi bên đều có lý, thật sự không biết phải nghe theo ai.Lạc Phong không muốn ở lại dây dưa với nàng, chàng dứt khoát quay lưng muốn rời khỏi Thành Phủ, đến xào quyệt của Mộng Ma.

Tử Vân tức giận rút mệnh kiếm muốn khống chế chàng.Lạc Phong cảm nhận được tử khí liền xuất kiếm đánh trả, cường giả đối quyết khó phân thắng bại, khói bụi bay mịt mù, đánh đến nhìn không rõ trời đất.Đến khi Linh Lung và Hàng Ma va chạm, hai mệnh kiếm đã quấn chặt lấy nhau, không tài nào tách ra.


Chúng thoát khỏi tay họ, phi lên không trung, hợp nhất tạo ra một đóa Hỏa Liên rực sáng cả bầu trời.Hai cây kiếm một âm một dương, một chính một tà, một thiên một địa, tương sinh tương khắc, xưng bá lục giới.Đây là hai mệnh kiếm linh lực cao cường, chỉ nhận một chủ nhân, nếu chủ nhân của chúng không tồn tại, chúng sẽ tự phong ấn thành một cây phế kiếm đến khi tìm được người thích hợp.

Tử Vân và Lạc Phong làm sao có được chúng, đây là một nghi vấn không ai nghĩ đến, cũng không ai tò mò.Hỏa Liên là một đoá hoa sen lửa màu cam, được gọi là loài hoa huỷ diệt, hung thần đến từ địa ngục, chỉ xuất hiện tại ma vực.

Tương khắc với nó chính là Mạn Đà La Hoa, loài hoa cõi phật, có thể cải tử hoàn sinh, trùng tu linh hồn.

Thế nhưng hai loài hoa này từ lâu đã tuyệt chủng và biến mất khỏi lục giới, ngay cả sử sách cũng không ký lục, chỉ có thượng thần tồn tại từ bàn cổ sơ khai mới biến đến sự tồn tại của chúng..