Editor: Tô Tô Hữu Hành
***
Cô nương thấy hành động của chàng cũng không giận, trực tiếp ném roi xuống đùi của Quý Hàn Sơ.
Quý Hàn Sơ buông thân roi trong miệng ra, ánh mắt cảnh giác nhìn nàng.
Tiểu cô nương váy đỏ cúi người, bò lên giường giống như chú khỉ con, áp đến bên người hắn. Thân thể nàng dựa vào cánh tay của nam nhân, tựa như không cam lòng mà hỏi: "Quý Hàn Sơ, chàng thật sự thật sự thật sự không nhớ ra ta sao?"
Quý Hàn Sơ đau đầu: "Ta thật sự chưa từng gặp qua cô nương."
Cô nương váy đỏ trầm mặc mấy phần, ngón tay nắm lấy cằm của hắn, lại hỏi: "Vậy chàng có nhớ Ân Thanh Yên hay không?"
Quý Hàn Sơ nói: "Thanh Yên là cháu ngoại bên nhà vợ của tam thúc, gọi ta một tiếng 'biểu ca'."
"Quý Thừa Huyên thì sao?"
"Là tên húy của tam thúc."
"Ân Thê Thê?"
"Tam thẩm."
......
Cô nương váy đỏ cực kỳ khó hiểu: "Xem ra chàng cũng không giống tên ngốc đâu nhỉ."
"......"
Cô nương hắng giọng, hỏi lại: "Vậy...... còn Hồng Trang?"
Quý Hàn Sơ lập tức đoán được đó là tên của nàng nhưng trong đầu chàng thực sự không có chút ấn tượng nào. Không đành lòng đón ánh mắt của nàng, thấp giọng đáp: "Ta quả thật không quen biết ngươi."
Lời vừa thốt ra, sắc mặt của Hồng Trang liền tối sầm lại.
Dường như có chút khó có thể tin, nàng ngồi ở đó ngây ngốc nhìn chàng chằm chằm không chớp mắt, tựa như hoài nghi liệu có phải chàng đang nói dối hay không.
Đợi cho tới khi xác định đáy mắt của chàng hoàn toàn sáng rõ, đúng là không lừa nàng thì khí thế trên người mới vọt lên, quất mạnh chiếc roi.
Thanh âm "Vun vút" lướt qua thân thể của Quý Hàn Sơ, cuối cùng dừng lại trên người của chàng.
Đến khi quất mệt rồi, nàng trực tiếp đặt mông ngồi xuống mép giường, trông thất bại vô cùng. Bàn tay đấm thật mạnh lên tấm đệm, nghiến răng nghiến lợi nói: "Một đám người Quý gia đều là hỗn trướng!"
Quý Hàn Sơ khó nhịn: "Cô nương chú ý lời nói."
Hồng Trang hừ một tiếng rồi lại mắng: "Quý gia ở Cô Tô đúng là trứng thối, ngay cả Ân gia cũng chẳng phải người quang minh lỗi lạc! Từng kẻ từng kẻ ta đều phải mắng, chàng cản được ta chắc!"
Đánh chàng xong lại còn mắng chửi nhà chàng, cả hai bên thế gia đều bị lôi ra mắng. Cho dù là Quý Hàn Sơ có giáo dưỡng đúng mực cũng phải bực: "Hồng Trang cô nương, gia tộc của ta cớ gì chọc ngươi? Ngươi bắt trói ta đến đây cũng vậy, sao lại..."
Hồng Trang: "Quý gia liên thủ với Ân gia đoạt tính mạng của ta, cướp bảo bối của ta. Chẳng lẽ ta không thể mắng!"
"Ngươi có chứng cứ không? Nếu không có chứng cứ thì đó chỉ là những lời vô nghĩa."
Hồng Trang cười lạnh: "Chó má."
Lần đầu tiên Quý Hàn Sơ gặp phải một cô nương khó chơi đến vậy, dầu muối không ăn củi gạo không tiến. Đã thế chàng còn bị hạ dược, huyệt đạo trên người cũng bị phong bế nên không thể động đậy nổi. Không thể phán đoán ra đây là bạn hay thù, trong lòng lại càng nóng nảy.
Nhưng trên mặt chàng không có biểu hiện dư thừa, vẫn duy trì bộ dáng nhàn nhạt kia, nói: "Xin hỏi, Quý gia và Ân gia cướp bảo bối gì của cô nương?"
Hồng Trang dùng tay đỡ cằm, nói: "Bọn họ cướp mất tiểu lang quân của ta."
Quý Hàn Sơ im lặng thật lâu không nói gì.
Quý gia là gia tộc tiếng tăm, không có khả năng làm ra loại chuyện bắt người như thế. Ngay cả người có tính tình cổ quái như tam thúc Quý Thừa Huyên cũng khinh thường việc bắt cóc.
Tam thúc si mê võ thuật, đối với môn đồ dưới trướng cực kỳ khắc nghiệt. Nếu quả thật có người đổ cho chàng tội danh bắt cóc, thì nơi không qua được trước tiên chính là cửa ải của tam thúc.
Quý Hàn Sơ kết luận chuyện này là hiểu lầm, chỉ muốn khuyên bảo nàng thả người: "Lang quân của ngươi là ai?"
Hồng Trang không nói lời nào, hai tay đỡ lấy mặt, đôi mắt thẳng tắp nhìn chàng chằm chằm. Mi mục chứa tình, xuân thủy nhộn nhạo.
"......"
Quý Hàn Sơ bị nàng liếc mắt đưa tình mà gương mặt nóng như lửa đốt, không được tự nhiên mà xoay đầu, thấp giọng nói: "Hồng Trang cô nương."
"Ừ?"
Quý Hàn Sơ do dự một lát nhưng vẫn mở miệng: "Tự trọng."
Khóe miệng đang giương lên của Hồng Trang tức khắc cứng lại.
Nàng chậm rãi buông tay, nửa người dịch gần lại dựa vào nam nhân bên cạnh. Cái đầu nho nhỏ tiến đến trước mặt chàng, đôi môi hồng nhuận lúc đóng lúc mở, nụ cười lạnh lẽo không hề che giấu.
"Quý Hàn Sơ, chàng lặp lại lần nữa."
Có nói đến mười lần cũng vậy thôi, Quý Hàn Sơ không muốn cùng nàng tranh cãi hơn thua. Chàng nghiêng người dùng hết sức lực dịch ra xa một chút, ý muốn tránh bị nàng đụng phải.
Ai ngờ nữ tử Hồng Trang này hung hãn dị thường, sau khi nhìn thấy động tác của chàng liền vươn tay túm chặt lấy cổ áo chàng, đem chàng lôi đến trước mặt.
Thương thay cho Quý Hàn Sơ hiện giờ như người thường trói gà không chặt, bị nàng lôi kéo hai cái liền mũi chạm mũi, mặt chạm mặt. Hương hoa lan nhàn nhạt từ trên người của nàng lập tức vây lấy chàng.
Hồng Trang túm chặt cổ áo của nam nhân, cười lạnh lặp lại lời nói: "Quý Hàn Sơ, chàng, lặp, lại, một, lần, nữa."
Quý Hàn Sơ rũ mi mắt, chàng có một đôi mắt hẹp dài và sắc bén ở phần đuôi. Nam nhân không nhanh không chậm, ôn nhu nói: "Hồng Trang cô nương, xin hãy tự trọng."
Hồng Trang hung tợn tiếp lời: "Chàng bảo ta tự trọng?!"
Nàng bỗng chốc buông tay, vỗ vỗ vạt áo, trào phúng nói: "Nhìn ta tắm rửa, phá thân ta, cùng ta làm lễ Chu Công [1], vậy mà bây giờ chàng lại nói ta phải tự trọng? Lúc Quý tam công tử vui vẻ làm những chuyện ấy, sao không thấy chàng nhắc đến hai chữ tự trọng?"
[1] Lễ Chu Công: Chỉ việc quan hệ tình dục giữa vợ chồng.
Quý Hàn Sơ càng nghe càng thấy vớ vẩn, càng nghe càng cảm thấy thẹn. Cả khuôn mặt lúc trắng lúc đỏ, chàng nhẫn nhịn hít vào thở ra.
Tuyệt đối không có khả năng chàng trải qua những việc hoang đường như vậy!
Đường đường là tam thiếu gia của Quý thị ở Cô Tô, cháu ngoại ruột của đại gia tộc võ lâm, là công tử có tấm lòng y đức cao cả. Ấy thế mà lại bị một tiểu cô nương ép cho á khẩu không nói được gì. Từ nhỏ đến lớn, Quý Hàn Sơ đều được dạy dỗ nghiêm khắc nên chàng chẳng bao giờ mắng chửi người khác, dù có liều sống liều chết cũng chỉ thốt ra được mấy chữ từ kẽ răng: "Cô nương hãy tự trọng!"