*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Tô Tô Hữu Hành
***
Một câu nhẹ nhàng bâng quơ, Quý Chi Viễn cũng thoải mái tiếp lời: "Vậy sao?"
Động tác tay đã dừng lại chứng tỏ hắn ta cũng không trấn định, ít nhất thì không bình tĩnh được như ngoài mặt.
Quý Hàn Sơ: "Vốn là của huynh."
Quý Chi Viễn dịch chuyển xe lăn lại gần, Thích Tẫn thu đao lui về phía sau hắn.
Hắn ta nhìn Hồng Trang, rồi lại nhìn Quý Hàn Sơ: "Những người khác đã chết thì thôi, nhưng nàng ta không được phép động vào ông ngoại. Chỉ cần đệ có thể khuyên nàng thu tay thì ta sẽ không truy cứu những chuyện khác nữa."
"Thật sao?"
Quý Chi Viễn gật đầu.
Quý Hàn Sơ thu hồi Sao băng, xoay người dắt Hồng Trang đi ra ngoài.
Lúc này Hồng Trang cực kỳ thông minh, nàng không đồng ý và cũng không phản đối. Dù sao người nói cũng là Quý Hàn Sơ, từ đầu tới cuối nàng chưa thốt được câu nào. Đến lúc đó có động tay động chân với Ân Viễn Nhai hay không thì nàng cũng chẳng ngại.
Đi được vài bước bỗng Quý Hàn Sơ có chút do dự, chàng quay đầu nhìn Quý Chi Viễn: "Ta với nàng......"
Quý Chi Viễn hơi ngửa đầu, nụ cười vẫn sạch sẽ như cũ, đôi mắt cong cong ngây thơ tựa đứa trẻ.
"Nàng nào? Đêm nay ở nơi này, ngoài tam đệ ra thì ta không gặp ai khác."
Thậm chí hắn ta còn giơ tay làm động tác "Mời".
Hồng Trang xin thề, từ lúc sinh ra đến giờ nàng chưa gặp ai giả tạo bằng Quý Chi Viễn, cứ như hắn có hai gương mặt và hai tính cách vậy. Nếu so sánh với Quý Hàn Sơ vừa rụt rè vừa kiềm chế, chỉ sợ Đồ cổ hủ này cả đời cũng không bắt chước được.
Mà chẳng sao cả, ở bên một kẻ giả dối như thế có ích lợi gì đâu. Nhìn bóng dáng của nam nhân đang chắn trước mặt mình, nàng nghĩ chỉ cần một người như Quý Hàn Sơ là đủ, bởi vì nàng cực kỳ thích chàng.
Hồng Trang thò đầu ra từ sau lưng của Quý Hàn Sơ: "Quý Chi Viễn, ta nhớ kỹ ngươi rồi đó. Hy vọng chúng ta vẫn còn có cơ hội gặp mặt."
Nàng không quên buông lời khiêu khích: "Đến lúc đó mong ngươi vẫn còn sống."
Quý Chi Viễn chống xe lăn, cười nói: "Có lời chúc của cô nương, ta nhất định sẽ cố gắng sống tốt, tranh thủ sống lâu hơn cả ngươi."
Quý Hàn Sơ kéo nàng ôm vào trong ngực, ngăn chặn nàng với Quý Chi Viễn "liếc mắt đưa tình", sau đó duỗi tay định mở cửa.
Hồng Trang thuận thế dán lên người chàng, sau khi ngửi được mùi hương tươi mát quen thuộc thì trái tim cũng dần ổn định lại. Cuối cùng đêm hỗn loạn này cũng qua.
Thời điểm Quý Hàn Sơ sắp sửa mở cửa, chợt có một âm thanh xé gió mà đến. Chàng phản ứng nhanh chóng ôm Hồng Trang tránh sang một bên.
Ba đạo ám khí từ phía sau lưng đánh thẳng lên khung cửa, tạo thành những vết nứt sâu hoắm.
Quý Chi Viễn quát lớn: "A Tẫn, dừng tay!"
Thích Tẫn nắm chặt thanh đao, cánh tay nổi đầy gân xanh, đôi mắt của gã gắt gao nhìn Hồng Trang: "Nhị công tử, không thể để nàng ta đi."
Hồng Trang nhìn ám khí cắm trên cánh cửa, nàng khẽ thở dài rồi tựa đầu lên vai của Quý Hàn Sơ, nhẹ nhàng nói: "Ngươi nói thử xem, sao trên đời này lại có người thích tự tìm chết vậy nhỉ?"
Trong lời nói có chút luyến tiếc, tựa như Thích Tẫn đã là một khối thi thể.
Thích Tẫn hít vào một hơi, sát khí quanh thân gã dày đặc, song ở trong mắt của Hồng Trang lại chẳng đáng nhắc tới.
Nàng còn tưởng môn chủ nào ở Quý gia cũng đều lợi hại như Đồ cổ hủ cơ.
Quý Chi Viễn nhíu mày, trầm giọng ra lệnh: "A Tẫn, buông đao. Ta nói để cho bọn họ rời đi."
Thích Tẫn hung hăng nhìn chằm chằm Hồng Trang: "Ta muốn ả phải chết."
Quý Chi Viễn thở dài: "Ngươi cho rằng giết nàng ta thì tiểu Yên nhi sẽ cảm kích ngươi sao?"
Thích Tẫn: "Ta không cần nàng ấy phải cảm kích, ta chỉ muốn nàng được như ý nguyện."
Hồng Trang nghe xong câu này xem như đã hiểu rõ.
Thì ra cũng có người thương thầm Tiểu bạch thỏ, nguyện ý vì nàng ta trả giá hết thảy.
Hồng Trang ôm Quý Hàn Sơ: "Chuyện xưa nhà ngươi thật là lâm li bi đát. Nhưng giết ta có được lợi ích gì đâu, cho dù ta chết thì ngươi vẫn chướng mắt biểu muội kia mà thôi."
Quý Hàn Sơ cúi đầu nhìn nàng.
Hồng Trang hít một hơi thật sâu hương thơm trên người chàng, thanh âm của nàng rất nhỏ: "Người mà Quý tam công tử thích chính là yêu nữ giết người phóng hỏa, nghiệp chướng nặng nề. Còn món canh rau củ như Tiểu bạch thỏ, ngươi ăn không vào."
Gương mặt của Quý Hàn Sơ lại ửng đỏ khi nghe xong lời nói của nàng: "Ăn nói cẩn thận."
Hồng Trang ngoan ngoãn giữ im lặng.
Tương lai vẫn còn dài, nếu vừa rồi không phải tại Quý Chi Viễn, không chừng "món đồ hư hỏng" của Quý Hàn Sơ đã cắm trong thân thể nàng rồi. Chờ lần sau có cơ hội, nàng nhất định phải thử một lần cảm giác nhân gian cực lạc này mới được. Đến lúc đó nhìn xem trên gương mặt của Tiểu y tiên sẽ là sự tra tấn và áy náy, hay sa vào tình dục mê ly.
Chắc chắn cảm giác sẽ sung sướng hơn nhiều so với giết người.
Quý Chi Viễn đè tay Thích Tẫn lại, đoạt lấy đao của gã: "Về thôi."
Thích Tẫn nóng nảy: "Nhị công tử!"
Hồng Trang rời khỏi lồng ngực của Quý Hàn Sơ, nàng đứng cạnh cánh cửa, ánh mắt sắc bén.
Quả thật ban nãy nàng đã tin lời của Quý Chi Viễn, không ngờ người của hắn lại dám lật lọng như vậy. Kỳ thật nàng có thể hiểu nỗi khổ của gã Thích Tẫn kia, nhìn gã từ đầu đến chân mặc một thân áo xanh quần trắng không hề phù hợp với khí chất của mình. Rõ ràng là học theo Quý Hàn Sơ nhưng đến một phân cũng chẳng giống, đúng là vẽ hổ không nên lại thành vẽ chó.
Gã muốn giết nàng bởi vì gã nhìn ra được Quý Hàn Sơ đối xử với nàng không bình thường, một hai phải vì Ân Thanh Yên diệt trừ hậu họa. Loại ái tình sâu nặng yêu mà không được này, cho dù trái tim ngâm trong hoàng liên [1] cũng phải cố cắn răng nuốt máu để thành toàn cho người mình yêu. Nàng cảm thấy gã còn có chút nhân tính hơn Quý Chi Viễn.
[1] Hoàng liên: Một vị thuốc đông y có vị đắng.
Hiểu thì hiểu đấy, nhưng đã dám chơi độc chiêu thì không có khả năng Hồng Trang sẽ tha cho gã. Dù sao nàng cũng không phải người lương thiện.
Nàng tu luyện tà ma ngoại đạo chứ không phải là Phật pháp.
"Quý Chi Viễn, bạn của ngươi thật không tử tế." Hồng Trang nói.
Nàng cười, hai tay nâng lên đối diện với Thích Tẫn. Gã ta tức khắc nhìn nàng đầy cảnh giác.
Nhưng căn bản trong tay của Hồng Trang chẳng có thứ gì cả, nàng chỉ tùy ý làm động tác kéo cung hướng về phía gã mà thôi. Có lẽ vì đã nghe danh nữ ma đầu này quỷ kế đa đoan, tàn nhẫn độc ác nên dù cho nàng tay không tấc sắt thì gã vẫn luống cuống.
Hồng Trang nhắm một bên mắt, tư thế như bắn cung, thậm chí còn tự mình phối hợp "Biu" một tiếng. Thích Tẫn không chịu được cảm giác hoảng loạn này, gã hốt hoảng lùi về sau hai bước, suýt chút nữa đụng phải xe lăn của Quý Chi Viễn.
Đương nhiên không có chuyện gì phát sinh.
Hồng Trang chế nhạo gã: "Nhát như chuột."
Gương mặt của Thích Tẫn đen thui.
Từ trước đến nay Hồng Trang luôn kiêu ngạo và ương ngạnh, nàng còn ước gã Thích Tẫn này thật sự xông lên đánh nhau. Đúng lúc đang chuẩn bị kích gã thêm vài câu thì cổ tay bất chợt bị Quý Hàn Sơ giữ lại.
Phật châu trơn bóng trên tay nàng lóe sáng, ánh mắt của Quý Hàn Sơ tối lại: "Thuốc giải."
Hồng Trang giả ngu: "Giải cái gì?"
Chàng nói: "Phật châu của ngươi là hạt rỗng dùng để nuôi vật độc. Động tác kéo cung ban nãy chỉ là kế dương đông kích tây, sự thật ngươi đã thả trùng độc ra rồi."
Sắc mặt của Thích Tẫn biến đổi, dường như Quý Hàn Sơ vừa dứt lời thì gã lập tức cảm nhận được cơn đau xuyên tim truyền từ đầu đến chân. Gã cúi đầu vén ống quần, trên cẳng chân đã xuất hiện đầy mảng đen sì đang chậm rãi lan dần lên bắp đùi.
Hồng Trang giơ tay: "Là do gã ra tay trước. Ta mới chỉ phế một chân của gã, cũng không quá đáng."
Thích Tẫn đoạt thanh đao trong tay của Quý Chi Viễn, gã đỏ mắt chém về phía Hồng Trang.
Quý Hàn Sơ ngay lập tức kéo Hồng Trang ra sau lưng, đồng thời rút Sao băng đón một chiêu của Thích Tẫn. Sau đó nhấc chân đá thẳng vào xương bánh chè [2] của gã, khiến gã lảo đảo ngã quỳ trên mặt đất.
[2] Xương bánh chè là một đoạn xương nhỏ nằm ở phần đầu gối, trước khớp gối, nằm ở trước đầu dưới xương đùi.
Gã há miệng thở dốc, cái chân trúng độc đã không còn cảm giác. Vừa rồi gã vì Ân Thanh Yên nên muốn giết nàng, còn bây giờ lại vì chính mình nên không thể không giết Hồng Trang.
Quý Hàn Sơ: "Đưa thuốc giải cho hắn đi."
Hồng Trang không chịu: "Nếu hắn lại nhào lên giết ta thì sao?"
Quý Hàn Sơ: "Hắn sẽ không giết ngươi."
Nàng cười "hừ" một tiếng: "Ta nghĩ hắn sẽ làm thật đấy."
Chàng lắc đầu: "Ta sẽ bảo vệ ngươi."
Ta - sẽ - bảo - vệ - ngươi.
Mẹ kiếp, không thể nghe thêm được nữa.
Nếu còn tiếp tục nghe những lời này, khả năng mạng của Ân Viễn Nhai cũng được cái miệng của Quý Hàn Sơ cứu luôn mất.
Nàng sờ vào chiếc vòng Phật châu trên cổ tay, nhẹ nhàng xoay chuyển, mắt nhìn thẳng vào Thích Tẫn, trong miệng vang lên một tiếng huýt sáo ngắn ngủi. Không bao lâu sau, trên mặt đất xuất hiện ba con sâu nhỏ màu đen. Nàng vừa ngồi xổm xuống, những con sâu ấy liền theo đầu ngón tay của nàng quay về bên trong hạt châu.
Thích Tẫn chống đao quỳ trên nền đất. Nàng nhấc chân đá một phát khiến gã không chống đỡ nổi: "Mỗi ngày trích ra một ít máu, nửa tháng sẽ tốt thôi."
Khuôn mặt của Thích Tẫn trở nên vặn vẹo vì tức giận: "Ngươi chờ đó cho ta."
Gã chưa kịp nói xong, Hồng Trang liền dùng mũi chân đạp gã bò soài trên mặt đất.
Võ công của nàng được kế thừa từ Dao Quang và Thiên Toàn, còn võ mồm thì mười phần độc địa giống hệt Thiên Xu, không hiểu thế nào là tích đức: "Ta không thích chờ đợi, nếu ngươi muốn chết thì ngay bây giờ ta sẽ thành toàn cho ngươi."
Quý Hàn Sơ chạy nhanh đến ôm vai nàng, kéo nàng cách xa Thích Tẫn.
Rắc rối một hồi, trời cũng đã sáng.
Chàng ôm eo nàng, chẳng buồn liếc mắt nhìn hai kẻ ở đằng sau: "Chúng ta đi."
Cuối cùng cửa phòng cũng được mở ra.
Ám vệ bao vây ở bên ngoài đông nghìn nghịt, toàn bộ cung tên và nỏ đều hướng về phía hai người.
Mắt thấy có người đã đi ra nhưng vẫn không nhận được chỉ thị nào, tất cả bọn họ đồng loạt thu vũ khí lại.
Ám vệ nhận lệnh làm việc, nếu không có lệnh thì không được phép hành động.
Ý tứ của nhị công tử rất rõ ràng, đêm nay bọn họ không giết nữ nhân này.
Ám vệ liếc mắt nhìn nhau, động tác nhanh như gió biến mất trong màn đêm.
Không cần hỏi, cũng không cần nói. Ám vệ chuyên nghiệp chính là như vậy.
*
Quý Hàn Sơ dẫn Hồng Trang đi ra từ lối cửa sau, vừa ra ngoài chàng liền buông tay nàng.
Nàng vốn tưởng rằng chàng sẽ rời đi, không nghĩ tới chàng chẳng những không đi, mà còn chậm rãi đi trước dẫn đường cho nàng.
Nàng bước ở phía sau, tìm lời nói với chàng: "Ngươi lại giận rồi à?"
Quý Hàn Sơ không đáp.
Hồng Trang lại gần một chút: "Đều tại người của Quý Chi Viễn ngấm ngầm giở trò, nếu ta không đánh trả thì chắc chắn gã sẽ giết ta."
Quý Hàn Sơ: "Võ công của Thích Tẫn không giết được ngươi." Lằng nhằng còn bị nàng đánh cho thiếu mỗi nước chết ấy chứ.
Hồng Trang chạm vào góc áo của chàng: "Biết là vậy nhưng thực tế gã vẫn dùng ám khí đấy thôi. Mà này, ta vốn cho rằng huynh trưởng của ngươi là kẻ dối trá nhất, không ngờ hắn ta cũng rất biết giữ lời hứa. Chứ cái gã môn chủ thứ năm gì gì kia còn không bằng một nửa người ta......"
Nàng càng nói càng khiến Quý Hàn Sơ tức giận, sắc mặt rất khó coi.
Lại là Quý Chi Viễn!
Nàng ưng ý Quý Chi Viễn đến thế cơ à?
Cảm thấy hắn ta thú vị còn chưa đủ, cứ phải một hai lải nhải không ngừng bên tai chàng?
Nàng coi chàng như trò chơi tiêu khiển, song bây giờ lại xem trọng huynh trưởng của chàng phải không?
Vậy còn những chuyện nàng đã từng làm trên người chàng, có phải sau này cũng sẽ thử một lần với huynh trưởng hay không?
Nghĩ đến cảnh tượng kia, cả người Quý Hàn Sơ bộc phát hàn khí. Lần đầu tiên trong lòng chàng nảy sinh oán hận với Quý Chi Viễn.
Chàng biết bản thân không nên như vậy, từ khi gặp được Hồng Trang, cuộc đời của chàng liền có rất nhiều cái "không nên".
Điều không nên thứ nhất chính là dùng vị trí gia chủ đổi lấy sự an toàn cho Hồng Trang. Rõ ràng chàng đã sớm từ chối yêu cầu của tam thúc nhưng chàng vẫn đê tiện như vậy, nhìn thì tưởng trao đổi nhưng thật ra là uy hiếp. Chàng đã dùng phương thức mà chính bản thân khinh thường nhất, đem thứ không phải của mình đổi lấy bảo bối mà mình yêu thích nhất.
Chàng cảm thấy hổ thẹn với những điều phụ thân đã dạy bảo.
Mà đáng giận nhất vẫn là "Bảo bối" này, một câu huynh trưởng, hai câu cũng huynh trưởng. Vào tai của Quý Hàn Sơ chẳng khác nào đang dày vò chàng.
Đương nhiên Hồng Trang không biết Quý Hàn Sơ đang bổ não chuyện quái quỷ gì, nàng nói được một nửa mới nhận ra chàng không bình thường.
"Này, Quý tam, ngươi......"
Lời còn chưa dứt, Hồng Trang đã bị Quý Hàn Sơ hung hăng túm đến trước mặt. Tầm mắt nhanh chóng chuyển từ khuôn mặt giận dữ của chàng lên bầu trời đêm vô tận, nam nhân trực tiếp đẩy nàng ngã xuống bụi cỏ ven đường. Thân thể của chàng áp lên nàng, tiếp sau đó chính là một nụ hôn dài.
Nụ hôn này chất chứa rất nhiều cảm xúc, cưỡng ép có, ghen có, bất đắc dĩ cũng có. Tựa như con kiến bò trong lòng tạo thành từng đợt ngứa ngáy, khiến chàng điên loạn và cũng khiến chàng phải cam chịu.
Tuy hôn nhưng không thật sự là hôn, Quý Hàn Sơ trúc trắc đè loạn lên môi của Hồng Trang, cắn nàng phát đau. Giây đầu tiên nàng còn hưởng thụ, nhưng về sau liền cảm thấy quá mệt mỏi, quá xằng bậy. Đã thế sỏi đá trên đất làm cho lưng của nàng không thoải mái, nhưng nàng vừa định phản kháng thì Quý Hàn Sơ lại ép xuống mạnh mẽ hơn, hôn đến mức phát ra âm thanh xấu hổ.
Chờ đến khi nụ hôn này kết thúc, hơi nóng vẫn quanh quẩn giữa hai người. Quý Hàn Sơ nằm sấp thở dốc trên người nàng, một tay ôm eo nàng, một tay nâng gáy nàng.
Cả hai người bọn họ đều hơi thất thần. Hồng Trang đã mềm oặt như nước, bầu ngực mềm mại bị chàng đè lên có chút đau, đầu lưỡi vừa tê vừa rát, có lẽ cánh môi cũng sưng đỏ luôn rồi......
"Ngươi thoải mái chứ?"
Quý Hàn Sơ cắn răng ngồi dậy, chàng duỗi tay nhẹ nhàng sờ lên mặt lên môi của nàng.
Nam nhân cúi người đối diện với nàng, qua đôi mắt có thể thấy được bóng hình phản chiếu của nhau. Chàng nhìn Hồng Trang, nhìn nữ ma đầu vô tâm giết người không chớp mắt, nhìn một kẻ xấu xa......
"Bây giờ ngươi đang rất vui vẻ phải không?" Hơi thở của chàng đã bình ổn trở lại, giọng điệu lạnh như băng: "Ta hỏi ngươi, Hồng Trang, bây giờ ngươi đã đủ sung sướng hay chưa?"
———————————————————————
Editor: Đừng quên ném sao nhỏ nhé các tiểu tình nhân!! (╯3╰)