Hồng Trang đã thu dọn đồ đạc xong xuôi, thật ra cũng không có gì nhiều, chỉ có vài món vũ khí cùng với một chuỗi Phật châu. Lúc tới là như thế, còn lúc về thì nhiều thêm một Quý Hàn Sơ.
Trước khi đi, nàng dặn Quý Hàn Sơ phải kiểm tra kỹ lưỡng đồ vật trên người, đảm bảo không dính phải hương liệu có tác dụng truy lùng.
Trong khoảng thời gian chàng chà chà lau lau, nàng tranh thủ chuồn đi tìm Liễu Tân Lục.
Sau khi nghe nàng miêu tả, biểu tình của Liễu Tân Lục hơi kỳ quái: "Không đến mức đấy chứ......" Cũng quá qua loa rồi.
Hồng Trang: "Ngươi quan tâm làm gì, cứ đưa cho ta là được, nhanh nổ giá đi."
Liễu Tân Lục suy nghĩ rồi chạy bình bịch lên lầu, nàng ta vào trong phòng mình quay cuồng tìm một vòng mới thấy chiếc khăn voan đỏ, sau đó đưa nó cho Hồng Trang.
"Ta đã dùng nó vào ngày thành thân, vẫn luôn giữ đến bây giờ." Nàng ta đưa khăn voan đỏ, thuận tiện lấy luôn một vò rượu đi kèm: "Tặng cho ngươi, không lấy tiền."
Nàng ta yên lặng vài giây, rồi lại nổi lên lòng hiếu kỳ: "Sao đột nhiên ngươi lại muốn đưa tiểu Quý công tử theo cùng? Chẳng phải đã nói là không cần hắn nữa ư?"
Hồng Trang không trả lời, nàng sờ chiếc khăn màu đỏ trong tay. Tuy nó hơi cũ nhưng được chủ nhân bảo quản rất cẩn thận, xúc cảm mềm mại làm gương mặt nàng cũng dịu dàng theo.
Liễu Tân Lục: "Hai ngươi sẽ không quay lại nữa chứ?"
Hồng Trang siết tấm khăn, chậm rãi xoay người đi lên lầu: "Ngươi đã bao giờ gặp ai bỏ trốn vì tình mà còn quay lại chốn cũ không?"
"......"
Cũng đúng.
*
Hồng Trang mở cửa, sắc mặt rất bình thường. Nàng đi đến cạnh Quý Hàn Sơ, chống cằm nhìn chàng.
Chàng đã kiểm tra mọi thứ cẩn thận, vừa thấy nàng đến bèn giơ tay bóp mũi của nàng: "Xong hết cả rồi, đi thôi."
Hồng Trang bám dính vào người chàng, hôn vài cái lên cằm của nam nhân: "Chờ chút."
Nàng lấy tấm khăn voan đỏ ra rồi phủ lên đầu của mình. Dưới ánh nến mờ nhạt, khuôn mặt nàng có chút thẹn thùng hiếm thấy.
"Ta nghe nói phong tục của người Trung Nguyên đều như vậy." Hồng Trang nâng tay chàng lên, nhét một góc khăn vào tay chàng, ý bảo chàng kéo xuống.
Quý Hàn Sơ đơ cả người, bàn tay cũng không động đậy.
Hồng Trang nắm tay chàng, nàng cúi đầu, dùng lưỡi liếm ngón tay của nam nhân: "Sao thế?"
Quý Hàn Sơ không biết phải nói thế nào. Chàng cảm thấy quyết định phản bội gia tộc của mình không phải trò đùa, nhưng hôn lễ quá mức đơn sơ này lại giống hệt với trò chơi của những đứa trẻ con. Chàng khàn giọng nói: "Nam nữ muốn gắn kết suốt đời tức là trên phải bái thiên địa, dưới phải bái cao đường, tam thư lục lễ [1]......"
[1] Tam thư lục lễ (Tam môi lục sính): Đây là nét văn hóa trong hôn lễ của người Trung Quốc xưa. Gồm có 3 bức thư (Sính thư, Lễ thư, Nghênh thân thư) và 6 lễ (Nạp thái, Vấn danh, Nạp cát, Nạp chinh, Thỉnh kỳ, Thân nghênh) mà nhà trai phải làm chủ.
Hồng Trang cắn chàng một cái, miệng lưỡi ngả ngớn: "Dù sao ta và chàng cũng không còn cha mẹ nên có thể lược bỏ bớt, trực tiếp bái thiên địa đi. Còn về phần tam thư lục lễ gì đó thì để bổ sung sau."
Nàng nói xong cũng không đợi chàng đáp lại, ngay lập tức giữ tay chàng kéo khăn voan xuống dưới. Bởi vì động tác quá nhanh nên mái tóc của nàng rối tung cả lên.
Hồng Trang ôm cổ chàng: "Xong rồi, tiểu lang quân. Từ nay về sau xem như chúng ta đã có danh phận."
Quý Hàn Sơ lặng yên giúp nàng chỉnh lại mái tóc rối, phủi những nếp nhăn trên áo quần của nàng.
Hồng Trang không muốn buông chàng ra: "Chàng vẫn chịu đựng được chứ? Chúng ta phải đi thôi."
Quý Hàn Sơ gật đầu nhẹ nhàng, kề môi vào tai nàng: "Sau này ta sẽ đối xử với nàng thật tốt."
----- Sau này ta sẽ đối xử với nàng thật tốt.
Nhưng bọn họ còn có sau này không?
Đời người là một vòng lặp của tình và nghiệt. Dù là yêu, là hận, là giận, hay là si thì đến cuối đều hóa thành tro bụi tiêu tán trong đất trời, không ai có thể tìm ra.
Nhưng dù đi qua ngàn dặm đường thì món nợ lương tâm vẫn tồn tại vĩnh viễn trên thế gian. Đời đời kiếp kiếp, đến chết mới thôi.
Nợ ta, ta đã đòi được. Nhưng ta nợ, chỉ vừa mới bắt đầu.
*
Tại Quý gia ở Cô Tô, mưa lớn kèm theo gió rít tràn vào tòa nhà.
Quý Chi Viễn quay đầu, đôi mắt nhìn vào một góc của căn biệt viện ở đằng xa, sự hung ác và nham hiểm lan tràn trong mắt.
Đó là nơi ở của Quý Hàn Sơ.
Hắn yên lặng nhìn chằm chằm vào thần thú trên mái nhà, ngón tay bấu chặt lên thành xe lăn, vì dùng sức quá nhiều nên các đốt ngón tay như thể sắp đứt gãy. Cả người hắn run bần bật vì kiềm chế cơn thịnh nộ.
Ruột gan của hắn nóng như nồi nước sôi, tất cả cảm xúc và áp lực đang đè nén dưới mặt nước, chúng chen chúc ngoi lên một cách điên cuồng tựa như muốn bùng nổ ngay lập tức.
"Quý, Hàn, Sơ." Hắn híp mắt, hai tròng mắt đỏ đậm như máu.
Hắn nhớ đến hai câu nói "Tâm tư quá mức" và "Ta bất hối" của ngày hôm qua. Chúng lặp đi lặp lại hệt như lời nguyền rủa, luôn quanh quẩn trong đầu hắn, tra tấn tâm trí bức hắn phát điên.
Ân Phương Xuyên đã chết.
Dì Phương của hắn đã chết.
Chết thê thảm chẳng khác gì Ân Viễn Nhai. Thất khiếu đổ máu, chết không nhắm mắt. Đến lúc lìa đời cũng không thể chờ nổi đứa con gái mất tích nhiều ngày quay trở về.
Hắn hỏi tên đệ tử đang đứng bên cạnh: "A Tẫn đâu?"
Tiểu đệ tử đáp: "Biểu tiểu thư khóc ngất rồi, phu nhân và Thích môn chủ đều đang ở bên đó."
Quý Chi Viễn gật đầu, phân phó: "Ngươi bảo hắn chăm sóc Yên nhi cho tốt."
Tiểu đệ tử "Vâng" một tiếng rồi sau đó lui ra.
Hắn lại gọi một tên đệ tử khác, hỏi: "Cha ta đi đâu?"
Gã đó đáp: "Tông chủ đã ra ngoài, đi về hướng tây."
"Đi bao lâu rồi?"
"Cách đây không lâu."
Quý Chi Viễn lạnh mắt nhìn về phương xa.
Không có khả năng Tạ Ly Ưu không biết chuyện Quý Hàn Sơ phản bội.
Tuy rằng ngày thường, Quý Thừa Huyên luôn mang dáng vẻ không quan tâm đến bất kỳ điều gì ngoại trừ thanh đao Trục phong. Nhưng ai ở Quý gia lâu rồi đều biết, thật ra người mà ông coi trọng nhất lại chính là cháu trai của mình. Quý Chi Viễn biết rõ năm đó là nương của hắn tính kế ông, dùng cái thai ép ông thành hôn. Hơn nữa, bao nhiêu năm qua ông vẫn luôn hoài nghi Ân gia là đầu sỏ của việc nữ nhân ông yêu mất tích. Vì lẽ đó mà ông chán ghét người nhà họ Ân, cũng ghét lây cả đứa con trai là hắn.
Nhưng với Quý Hàn Sơ, ông lại bất công vô cùng. Vị trí môn chủ để cho y, chức danh gia chủ để cho y, đến cả việc giết người phóng hỏa cũng giúp đỡ y!
Giờ đây y còn dám phản bội cả gia tộc. Để hắn nhìn xem, Quý Thừa Huyên tính toán giúp y như thế nào.
Quý Chi Viễn nở nụ cười hờ hững, ra lệnh cho một tên đệ tử: "Triệu tập toàn bộ tử sĩ thuộc cả năm phiến môn đến gặp ta."
Đệ tử đáp "Vâng".
Quý Chi Viễn ngẫm nghĩ rồi nói tiếp: "Mang theo ưng nỏ."
Gió nổi lên rồi.
Hắn ngẩng đầu nhìn mặt trời đã bị mây mù che lấp từ lâu. Nhớ đến lúc nhỏ, Ân Phương Xuyên tắm rửa bón cơm cho hắn, dạy hắn đọc sách viết chữ. Ân Viễn Nhai gắng sức dùng một tay nâng hắn lên cao để hái trái cây......
Có lẽ bọn họ đã làm rất nhiều việc ác nhưng dù vậy họ vẫn là người thân của hắn. Những người đã che chở hắn lớn lên, dành cho hắn vô vàn sự yêu thương.
Nhưng cả hai người đó đều chết cả rồi.
Sẽ không còn ai hái trái cây cho hắn, cũng sẽ không có người nào giúp hắn tìm kiếm danh y, phí tâm phí lực mong cho đôi chân của hắn giảm bớt đớn đau......
Không bao giờ có nữa.
Cho nên có người cần phải chết.
*
Hồng Trang cảm thấy nàng đã mơ một giấc mơ rất dài, tất cả sự việc nàng từng trải qua đều gói gọn trong giấc mộng này.
Đầu tiên là cảnh nàng ê a học chữ. Vì là nữ nhi nên không được cha mẹ yêu thích, nhưng cũng may nàng vẫn có thể yên bình lớn lên.
Sau đó đến năm gặp nạn đói, người người đều biến thành dã thú sinh tồn ở địa ngục trần gian. Khi ấy nàng bị ai đó cắn rách một miếng da, còn bị ném vào trong nồi. Chẳng rõ là ai đã vớt nàng ra, chỉ nhớ có nghe loáng thoáng được tiếng người kêu gào thê lương: "Đừng mà, đừng ăn con bé......"
Cuối cùng nàng cũng được cứu vớt, nữ nhân ấy có bàn tay lạnh như băng tuyết nhưng cái ôm lại ấm áp vô cùng. Người ấy nói với nàng: "Ngươi có nguyện ý theo ta về nhà, trở thành Dao Quang không?"
Nàng nói, nguyện ý.
Cuộc đời của nàng đã thay đổi từ đó.
Thời gian trôi đi rất nhanh, Thiên Xu sư bá luôn thích dùng sâu chọc nàng khóc hu hu, Thiên Toàn sư bá lại đe dọa nếu nàng không luyện dùng roi tử tế sẽ lấy xương của nàng làm vũ khí, còn sư phụ Dao Quang luôn dịu dàng xoa đầu nàng, dạy nàng phân loại và sử dụng độc dược. Bà còn nói nữ nhi trời sinh yếu ớt, cho nên nàng phải học cách bảo vệ chính mình......
Có những đêm giao thừa, nàng gối đầu lên chân của sư tỷ. Người câm chạy lòng vòng trên mặt hồ đã kết băng, hắn treo những quả cầu rực rỡ sắc màu lên tán cây. Sau đó tuyết rơi suốt ba ngày ba đêm, tất cả quả cầu đều phủ kín một màu trắng, Người câm lại phải treo một lượt cầu mới.
Sư phụ Dao Quang hầm canh ở trong bếp, Thiên Xu sư bá mặt dày dán vào bên cạnh bà xin một chân hỗ trợ. Sư tỷ giúp nàng chải mái tóc dài, dặn dò với nàng rằng năm mới thêm tuổi mới, lúc luyện võ không được làm nũng và lười biếng nữa......
Nàng có được cuộc sống mới từ cõi chết, cũng kết thúc cuộc đời ngắn ngủi của mình trong cõi chết.
Dòng thời lại bắt đầu dịch chuyển, trong mơ nàng vẫn gặp được chàng thiếu niên tươi sáng như ánh mặt trời.
Chàng nói: "Tại hạ ở Cô Tô, tên là Quý Hàn Sơ."
Tấm lưng của chàng nhuốm máu đỏ tươi, vết thương bởi 82 roi để lại nghiêm trọng hơn nàng nghĩ rất nhiều. Hai mũi tên cắm trên xương sườn, một thanh trường kiếm đâm xuyên qua đầu vai, chàng nhíu chặt mày, đôi môi tái nhợt vì mất máu. Quanh thân là máu tươi lênh láng, chàng nằm trên mặt đất an tĩnh tựa như đã chết.
Chỉ vài canh giờ trước, chàng kéo thân thể trọng thương đến tìm nàng, đem tính mạng của chính mình đặt vào trong tay nàng. Chàng nói rằng chàng đã phản bội Quý gia, muốn cùng nàng trở về ngắm sao.
Người từ trước đến nay luôn cao quý và sạch sẽ như thần tiên, lại hạ mình nói một câu "Ta cầu xin nàng". Bây giờ người ấy vì nàng mà toàn thân dơ bẩn, vết thương chồng chất, sống chết không rõ.
Đúng là đồ ngốc mà, người ngợm đã chẳng lành lặn, không biết chàng dựa vào đâu mà dám tin rằng chính mình có thể địch lại cả trăm tên tử sĩ.
Còn bảo nàng phải rời đi nữa chứ, đi cái rắm ấy.
Âm thanh lải nhải vù vù trong đầu, nàng giật đứt Phật châu để trùng độc tùy ý hoành hành. Nàng nghe thấy có người hét chói tai, có người điên cuồng chửi rủa, còn có người túm cổ áo nàng rồi gào rống: "Nói cho ta biết nàng đang ở nơi nào! Có phải nàng vẫn còn sống hay không?!"
Nàng không nghe rõ và cũng không muốn nghe nữa.
Trước mắt chỉ có hai màu đỏ đen, mí mắt vừa ẩm vừa dính. Mũi tên cắm trên ngực làm nàng đau đến tận xương, máu tươi tuôn ra không ngừng, chảy đầy trên mặt đất. Hình như đất trời cũng đã hóa thành màu máu.
Sao con người lại có nhiều máu thế nhỉ.
Nàng đã giết vô số người, vô số...... Thì ra trước khi chết sẽ có cảm giác này.
Nam nhân ngồi trên xe lăn bị đánh một phát tát, đầu nghiêng sang một bên, khóe miệng đổ máu. Hắn xoa mặt, sau đó cười rộ lên như thể chẳng bận tâm.
Quý Thừa Huyên quát lớn: "Nghiệp chướng!"
Quý Chi Viễn cười như điên: "Ta là nghiệp chướng sao? Phải rồi, trên người ta chảy một nửa dòng máu nhà họ Ân. Trong mắt của ông, làm gì có ai ở Ân gia mà không phải nghiệp chướng cơ chứ!"
Quý Thừa Huyên đứng lên, ra lệnh cho nhóm cung thủ: "Mau dừng tay lại!"
Không có ai nghe lời của ông.
Dưới ánh chiều tà, gương mặt của Quý Chi Viễn vặn vẹo như kẻ điên.
"Ông cho rằng tất cả mọi người ở Quý gia đều nghe lệnh của ông ư?" Hắn nhìn Quý Thừa Huyên chằm chằm, sau đó ngẩng đầu cười to, cười chảy cả nước mắt: "Bọn họ là tử sĩ của ta, chỉ vâng theo mệnh lệnh của một mình ta! Hôm nay ta muốn hai kẻ kia phải chết! Phải chết! Chết hết -----"
Điên rồi, tất cả đều điên rồi.
Quý Thừa Huyên bước qua từng thi thể nằm ngổn ngang, ông đến bên cạnh Hồng Trang rồi sau đó nâng nàng dậy, bàn tay lấp kín vết thương trên ngực nàng, máu nóng tràn ra theo kẽ ngón tay. Tiếng nói của ông run rẩy: "Ngươi là...... Có phải ngươi là......" Con gái của ta không.
Hồng Trang cười rộ lên, trong miệng trào ra dòng máu đặc sệt. Tóc đã che khuất đôi mắt của nàng, nàng híp mắt, lời nói kiên quyết: "Ta không nói cho ngươi."
Ngươi hãy dùng quãng đời còn lại của mình để suy đoán đi. Đoán xem có phải hay không.
Con trai ruột tự tay giết chết "con gái ruột", cảm giác này chắc chắn sẽ rất dễ chịu.
Quý Thừa Huyên trông rất điên cuồng và cũng rất đáng thương, ông ôm Hồng Trang, bắt đầu bướng bỉnh: "Nàng ở đâu! Ngươi nói cho ta biết nàng ở đâu! Nàng đang ở Nam Cương đúng không? Ngươi mau nói đi!!!"
Ánh hoàng hôn chiếu xuống khe núi ngay bên cạnh, thời gian giống như chạy chậm lại.
Hồng Trang nhẹ giọng nói: "Ngươi không tìm được nàng, vĩnh viễn không tìm được nàng."
Thanh âm của nàng mang theo sự mỏi mệt, chậm rãi tiêu tán.
Quý Thừa Huyên lắc đầu: "Ngươi không thể chết, ngươi không thể chết một cách không rõ ràng như thế này......"
Hồng Trang tựa đầu lên vai của ông, nàng thật sự chẳng còn sức lực nữa rồi, nàng mệt quá. Nàng không cam lòng, không cam lòng cứ thế mà chết. Câu chuyện của nàng và Quý Hàn Sơ chỉ mới bắt đầu, nhưng nàng không thể chống đỡ nổi nữa.
Nàng phun ra rất nhiều máu, cố gắng mở miệng: "Ngươi biết không, điều may mắn duy nhất của ta chính là...... trước khi chết...... ta đã giết sạch tất cả bọn họ."
Hồng Trang quay đầu, nàng giơ bàn tay dính đầy máu tươi, dùng hết chút sức lực cuối cùng nhìn về phía của Quý Hàn Sơ.
Ánh hoàng hôn kéo dài hình bóng của chàng. Hình như chàng tỉnh rồi, chàng vươn tay sờ soạng trên mặt đất, nơi nơi đều là máu.
Rất nhiều năm về trước, sư tỷ cũng nằm trên nền băng lạnh lẽo liên tục sờ soạng quanh thân. Không rõ khi ấy sư tỷ không cam lòng biết bao, tuyệt vọng nhường nào.
Hình ảnh của người trước mắt và người trong trí nhớ xen kẽ vào nhau. Nàng hơi mờ mịt, tựa như không rõ mình sẽ chết như thế nào.
Hồng Trang ngước mắt nhìn Quý Thừa Huyên trong chốc lát, bỗng nhiên bật cười: "Ngươi có biết vì sao ta giết nhiều người đến thế, nhưng chỉ duy độc ngươi là ta không xuống tay?"
Hồng Trang nói khẽ: "Thật lòng ta rất muốn giết ngươi, rất muốn...... Nhưng, nhưng nàng không nỡ tổn thương ngươi...... Ngốc quá phải không?"
Cánh tay đang ôm nàng bắt đầu run rẩy mãnh liệt.
Vết thương trên eo sâu quá, Hồng Trang biết, nàng không gắng gượng thêm được nữa.
Nàng sống một đời càn rỡ, thật sự không cam lòng phải chết trong sự vây hãm như thế này. Nàng nhìn Quý Chi Viễn, Quý Chi Viễn cũng nhìn nàng, khóe miệng của hắn treo một nụ cười điên cuồng. Hắn giơ nỏ hướng thẳng về phía nàng.
"Ta nói rồi, ta nhất định sẽ sống lâu hơn ngươi."
Môn thứ tư chuyên chế tạo binh khí, chiếc nỏ này có sức mạnh lớn đến mức khó có người nào chống đỡ nổi một mũi tên.
Trên người của Hồng Trang lại có thêm một lỗ thủng mới. Cả người nàng bật ra sau, ngay cả Quý Thừa Huyên cũng khó lòng giữ được nàng, hai tay túm vào hư vô. Ông dùng ánh mắt không thể tin được mà nhìn Hồng Trang rơi xuống vực sâu.
Tiếng gió vù vù xẹt qua tai, Hồng Trang nhắm mắt, trong đầu lại nghĩ tới Quý Hàn Sơ.
----- "Cô nương tên là gì?"
----- "Đừng giết người nữa."
----- "Hồng Trang, về Nam Cương đi. Vĩnh viễn đừng quay trở lại."
----- "Vốn dĩ trên đời này có rất nhiều loại cảm tình, nhưng đều không bệnh mà chết."